Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu

Chương 57: Liệu cậu có hy sinh tôi không?



Đáy biển chập trùng muôn vàn ngọn sóng, bóng người với mái tóc nâu dài trôi vô định. Hắn lấy hết sức mình bơi thật nhanh tới. Khoảnh khắc chạm tay vào, sao mà nó rạo rực, hắn sợ tới mức tưởng mình vừa chết đi sống lại, tim ngừng cả đập. Người con gái bé nhỏ ấy, là của hắn, không phải của biển bao la. 

Hắn ôm chặt lấy nó, bơi những sải dài, mặt nước còn xa vời, ánh nắng mới chớm nhẹ chút sáng. Gia Lạc vẫn tĩnh lặng như tờ, đôi mắt nhắm nghiền lại. Hắn chợt dừng, để người nó song song mình, lật mũ ra, chính tay dứt ống oxi của mình ra để chặt lên mặt nó rồi tiếp tục bơi lên tiếp. Gương mặt hắn tím đi, hai má phùng lên rõ ràng. Lồng ngực như khô cứng lại, chút không khí biến mất làm não rung lên khó chịu. Hắn không thở được, nghẹt rồi nhưng còn nó, hắn cần cứu nó, hắn không cho phép mình nhắm mắt hay buông tay.

Lạc chợt thấy cản thân thể nhẹ bẫng, hơi thở yếu ớt phục hồi trở lại, bình ô xi đã cạn nhưng đủ cho nó thoát khỏi tay tử thần. Đôi mắt vừa mở ra cũng là lúc nhìn thấy hắn gắng gượng ngay bên

"Cậu... cuối cùng cậu đến rồi!" - Nó mừng thầm. 

Nhưng sắc mặt hắn chuyển xanh hẳn, đôi mặt mù mờ nhắm chặt. Nó trông mà sợ hãi, chân tay run lẩy bẩy, hắn bắt đầu thả dần tay ra, hắn kiệt sức rồi...

"Nếu đã sống, nhất định hãy cùng sống," Nó mỉm cười, tay kéo tấm truyền khí oxi trước mặt ra, cố nén hít một hơi thật sâu thật nhiều lần cuối. 

Bình oxi bị nước cuốn tuột theo xuống tận đáy biển trơ vơ. 

Gia Lạc ôm lấy đầu Hạo Bối truyện tất cả chút khí oxi cuối cùng đó cho hắn, đôi môi chạm nhẹ, hắn như bừng tỉnh. Hai mắt mở chạm nhau, tuy ngượng nhưng không ai có thể nói thành lời. Từng đợt hơi truyền nhau, thêm chút dư vị âm ấm, mềm mại, sao mà ngọt ngào thế?

Hắn đặt hai tay thật nhẹ lên vòng eo nó, miệng cắn chặt không cho dứt ra, vì ai mà hắn suýt chết chứ? Tới giờ thì không còn đơn giản là truyện oxi nữa rồi, mà đó là hôn...

... một nụ hôn trên bờ vực sự sống - cái chết.

Đâu ai ngờ được chứ, như nó ngọt ngào, kéo thật dài, thật lâu, lâu tới mức Lạc chẳng nhớ nữa, ánh mắt trìu mến, tình cảm là thứ nó nhìn thấy cuối cùng khi mình nhắm mắt lại. Đôi môi nồng ấm vẫn cố giữ không buông. 

....

Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt khiến nó bừng tỉnh lại, bãi cát trắng tinh, tiếng sóng vỗ bờ dào dạc, không khí ngột ngạt biến mất, thay vào đó là những cái chạm nhẹ của gió mát buổi sớm mai. 

Quả thực, những ngày gần đây, chẳng biết đâu là đêm là ngày, lúc mê lúc tỉnh, lúc lại quá đau đớn mà quên mọi thứ, cũng chẳng thể nhớ mình lưu lạc bao nhiêu lâu. Bỗng, Lạc chợt nhớ tới hắn, vội đưa mắt kiếm tìm. May quá khi hắn cũng đang nằm bên cạnh, hơn nữa lại đang mở mắt nhìn nó âu yếm. 

Đôi má ai kia ửng hồng, vội quay mặt đi, hắn mãnh liệt kéo người sát lại

- Còn muốn trốn? Tôi không tìm nổi nữa đâu.

Tiếng nói thì thầm bên tai khiến nó rùng mình, tim đập mạnh

Thịch... thịch... thịch...

