Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 85: Trừ khi



Quan Nam nói: “Chúng ta nên điều tra lại thêm về bệnh viện Quang Minh nhưng cần điều chỉnh lại thời gian then chốt, bắt đầu từ ngày Hà Tiếu ở lại bệnh viện đổ về trước.”

Trần Du Dung đang nghe điện thoại của cảnh sát điều tra thực địa bên ngoài, nghe thấy thì cau mày rồi quay đầu bảo: “Cậu nghĩ ra gì rồi?”

Quan Nam thẳng thắn: “Tôi nghi ngờ Lục Đỉnh Hiên.” Anh ngừng một lát rồi lại thêm vào: “Tôi nghĩ có lẽ anh ta biết một vài chuyện nội tình.”

“Nội tình?” Trần Du Dung thắc mắc: “Cậu đang nghi ngờ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian trống từ lúc Hà Tiếu ra khỏi thang máy tới lúc cô ta vào lại phòng bệnh đêm cô ta ở lại bệnh viện chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô ta?”

“Không sai, trước đây chúng ta cũng đã từng nói về vấn đề này nhưng đã buông bỏ suy đoán vì không đủ manh mối nhưng nhìn vào tình hình nắm được hiện giờ suy ngược lại thì đó là lý do duy nhất có thể giải thích thông suốt. Có lẽ Hà Tiếu đã vô tình đụng phải một chuyện gì đó mà chuyện này nếu vỡ lỡ ra sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, vậy nên cô ta mới bị người khác diệt khẩu.”

“Cậu nghĩ đó có thể là chuyện gì?”

Quan Nam mím môi hỏi: “Bên phía thành phố Dung có tin tức gì chưa?”

Một tuần trước khi Vương Tố Lan chết từng có được hai cái tủ đông cỡ lớn nhờ “trúng thưởng”, theo lời hàng xóm xung quanh nhà chị ta thì đồ được mang tới tận cửa rồi, Vương Tố Lan mới biết mình đã trúng thưởng, chị ta không gặp ai khác ngoài người giao hàng, vì thấy được lợi nên cũng không tìm hiểu cặn kẽ là rốt cuộc sao lại trúng thưởng đã vui vẻ cất đồ đi.

..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...

Sau khi chị ta bị hại, cảnh sát thành phố Dung cảm thấy lần tình cờ này rất đáng nghi, nhanh chóng tìm đến cửa hàng đã giao hàng cho chị ta, đó là một cửa hàng điện máy nhỏ ở ngoại thành thành phố Dung. Chủ cửa hàng bảo người mua hàng là một nam thanh niên, trả bằng tiền mặt, bảo là tạo bất ngờ cho chị mình, đặc biệt dặn chủ cửa hàng giao đến nhà Vương Tố Lan với lý do giao quà. Người mua hào phóng lại lịch sự, không những không trả giá mà khoảng cách giao hàng còn không xa gì mấy nên đã chủ động trả luôn phí giao hàng.

Vì lúc đó thanh niên này đeo khẩu trang trông không rõ dáng vẻ, cửa hàng lại gần thôn quê, gần đó không có gắn camera, thân phận cửa người mua lại bị đặt dấu chấm hỏi.

Lúc chiều vừa ra khỏi biệt thự Lưu Quang, Trần Du Dung đã liên hệ với cảnh sát thành phố Dung, gửi anh của Hầu Ninh sau khi xử lý sang, chắc là đến tận giờ vẫn chưa có tin tức.

Tống Diệc được vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi ban sáng, cả ngày hôm nay đều hừng hực năng lượng, nhận được kết quả bên thành phố Dung gửi tới liền lập tức xách ʍôиɠ chạy sang.

“Sếp, phía thành phố Dung đưa tin tức tới rồi, chủ cửa hàng điện máy nhìn thấy ảnh Hầu Ninh đeo khẩu trang, bảo là đã quá lâu nên không nhớ nổi khuôn mặt người kia nữa, không chắc có phải cùng một người hay không.”

