Trong mắt của Vân Tường toát lên những tia máu giọng cô lạnh lẽo vang lên: “Đừng có mà nhắc đến ba mẹ tôi nữa, anh không có tư cách đó đâu William Author à”.
William Author nhướng mày: “Tại sao lại không cơ chứ? Anh sắp trở thành con rể của ba mẹ rồi mà hơn nữa anh còn là con của ba mẹ suốt nhiều năm qua đó”.
Vân Tường nhếch môi nở một nụ cười lạnh: “Nếu anh thật lòng coi ba mẹ tôi là ba mẹ anh thì anh đã không đối xử với họ như vậy rồi, anh là thứ người vong ơn bội nghĩa không đáng nhận được sự yêu thương tin tưởng của ba mẹ tôi trong nhiều năm qua”.
William Author nhún vai lên tiếng: “Anh cũng vì hoàn cảnh ép buộc nên mới phải như vậy thôi, bởi vì anh yêu em nên mới trở nên như vậy mà thôi Roise à”.
Vân Tường nổi nóng lên quát: “Yêu tôi sao? thật nực cười anh đang giết chết tôi từng ngày thì có”.
“Anh đã cho người sắp xếp chỗ ở của em tốt nhất rồi còn gì, anh đã lên một kế hoạch thật chi tiết sau khi kết hôn anh sẽ đưa em về Hoa Đô chúng ta gặp người thân của em sau đó sẽ đi du lịch, cả đời này của anh sẽ chỉ vì em mà sống tiếp thôi Roise”.
Vân Tường tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm: “Tiếc quá cả đời tôi chỉ yêu một mình Đới Thiên Sơn thôi”.
Câu nói của Vân Tường đã thành công chọc đến giới hạn cuối cùng của William Author, anh ta liền nổi giận lên quát: “Em im đi”.
Vân Tường vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì, mặc dù sống với ba mẹ ở thành phố C nhưng bạn bè của Vân Tường cũng toàn dân quậy không phải dạng vừa, hơn nữa một năm ở Hoa Đô kia cô kết giao toàn bạn có máu mặt trong xã hội thì có gì phải sợ một người như William Author chứ.
“Em yêu hắn thì sao, không phải năm đó hắn làm cho em điêu đứng vì cô gái khác sao? nếu năm đó hắn cũng nhận ra em thì em đã không phải thất thỉu trở về thành phố C này với vẻ mặt đưa đám lúc đó rồi…em nghĩ lại đi Roise từ đầu tới cuối chỉ anh là thật lòng với em thôi”.
Vân Tường ngẩng đầu lên nhìn William Author rồi nói: “Nhưng tôi yêu anh ấy…tôi đang mang thai con của Thiên Sơn”.
“Bớt giỡn lại đi Roise à, em gạt được ba mẹ chứ không gạt được anh đâu, nếu em thật sự có con có hắn thì ngay từ đầu đã về làm ầm lên với ba mẹ hủy hôn với anh rồi không cần chờ đến 3 tháng đâu”.
“Anh cố chấp cưới một người không yêu mình bộ không thấy mệt mỏi sao?”.
“Chỉ cần có em là anh sẽ vui vẻ thôi”.
William Author vỗ tay một cái từ bên ngoài một dàn người trên tay bưng những chiếc khay phủ vải đỏ đi vào.
Người thứ nhất giở tấm vải đỏ ra trên khay là một sợi dây chuyền bằng kim cương sáng lấp lánh.
Người thứ hai giở tấm vải đỏ ra trên khay là một đôi bông tai bằng trân châu thật to và sáng bóng.
Từng món kỳ trân dị bảo được trưng bày trước mắt của Vân Tường nhưng chẳng thứ nào làm cô để tâm đến hết thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.
“Anh biết trong mắt của vị tiểu thư thuộc gia tộc giàu có nhất Hoa Đô thì mấy món này cũng tầm thường thôi nhưng đây là tấm lòng của anh”.
Tám người nữa bước vào phòng trên tay khiêng một cái giá treo bộ áo cưới màu trắng được may vô cùng lộng lẫy đẹp mắt, sự chuẩn bị chu đáo như thế cho thấy William Author thật sự rất để tâm đến hôn lễ này.
“Anh đã cho người cắt may theo số đo của em đó Roise, em nên mặc thử chứ?”.
Vân Tường bước qua ghế sofa ngồi xuống rồi lạnh giọng lên tiếng: “Cút hết ra ngoài cho tôi”.
Một cô gái thân tín của William Author lên tiếng: “Vị tiểu thư này vì hôn lễ với cô mà thiếu gia của tôi đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm tư sao cô không biết thức thời gì hết vậy?”.
William Author liền quay sang ném cho cô gái kia một cái nhìn lạnh lẽo, anh thẳng thừng tát vào mặt cô gái đó một cái rồi quát lớn: “Dám ăn nói với thiếu phu nhân như vậy, muốn chết sao?”.
Cô gái kia vội cúi đầu nhìn xuống đất tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi thiếu gia lần sau tôi không dám nữa”.
“Để lại đồ rồi ra ngoài đi”.
Còn lại một mình trong phòng Vân Tường đánh mắt nhìn qua những thứ kia rồi cầm lấy cái lọ hoa đập bể tan tành: “Chờ ngày tôi thoát ra khỏi đây nhất định khiến anh sống không bằng chết”.
Buổi trưa, Đoàn Nguyệt Sương mang cơm đến phòng của Vân Tường.
“Vân Tường tiểu thư ba mẹ cô đã được an toàn, những gì cô dặn tôi đã báo lại với Bạch Luân thiếu gia rồi”.
Vân Tường khẽ cười lên tiếng: “Tốt lắm, Nguyệt Sương tôi mà thoát khỏi đây nhất định sẽ báo đáp cô”.
Đoàn Nguyệt Sương lắc đầu: “Vân Tường tiểu thư đừng nói vậy tôi là đang trả ơn cho cô thôi”.
Ngày hôn lễ cũng đến, từ sáng sớm William Author đã cử người đến trang điểm cho Vân Tường, cô gái kia đang ngồi vẽ chân mày cho Vân Tường thì có tiếng ồn ào bên ngoài.
Đoàn Nguyệt Sương đẩy theo một xe thức ăn tới nhưng bị hai tên canh cửa cản lại không cho vào.
Vân Tường đứng dậy đi ra ngoài: “Là tôi bảo cô ấy làm cho tôi chút thức ăn lót dạ”.
Hai tên canh cửa tỏ vẻ khó xử: “Thưa tiểu thư chuyện này…thiếu gia đã căn dặn tuyệt đối không được để ai đến gần cô trong hôm nay hết”.