Nó nhìn hắn mơ màng, xung quanh trở nên vô hình, chỉ có gương mặt tuấn tú bảnh bao bị xước ngang xước dọc, môi sứt, da trầy, sao mà thê thảm, nhưng vẫn đẹp trai lắm, vì những vết xước đó, chính là vì tìm kiếm nó, vì cứu nó mà ra. Đưa những ngón tay nhỏ, chạm thật nhẹ những vết rách, lòng tự nhiên thương kinh khủng. Tủi tủi buồn buồn nước mắt như nào lại ứa ra.

Sao chuyện tồi tệ này lại xảy ra cơ chứ. Liệu có nên... nên thơm hắn để bù đắp tất cả không? Nói rồi, nó nâng người lên một chút, môi khẽ chạm lên trán hắn, nhẹ thôi nhưng cũng làm hắn rạo rực.

- Thơm trán thôi à? - hắn hụt hẫng

- Chứ muốn sao?

Nó tròn mắt nhìn, hắn cười gian manh đặt nhẹ một nụ hôn thật ngọt lên môi nó. Nó giật mình, mắt mở trừng trừng, đây người ta gọi là cưỡng hôn công khai sao?

Cái chạm rất nhẹ nhưng mê man, đôi môi di chuyển chậm chạm quyến luyến không thể lời ra. 

Vài giây trôi qua, xao xuyến mãi mới rời ra được. Hắn nghiêm túc cất lời

- Gia Lạc này... cậu làm bạn gái của Hạo Bối được không?

- Cái này... - Nó ngấp ngứng, còn quá đỗi bất ngờ.

Đang còn mải mê suy nghĩ xem mình mơ hay tỉnh thì một tiếng gọi thất thanh

- Hây... bây giờ là lúc nào rồi mà hai người còn nắm đấy tâm sự, có nhanh lên không, chúng ta tìm được lối đi rồi. 

- Tiểu Bạch? Sao cậu lại ở đây? - Cả hai người giật mình vội buông nhau ra, ngơ ngác trước sự xuất hiện của Tiểu Bạch.

- Thôi đi nhanh lên, mọi chuyển kể sau...

Ba người vội vã chạy vào trong rừng, bên trong Nhị Hắc và Hải Đăng dùng dao vót nhọn những cành củi lớn để làm thêm vũ khí. 

- Tỉnh rồi à? - Nhím chạy tới níu tay Gia Lạc.

Nó gật đầu, mắt nhìn không thôi gương mặt xinh đẹp của Nhím bị sứt tượt cả da, những vết lên da non chưa kịp bong vẩy đen con nham nhở từ trán tới cổ. Trông mà xót ghê gớm, rồi lại tự tượng tượng cái mặt mình cũng không khác gì. 

Thực ra, nó chẳng nghĩ mình sẽ sống tới giờ, đã có phút tự buông tay mặc số phận nhưng giờ thì không, tính mạng này giờ đây không phải của riêng mình, là do người khác cứu lại, nó không thể đánh mất một lần nữa.

Vả lại, có cần quay về, một cách bình an để có thể trả lời câu hỏi ấy...

Giản Niên(Đậu) cũng đã tới, gương mặt đó vẫn nghiêm túc không có gì thay đổi, phải chăng chỉ đã mái tóc ướt nhẹp, đôi môi bợt đi nhiều. Chắc cũng đã lo lắng nhiều lắm.

- Xong rồi... bây giờ, nhất định dù có chuyện gì xảy ra, tất cả đều phải đi cùng nhau, tay phải nắm lấy nhau thật chặt. Trò chơi nên kết thúc ở đây rồi.

Nhị Hắc đứng dậy, mặt rất quyết tâm, một cách nghiêm túc, con người cậu trước giờ đã vô cùng lạnh lùng dũng mãnh, nếu Hạo bối được ví như mãnh hổ thì Nhị Hắc chính là đại bàng, đôi mắt sắc lạnh như băng, dễ dàng nhìn được ý chí trong đó.

Cả đám đi theo cặp: Hạo Bối- Gia Lạc, Nhị Hắc - Nhím, Tiểu Bạch - Giản Niên, Hải Đăng - Thảo Mai. Đi theo cặp như vậy sẽ rất dế dàng thực hiện phối hợp đồng đội, bài học đầu tiên khi ở trại huấn luyện Thiên Miên này. 

- Trướng ngại vật đầu tiên "Vượt tường đá" - Nhị Hắc đưa khẩu lệnh

Mặc dù luyện tập chưa được nhiều nhưng Gia Lạc, Nhím và Đậu thực hiến rất tốt, đồng đội nam lên cũng rất nhanh. Chỉ còn Thảo Mai và Hải Đăng là chưa thể lên được. 