Kết quả không ngoài dự đoán, Trần Du Dung và Quan Nam cũng không tới nỗi thất vọng, vừa định gật đầu chấp nhận thì Tống Diệc lại nói: “Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?” Trần Dư Dung đột nhiên nhớ nhung bé Flash trước đây, cũng không biết là thằng bé ngờ nghệch mấy ngày nay làm việc mệt quá hay là học theo mấy thằng cha ngồi ngoài kia mà nói năng cứ úp úp mở mở, gã buột miệng nhắc nhở: “Có gì thì nói, đừng có học cái thói xấu cố làm ra vẻ huyền bí của mấy thằng cha ngoài kia.”

Tống Diệc đẩy cái gọng kính đã sắp trượt xuống tới đầu mũi, lập tức giảm ngay sự sa sút tinh thần, cậu hốt hoảng nói thật: “Em sợ nói nhanh quá anh không hiểu.”

“...” Đcm cái lý do đúng là đếch thể nào phản bác được.

Quan Nam phì cười, Tống Diệc nói: “Nhưng mà chủ cửa hàng bảo lúc đó ông ấy đang răn đe con gái mình vì cô bé đòi đi xem triển lãm ở Phòng Triển lãm với bạn mình, người khách đó hỏi con gái ông ấy vài câu rồi lại hết sức vui vẻ bảo mai mốt sẽ tặng cô bé một tấm vé đi xem triển lãm, còn đưa thêm mấy trăm tiền hàng thừa ra bảo là làm lộ phí cho cô bé.”

“Đê tiện ghê.” Trần Du Dung vừa nghe thấy ba chữ Phòng Triển lãm, trong lòng lập tức hiểu ra một nửa, gã hỏi: “Sau đó họ nhận được vé rồi sao?”

“Ông chủ nói khoảng sau đó hai tuần thì nhận được, vì là gửi thẳng cho con gái ông ấy nên lần đầu tiền cảnh sát thành phố Dung tới, ông ấy không hề biết chuyện này.”

“Vé cửa Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm sao?”

“Vâng, có cái bọn em đã tìm ra lịch sử đặt vé trước đó của Hầu Ninh, về cơ bản thì lần nào anh ta cũng chỉ mua vé dự thu, cũng chỉ có một tài khoản đặt vé, vậy nên cũng không thể xác định hoàn toàn là có phải là anh ta hay không.”

“Con gái ông chủ đã đi xem triển lãm chưa?”

“Ông chủ nói là sợ người này có mưu đồ bất chính, vốn không định cho con gái đi, kết quả là cô con gái làm ầm ĩ trong nhà, ông ấy hết cách đành bảo vợ đưa con gái đi, nhưng mà họ chỉ xem triển lãm bình thường thôi, không gặp phải chuyện gì bất thường. Còn nữa, mấy ngày hôm Tôn Minh bị hại có ghi nhận lại được ghi chép di chuyển của xe Hầu Ninh ở cao tốc thành phố Dung.”

“Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.”

“Vâng.”

Tống Diệc vừa đi, Trần Du Dung lập tức nhìn Quan Nam bĩu môi không có ý tốt, nhả ra từng chữ một: “Hầu Ninh, đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về.”

Quan Nam trước giờ biết rõ cái tên này chả bao giờ nhả được ngà voi, cách vả mặt gã tốt nhất chính là lờ đi khi gã nhảm nhí, anh đi thẳng vào vấn đề: “Dựa vào chứng cứ có được hiện giờ, cái chết của Hà Tiếu , Tôn Minh và mẹ con Vương Tố Lan đều là do một mình Hầu Ninh gây ra, vậy thì chúng ta có lẽ có thể cho là cái chết của cậu ta có liên quan đến án tiền giả.”

