Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 5 - Chương 168: Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích (1)



Trên đường chạy tới Đông Khu, ăn ngủ dưới ánh trăng thảo nguyên, Từ Liên Ba từng tán gẫu với Liễu Liên về dáng vẻ nương tử mà mình muốn cưới. Hắn nói: "Nàng ấy nhất định phải thật hiền lành, có thể sinh con dưỡng cái, ta là cô nhi, cho nên nhất định nàng ấy phải sinh cho ta nhiều con cái, tám đứa mười đứa còn chưa nhiều, ba đứa bốn đứa còn chê ít, tương lai khi ta mất, bọn nhỏ tụ lại, sẽ không phải chịu khi dễ!" Liễu Liên ngồi bên cạnh hắn, cầm bình Ngọc Lê Xuân nhấp một ngụm, không nói gì, trên mặt tỏa ý cười hiếm thấy.

Từ Liên Ba đoạt bình rượu bạch ngọc của Liễu Liên nhấp một ngụm, sau đó nói: "Ta đã mua một tòa nhà ở Kim kinh, ngay trong ngõ nhỏ sau vương phủ, cách nhà Tử Hạ ca không xa lắm, trước cửa có một hàng cây Bạch quả vài trăm năm, trong viện ta cho người trồng Hương Thung và Đào, ta thích ăn gỏi lá Hương Thung trộn ớt, cũng thích ăn đào!"

Mắt hoa đào của Liễu Liên hơi nhíu, hai tay vòng ra phía sau chống lên cỏ, ngẩng mặt nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Đêm thảo nguyên, có chút âm u lạnh lẽo, dù võ công của Liễu Liên thiên về cường kiện gân cốt dương khí, cũng thấy hơi lạnh.

Vầng trăng tròn tròn treo trên bầu trời đêm, dường như càng tròn trịa hơn ánh trăng ở Nhuận Dương, cũng càng sáng hơn.

Gương mặt tuấn tú của Từ Liên Ba đắm chìm trong ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước, hắn tiếp tục nói: "Cho nên, khi tìm nương tử nhất định ta phải xem mông trước, người ta thường nói mông to thì mắn đẻ!"

Liễu Liên phì một tiếng bật cười.

Từ Liên Ba lại vẫn nghiêm túc, hắn nghiêng mặt hỏi Liễu Liên: "Liễu Liên, vợ sẽ không bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, ngươi nói xem ta có cần giống như Bạch đại ca, đi tìm Quan mai (chức quan chuyên về mai mối) một chuyến?"

Liễu Liên ngã lên cỏ, cười ha hả.

Vùng thảo nguyên này không giống thảo nguyên Bắc Cương, cỏ ở thảo nguyên Bắc Cương rất cao, cỏ ở thảo nguyên nơi đây thấp bé, nhưng là giống cỏ dê thực thích ăn, vào ban ngày, thường có từng bầy dê thật lớn.

Từ Liên Ba lại nói: "Chờ khi thành thân, ta liền nghỉ nửa năm, mang nương tử đến thảo nguyên chơi!"

Sau đó, Từ Liên Ba gặp một nữ nhân, một nữ nhân mông không lớn, vĩnh viễn không thể sinh con dưỡng cái cho hắn, cũng không dính được một chút hiền lành nào.

Nhưng yêu liền yêu, ai có thể làm gì được?

Ban đầu Thái Hậu Chu Bích, vô cùng cố gắng ngồi trên chính điện Thanh Vân, gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp lạnh lùng căng thẳng, không chút thay đổi nhìn Lâm Hiếu Từ đứng thẳng dưới thềm son, nghe Lâm Hiếu Từ luyến thoắng không ngừng.

Nói thật, nàng nghe không hiểu Lâm Hiếu Từ nói mấy thứ kiểm tra đánh giá thuế ruộng gì đó, nhưng nàng phải giả bộ nghiêng tai lắng nghe, đợi khi Lâm Hiếu Từ nói xong, ánh mắt nhìn nàng, chờ đợi phản ứng của nàng thì nàng làm bộ như suy nghĩ, nhưng đầu óc trống rỗng, không lời nào để nói.

Đúng lúc này, "Tiền Liễu Đức" bên cạnh nàng nhẹ giọng ho khan một tiếng. Lâm Hiếu Từ lập tức buông tha nàng, hỏi: "Thái Hậu nghĩ thế nào về việc cải cách của bộ Lại?"

Chu Bích như trút được gánh nặng, vội nói: "Ái khanh cứ cân nhắc kỹ mà làm!"

Lâm Hiếu Từ lui xuống.

Trong chính điện hoàn toàn im ắng, thái giám cùng các cung nữ hầu hạ bên cạnh không dám thở mạnh, lẳng lặng đứng hầu.

Ánh mắt Chu Bích đảo qua Đại Thái giám Tiền Liễu Đức – Tiền Đại Bạn đứng hầu bên cạnh mình.