- Cố lên, cậu đạp mạnh chân một chút nữa Thảo Mai ạ, tôi sẽ ở trên này bắt lấy tay cậu. - nó trấn an Thảo Mai sau hai lần đạp vách không thành công. 

- Nhưng... tôi sợ... - Thảo Mai gần như phát khóc. 

Gia Lạc im lặng, nếu cô ấy cứ sợ hãi như vậy, thì tốt nhất là đứng ở đây và đợi cứu hộ đi. Đừng làm cản bước chân mọi người.

Gia Lạc cùng mọi người quay đi, tiếp tục bước, Thảo Mai càng sợ hơn khi bị mọi người bỏ lại, bóng dáng họ dần đi khuất

- Nếu cậu còn không lên, tôi sẽ để cậu lại đây. - Hải Đăng lùi ra xa lấy đà để bật tường đá. 

- Khoan đã, đợi tôi... tôi lên được mà... đừng bỏ tôi. 

Thảo Mai chạy lùi ra thật xa, lấy đà, chạy những bước thật nhanh, nhắm mắt và bật lên, khi bàn tay đập xuống, cũng là lúc bám được vào mép đá, nhưng sức nặng cơ thể khiến cậu ấy không thể vươn người lên nổi. Sự thất vọng lại độc chiếm, tiếng hô rướn người của Hải Đăng từ bên dưới vọng lên, cô nàng khóc thật sự, nặng quá, tay như muốn gãy rời.

" Hóa ra từ trước giờ mình vô dụng đến vậy!" - Thảo Mai tuyệt vọng dần buông tay ra mẻm đá

Bỗng, có bàn tay vững chắc bắt lấy tay Mai kéo mạnh lên. Mai bất ngờ, tròn mắt nhìn

- Hạo Bối... cậu...

Khi an toàn leo lên, Hải Đăng cũng đã tới, Thảo Mai lí nhí ngượng ngùng cảm ơn Hạo Bối, ánh mắt con tim đều đập rộn ràng, hơi âm của hắn trong lòng bàn tay còn dư vị, nàng ta nắm chặt tay lại, mong cảm giác tuyệt vời đó đừng biến mất. Hạo Bối dường như chẳng biết sự rung động trong lòng Thảo Mai vẫn vô tư chạy lại chỗ Gia Lạc tiếp tục nắm tay Tất mọi người còn đứng đợi cả ở đây thì vui mừng lắm, hóa ra không phải họ bỏ rơi, họ chỉ là làm tăng ý chí vượt qua của cô nàng thôi. Mọi người mừng thầm vì đã vượt qua thử thách đầu tiên.

- Nắm tay chắc một chút, chúa bị lạc ạ! - Hạo Bối xiết chặt tay Gia Lạc lại, kéo lên kế ngang

- Nhẹ một chút, tay đau quá! - Lạc kêu lên, mặt mũi nhăn lại

Hạo Bối giật mình nhanh chóng đưa bàn tay Gia Lạc lên xem xét, có vệt rách dài ở giữa ngón trỏ và ngón cái, có thể do lúc nãy nhảy qua tường đá nên bị đã móc phải. 

- Miệng vết thương lớn như vậy mà không nói gì? Cậu... đúng là rất biết cách làm người khác lo lắng đấy.

Hạo Bối tức giận, gằn giọng với con nhỏ ngốc nghếch, lúc nào bị thương cũng muốn tự mình chịu đựng, hắn đưa bàn tay lên, lấy chút bông còn sót trong ba lô của Nhị Hắc rồi xé miếng vải trắng băng lại

- Đau không? - hắn hỏi, miệng thổi thổi mấy hơi 

- Một tí thôi. - nó ngây ngốc đáp lời.

Đường đi tiếp tục chạy dài, những bước tường lớn không còn là chướng ngại vật nữa, cũng chỉ là bước tường nhỏ nhảy qua dễ dàng thôi. Những hố lớn sâu ngun ngút không đáy, phía trên chỉ có đúng một sợi dây nhỏ để đu quá. Quả thực rất thách thức người đi, nhưng không qua đó thì không còn con đường nào dể sang bên kia. 

Từng người một, đầu tiên là Gia Lạc bám thật chắc vào dây, quấn vài vòng ở tay.

- Cứ bình tĩnh, có tôi rồi! - Hạo Bối trấn an. 