“Có liên quan đến án tiền giả?” Trần Du Dung xoay mòng mòng trong đầu: “Ý cậu là có thể Hà Tiếu đã đụng phải giao dịch tiền giả?”

“Tôi nghĩ thế này, vì chú trọng tính an toàn nên tất cả khu vực công cộng của bệnh viện Quang Minh đều có lắp camera với chất lượng hình ảnh cao nhưng tự dưng lại trùng hợp hư đúng vào hai hôm đó, hơn nữa còn hỏng với quy mô lớn, chuyện này khó khiến người ta không nghi ngờ là có người nhúng tay vào.”

“Thì nói là nói thế nhưng tôi rất khó làm được, hơn nữa không hợp lẽ thường cho lắm. Bệnh viện Quang Minh suốt năm đông bệnh nhân, nơi có nhiều người thì càng dễ có lời ra tiếng váo, tin tức cũng dễ dàng lộ ra. Sao người giao dịch lại chọn nơi thế này để thực hiện giao dịch nguy hiểm như thế? Vì thích mạo hiểm, thích kϊƈɦ thích à? Chắc không ai vậy đâu đúng không.”

“Nếu không phải giao dịch tại chỗ, chỉ là tiếp xúc ban đầu thì sao? Ví dụ như đàm phán, cũng không nhất định là tiền giả. Ma tuý cũng vậy mà. Hà Tiếu vô tình xông vào, gặp phải chuyện như thế nên mới gặp phải hoạ sát thân.”

“Nếu mà cứ phải nghĩ như thế thì cũng có thể hiểu được.” Trần Du Dung nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy nên manh mối quan trọng nhất bây giờ vẫn là quãng thời gian sau khi ra khỏi thang máy tới lúc về phòng bệnh, Hà Tiếu rốt cuộc đã đi đâu.”

“Hoặc là chúng ta có thể suy ngược lại thế này, bệnh viện Quang Minh lớn như thế, nếu hai bên giao dịch cần đàm phán, bọn họ sẽ lựa chọn nơi nào, cách thức đàm phán gì để ít khiến người khác nghi ngờ nhất?”

Trần Du Dung im lặng trong một khoảng thời gian ngắn: “Bác sĩ và bệnh nhân.”

“Anh và tôi đều đã xem camera tối hôm đó vô số lần, camera hiển thị sau khi Hà Tiếu ra khỏi thang máy, có khoảng nửa tiếng thời gian trống, lúc đó chúng ta nghĩ là do camera hành lang đã hư, không quay được hình ảnh cô ta, bây giờ nghĩ lại thì chúng ta đã bỏ sót một số thứ. Lúc đó đã sắp mười một giờ tối rồi, để không làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi nên bệnh viện Quang Minh có quy định cấm tất cả mọi người đi lại trong hành lang, vậy nên Hà Tiếu sẽ không ở mãi trong hành lang, quầy y tá lại rất gần cửa thang máy, nếu cô ta loay hoay tới lui gần thang máy trong thời gian dài thì y tá trực hôm đó chắc chắn sẽ có ấn tượng. Điều này chứng tỏ lúc đó rất có thể Hà Tiếu đã rời khỏi tầng lầu mà cô ta bước ra.”

“Chắc cô ta sẽ không rời khỏi toà nhà đó, hơn nữa phần trăm cao có lẽ đã đi một tầng nào gần đó, nếu như là những nơi cách xa như tầng trệt hay tầng thượng thì không lý do gì cô ta lại không chọn thang máy. Nhưng mà...” Trần Du Dung gảy điếu thuốc: “Vì sao cô ta đột nhiên lại đi nơi khác? Tôi hơi khó hiểu, lúc đó cô ta cầm chiếc túi hàng hiệu Lý Sơn tặng trong tay, đó hẳn là một món đồ khá quan trọng với cô ta, theo tâm lí ham hư vinh của cô ta thì dù là kẹt nỗi đang trong bệnh viện không đăng lên tường nhà sống ảo ngay được thì cũng sẽ về phòng bệnh cất đồ trước, sao lại đi loanh quanh ở ngoài được? Không lẽ cô ta phát hiện ra có ai đó khả nghi, nổi máu trinh thám chủ động đi theo phá án hả...?”