Ngọc Hương đã bẩm với nàng, nói Tiền Liễu Đức đã chết, Tiền Liễu Đức này là ám vệ Từ Liên Ba của Vương gia cải trang thành. Nhưng bộ dạng yêu nhân tô mày vẽ mắt này, rõ ràng là bộ dạng của Tiền Liễu Đức!

Chu Bích rất muốn ngồi nghiêm chỉnh, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc về phía Tiền Liễu Đức giả.

Từ Liên Ba trấn tĩnh đứng yên.

Vương gia vừa mới triệu kiến hắn, đầu tiên là nhấn mạnh việc nhất định phải bảo vệ Chu Thái hậu an toàn, sau đó nói: "Chu Thái hậu thoạt nhìn dịu dàng, nhưng tính cách lại rất mạnh mẽ, ngươi phải cẩn thận trong vấn đề ‘thái độ’."

Cho nên, Từ Liên Ba luôn lo lắng về ‘thái độ’ của mình với vị Chu Thái hậu này.

Hắn chỉ nhìn thấy một thiếu nữ mười bảy tuổi xinh đẹp, mặc lễ phục Thái Hậu già mua, cố giả vờ điềm tĩnh ngồi trên Đại điện, sắc mặt tái nhợt, cố gắng để hiểu những việc mà trước đây nàng chưa từng nghe đến.

Thấy bộ dạng Lâm Hiếu Từ bình tĩnh yên lặng chờ đợi Chu Thái hậu nêu ý kiến và bộ dạng Chu Thái hậu nhìn như điềm tĩnh thực ra lại đang rất bối rối, Từ Liên Ba chợt nảy sinh đồng tình với Chu Thái hậu, hắn nhìn thoáng qua Lâm Hiếu Từ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Lâm Hiếu Từ là thân tín của Nam An vương Triệu Trinh, tuy không cùng một nhóm với Từ Liên Ba, nhưng biết vị Tiền Liễu Đức này do Từ Liên Ba giả trang, nhận được nhắc nhở của Từ Liên Ba, hắn biết mình đã hơi quá. Chu Thái hậu trẻ tuổi, việc gì cũng không hiểu, nhưng bụng của nàng thì không tệ, sinh được con trai nối dõi duy nhất của Hưng Thịnh đế; tỷ tỷ của nàng có phúc, ở cạnh Nam An vương, là nữ nhân duy nhất của chủ tử Nam An vương, biến nàng thành em vợ của Nam An vương. Lâm Hiếu Từ rũ mắt xuống, nói: "Thái Hậu nghĩ thế nào về việc cải cách của bộ Lại?"

Buổi chiều, Tiểu Hoàng đế Triệu Đồng đã được nhũ nương dỗ ngủ đặt trên giường lớn của Chu Bích. Màn che buông xuống, trong phòng ngủ thực yên tĩnh.

Chu Bích ngồi trước bàn trang điểm, Ngọc Hương dẫn theo một cung nữ tháo trang sức cho nàng. "Tiền Liễu Đức" mang theo hai tiểu thái giám hầu một bên.

Tẩy trang xong, tóc Chu Bích xõa tung xuống. Tóc của nàng đen lại dày, giống cuộn sóng màu đen trải sau người.

Mặt nàng, bởi đã tẩy lớp trang điểm, lộ ra màu da non mềm trắng nõn, thoạt nhìn thực trẻ trung thực non nớt.

"Các ngươi lui hết ra, Tiền Đại Bạn ở lại." Chu Bích nhìn chính mình trong gương, trầm giọng dặn dò.

Ngọc Hương hành lễ, mang theo toàn bộ cung nữ và thái giám lui xuống.

Đợi khi trong phòng chỉ còn lại mình và Tiền Liễu Đức, Chu Bích mới nói: "Cám ơn ngươi đã giải vây cho ta."

Từ Liên Ba khom người hành lễ, nói: "Nô tài không dám."

Chu Bích không nói nữa, nàng nhìn "Tiền Liễu Đức" đứng thẳng sau lưng mình trong gương, nghĩ: rốt cuộc hắn có bộ dạng thế nào?

Hôm đó sau khi bãi triều, Phượng giá của Chu Thái hậu quay về hậu cung, đi qua Ngự Hoa Viên.

Lúc này là buổi sáng, rất nhiều cung phi trong hậu cung đã bị đuổi đi hoặc bị tập trung lại, trong Ngự Hoa Viên không một bóng người, chỉ có nhiều loại hoa nở rộ như gấm, cảnh xuân trắc trở trong không gian cô quạnh.

Giữa ngự hoa viên có một giàn hoa Lăng tiêu, cạnh giàn Lăng tiêu là một bàn đu dây, từ lâu không có người chơi, đã cũ sờn.

Chu Bích đứng cạnh nhìn qua.