Lạc gật đầu, nở một nụ cười, không sợ đâu mà, nó biết, chỉ cần hắn ở đây, sẽ không để nó gặp nguy hiểm

Cứ thế, từng người một, đu qua thành công. Trèo đèo lôi suối không biết bao nhiêu lần, qua mỗi chặng thử thách lại có mảnh vải màu đèn được thêu chữ khác nhau " Chúc mừng những anh hùng, mau lên nào, ta đang thèm thịt đây.", " Các người cũng có chí khí đó... mau đến cứu đám bạn của các người khi chúng còn sống".... và rất nhiều những lời thách thức khác. 

Dần dần, từng chướng ngại vật khó nhất cũng đã vượt qua... những bậc thang đá dài miên man dẫn tới đỉnh núi hiện ra. 

- Tại sao ngay từ đầu chúng ta không nhìn thấy chỗ này nhỉ, cùng là ở Ưu Nhiệt mà. - Lạc thắc mắc

- Đúng vậy, hơn nữa đây còn ra bìa rừng ven biển, chúng tôi đều đi gác qua một vòng. - Hạo Bối thắc mắc

Mọi người vừa đi vừa tìm lý do, cũng có thể do địa hình, do ánh sáng hoặc có thể khi đó, có một tán lá lớn che mất lối thang đá mòn này nên không biết. 

Những bước chân bước chắc chắn, những bậc đã vừa trơn lại bị mòn vào rất sâu, quả thực nếu ngã xuống thì....

- Đã bảo không được nới lỏng tay cơ mà! - Hạo Bối cáu nắm chắc tay Gia Lạc lại

- Tại hơi mỏi ý...! - nó nhăn nhó

- Im... đi vào trong, cứ sấn sấn ra ngoài lại lộn cổ xuống. - Hạo Bối kéo Gia Lạc vào bên trong sát vách đá, còn mình đi ra phía không có lan can, bên dưới hoàn toàn là biển. 

Tay đang nắm bỗng hắn bỏ ra ôm chặt ngang eo làm nó giật mình, kêu leo nhéo

- Này... cậu lợi dụng à?

- Hừm... cậu đã thấy ai lợi dụng đồ của chính mình chưa?

Nó im lặng, mặt nghệt ra, gì mà của hắn... nhưng cũng đúng thôi,mạng này là hắn cứu mà. 

Thảo Mai nặng lòng, sống mũi cay cay nhìn chặp đôi tình cảm đi ngay phía trên mình, con tim đập rối loạn đau nhói. Rốt cuộc, người ta không hề để ý đến cô ta. 

Con đường thang đá đó dài miên man, đi không biết mất bao lâu mới đến được tới nơi, phía bậc đá cuối cùng, chính là một bức tường đá nữa, chân tay đã mệt rã rời rồi mà vẫn phải cố sức bê lên. Tiếng động rầm rầm, cứ tưởng phải nâng tường đá lên, ai ngờ nó tự nhấc lên, đỡ mệt.... mà cũng rất nghi ngờ.

Bên trong, sao trông tối tăm thế này, ánh sáng mặt trời như bị thế lực hắc ám che khuất. Tất cả bước những bước thăm dò đầu tiên, khi người cuối cùng vào thì cửa đá cũng sập xuống. Chắc chắn rồi, đây lại là một khúc rừng được đặt trong cái lồng kính tròn rồi.

- Hầy... ai lại rảnh hơi dựng ra mấy nơi như này thế? - Tiểu Bạch tới xem xét những bức tường kính cong cong chắc chắn tô màu đen sì.

- Đi thôi, đừng động chạm lung tung, chẳng biết có bao nhiêu cái hố chôn người được đặt phía dưới đâu

Nhị Hắc một lần nữa nhắc nhở cả đoàn không được tự ý động chạm vào thứ gì trong đây. Họ dò dẫm từng bước, ánh đèn pin mờ nhạt len lỏi từ trên cao nhìn chỉ là những đốm sáng ma chơi.

Đang đi, bỗng dưng có tiếng nói âm vang, rung động cả cây lá, kèm theo đó có cả tiếng gió hun hút, chim quạ rồi cú bay ra vù vù như vỡ tổ

"HAHAAHA... Ta đã đợi các người lâu quá rồi đó, Nhung các người cũng thật có phúc khi vượt qua hêt những chiếc bẫy ta ân cần dành cho cá người. Bây giờ các người có muốn trao đổi chút không? Đơn giản thôi, một đổi một nhé, chỉ cần để lại 4 đứa, ta sẽ cho 4 đứa còn lại an toàn rời khỏi đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.