“Anh bớt nói lung tung đi.”Quan Nam ngắt lời gã: “Vì thế nên tôi nghi ngờ Lục Đỉnh Hiên biết chút nội tình, lúc đó Hà Tiếu lên trêи cùng với anh ta, tới lầu mười bảy cô ta đã ra khỏi thang máy, vẻ mặt rất bình thường, Lục Đỉnh Hiên thì lên lầu hai mươi mốt, tới lúc họ lần lượt xấu hiện ở ngoài phòng bệnh thì Hà Tiếu đã hốt hoảng không thôi rồi.”

“Theo phân tích của cậu thì lúc đó cô ta đi theo “truyền kỳ Quang Minh”, sau đó mới hoảng hồn hả?” Trần Du Dung tỏ ra hơi bất ngờ: “Dù là suy đoán theo trực giác thì đâu ảo diệu vậy được? Sốc chuyện của Hầu Ninh hả?”

“Anh tính thử cái lúc đó đi, từ lúc chia tay với Lý Sơn đến lúc ra khỏi thang máy tầng 17, ngoài Lục Đỉnh Hiên ra, Hà Tiếu không có tiếp xúc với bất cứ người nào, cũng không có nghe gọi điện thoại gì. Lục Đỉnh Hiên có nói, suốt quá trình anh ta lên lầu rồi xuống lầu là hai mươi lăm phút, chuyện này hoàn toàn khớp với thời gian trống mà Hà Tiếu mất tích trong camera. Trong thời gian ngắn như thế, không có bất cứ yếu tố bên ngoài nào khác, sao Hà Tiếu lại không thì chỉ đơn giản là tò mò về Lục Đỉnh Hiên nên đã đi theo anh ta?”

“... Phân tích bằng cái não tàn đang yêu đương thì cũng có thể là vậy.”

“...”

Trần Du Dung hỏi: “Nếu cô ta muốn đuổi theo anh ta thì sao không theo lên tầng hai mươi mốt chung luôn, sao lại ra ở tầng mười bảy?”

“Đơn giản thôi, con người Hà Tiếu vừa ham hư vinh vừa thích tỏ ra thanh cao, cô ta không muốn làm lộ liễu quá, mà có khi cô ta cũng không phải muốn bắt chuyện hay thêm bước nữa gì đâu, đơn giản là muốn đi theo xem mà thôi.”

“Nhưng mà lúc đó Lục Đỉnh Hiên đã lên thẳng tầng hai mươi mốt, Hà Tiếu ở tầng mười bảy, khoảng cách bốn tầng không xa cũng không gần, sao cô ta không đi thang máy mà phải đi thang bộ lên? Như cậu nói đó, đến lầu mười bảy cô ta cố tình giả bộ bước ra trước, sau đó sao cô ta lại không đứng chờ luôn ở cửa thang máy đợi có đợt đi lên? Cửa thang máy cách cửa cầu thang khoảng hơn ba mươi mét, đâu có lý do gì để cô ta chọn đường xa, trực quan hơn là đi cầu thang sẽ phải đi ngang qua quầy y tá với phòng bệnh của chú cô ta, nếu đi đến nửa đường thì cô ta mới chợt nãy ra ý định này thì sao không bỏ đồ xuống rồi hẵng đi tiếp? Trừ khi...”

“Trừ khi chính đoạn camera đó đã có vấn đề.” Quan Nam loé qua chút lạnh lẽo ngưng đọng trong đáy mắt: “Ví dụ như đã có người nhúng tay vào xoá đi phần mấu chốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.