Trước đây nàng thích chơi đu dây nhất, thường chơi cùng tỷ tỷ, lấy dây thừng cột vào hai gốc Dương Thụ trước cửa, hai tỷ muội thay phiên đánh đu, chơi cực kỳ vui vẻ.

Bàn đu dây này tốt hơn bàn đu dây chỉ cột bằng một sợi dây thừng nhiều.

Trong lòng Chu Bích ngứa ngáy, nàng nhìn nhìn bốn phía, phất phất tay, cho nhóm hộ tống Phượng giá về trước, chỉ còn lại Ngọc Hương và "Tiền Liễu Đức" mang theo vài cung nữ thái giám hầu bên cạnh.

Lúc hai thái giám giúp Chu Thái hậu đẩy bàn đu dây, Từ Liên Ba rất không yên lòng, cảnh giác đứng một bên, ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Lúc Chu Thái hậu chơi đu dây, chuyện ngoài ý muốn không phát sinh, chẳng qua lúc Chu Thái hậu bước khỏi bàn đu dây, đại khái bởi vì quá hưng phấn, chân đạp lên vạt váy, lập tức ngã về phía trước.

Bóng dáng Tiền Liễu Đức như bay, ôm lấy thân thể Chu Thái hậu đang nghiêng về phía trước. Đợi khi Chu Thái hậu đứng vững, mới nhẹ nhàng buông ra, thấp giọng nói: "Nô tài quá phận rồi."

Khom mình hành lễ rồi lui về phía sau.

Chu Bích đứng yên không nhúc nhích một lúc lâu.

Trong chớp mắt "Tiền Liễu Đức" ôm lấy nàng, một hơi thở tươi mát của nam tử trẻ tuổi phả vào mặt, khiến nàng như chếch choáng muốn say.

Cơ bắp dưới lớp áo mỏng ấy, bừng bừng sức sống đến mức nào; hai tay thon dài ôm lấy mình, mạnh mẽ cứng rắn đến mức nào; lồng ngực cứng cáp gầy gầy bằng phẳng, ôm vào an toàn đến mức nào. . . . . . Đây hẳn là nam nhân, nam nhân chân chính, chứ không phải thân thể mềm nhũn bị tửu sắc vét cạn như Hưng Thịnh đế, cũng không giống hơi thở suy yếu mục rửa mà không loại hương liệu nào che giấu được trên người những thái giám.

Chu Bích đứng yên trong chốc lát, sau đó mới ổn định tinh thần, đi thẳng về phía trước.

Ngày hôm đó, Chu Thái hậu lệnh cho cung nữ lấy từ trong trong kho ra rất nhiều lụa tơ tằm trắng thuần và lụa mỏng trắng thuần quý giá, lệnh cho Phòng Thêu may quần áo trong ngoài cho Tiền Đại Bạn vì có công cứu chủ —— Tiền Đại Bạn quần áo loè loẹt thật sự khiến người ta nhìn không nổi!

Trong một đêm trăng của nhiều năm sau, Sủi cảo nhỏ đến phủ Nam An vương ở Nam Cương, Chu Bích cùng Từ Liên Ba đã tẩy lớp hóa trang tản bộ trong hậu hoa viên ở Thanh Vân Điện.

Hai người như tắm trong ánh trăng, không hẹn mà cùng xoay người, ôm lấy nhau.

Từ Liên Ba cúi đầu hôn Chu Bích, thật lâu sau mới tách ra.

"Chu Bích, chờ khi Triệu Đồng lớn lên, ta dẫn nàng đi ngắm thảo nguyên!"

Dưới ánh trăng thảo nguyên xinh đẹp, ta muốn nói cho nàng biết, rốt cuộc ta đã tìm được nữ nhân được dành sẵn cho cuộc đời ta.

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay, 《 Nam an thái phi truyền kỳ》 chính thức kết thúc, Mạc Mạc tạm biệt mọi người, trong lòng rất không nỡ.

Ngoại truyện về Triệu Trinh sẽ ở xuất hiện trong sách xuất bản.

Chuyện về Liễu Liên, về Từ Liên Ba và Chu Bích, về Triệu Trinh và Chu Tử, vẫn chưa chấm dứt, bởi vì năm tháng còn dài.

Về phần có muốn Mạc Mạc sắp xếp một vị Liễu đại tẩu cho Liễu Liên trong《Kiều Nữ trời sinh》không, mong mọi người cho đề nghị, Mạc Mạc sẽ suy nghĩ!

《Nam an thái phi truyền kỳ》 là quyển một trong "Sóng gió Đại Kim" của Mạc Mạc, quyển hai 《Kiều Nữ trời sinh》kể về Bánh hấp nhỏ Triệu Đàn, hôm nay chính thức bắt đầu, kính xin quan tâm.

Một câu giới thiệu truyện mới: chuyện kể về Kiều Nữ trời sinh yêu thị vệ lớn tuổi xinh đẹp luôn áp bức chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.