Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu

Chương 61: Chọc tức thiếu gia là nghề của Lạc



Hai người đốt lửa trại, vừa để sưởi ấm, xua muỗi lại vừa có tí gọi là lãng mạn. Hai người đứng gác ở hai bên cổng rừng, cách nhau chừng độ năm sáu mét, thi thoảng lại liếc nhìn trộm nhau. Khoảng độ chín giờ, đôi bên gác, gió thốc lên từng cơn lạnh vù vù. Hắn nhìn qua thấy nó co người lại, mặc cho phải đứng nghiêm trang, cái môi bĩu ra, mắt nhắm dịt lại. Mới sớm, còn chưa lạnh thấu xương khi đêm về đâu. 

Cũng may hai người mang thêm áo bông đi để mặc, hơn mười giờ, người giám sát đi vài vong tuần tra, đồng thời sắp xếp thêm một số lính chuyên vụ cùng gác rừng, cả hai hai được nghỉ ngơi vài tiếng. 

Cơn gió lạnh lại từng đợt kéo đến. Tán lá rủ xuống kêu xào xào khô khốc

- Lạnh không? -Hắn ân cần, đưa một tay vừa hơ ấm lửa chạm má Gia Lạc

- Hơi... hơi...- Nó đưa tay lên giữ tay hắn lại.

Chẳng biết có ấm hơn được bao nhiêu không nhưng hai người cứ vừa hơ tay vừa cho lên má nhau ấp. Mặt ai cũng bừng bừng ửng hồng. 

- Lạc lạnh thì ngồi xích vào chỗ tôi đi, sao ngồi xa dữ vậy? - Hạo Bối kéo vào ngay sát mình

- Đừng... mấy người kia họ trông kì lắm. - Lạc ngại ngùng đẩy ra xa

- Có cái gì mà kì? Tình cảm đồng chí đồng đội phải gắn kết như keo sơn. Ai thấy kì đứng ra đây!

Hạo Bối nói lớn giọng, chắc những người còn lại cũng nghe thấy nhưng họ làm ngơ hết cả, đâu có rồ mà động đến con trai của Hạo Long cơ chứ. Thế là hắn được đà xiết tay nó chặt thật chặt. Tay hắn ấm áp, ôm trọn, da thịt chạm nhau khiến con tim rạo rức. Cảm giác như thể có cả thế giới trong tay.

Hắn vui vẻ, khoái chí mở một bên áo lông chùm sang người Gia Lạc. 

- Ấm chết đi được! - Lạc sung sướng

- Đấy. Bảo vào từ nãy thì còn ngại, bây giờ sao không kì nữa à? - Hạo Bối được nhẽ càng hăng, càng nắm tay người ta chặt.

Đêm muộn, sương lạnh rơi xuống thấm vào quần áo

- Mình chỉ còn phải gác hai tiếng nữa thôi, mau thay ca rồi còn về, buồn ngủ quá! - Gia Lạc kéo Hạo Bối đứng dậy

- Nhưng tớ cứ thích đứng ở đây cơ, lạnh cũng được, có cậu là được. 

Hạo Bối cười hềnh hệch đứng lên, nhìn Lạc ngượng ngùng sao mà đáo yêu thế chứ. 

Lần thay ca cuối cùng cũng xong, Hạo Bối rủ Gia Lạc thay vì đi về thì hai người sang bên đồi mận ngắm sao

- Nhưng liệu có phạm quy không? - Lạc thỏ thẻ

- Sao lại cứ lo bò trắng răng nhể, có tôi ở đây để làm gì?

Hạo Bối một mạch kéo Gia Lạc như bay qua bên đồi mận. Quả thực chả biết được khu Điền Phong này rộng bao nhiêu, chỉ biết có đi mãi mãi chũng chả thể thám hiểm được hết trong nơi này có gì. Chỉ tháng ngày đi khắp chốn, cảnh đẹp có, ghê rợn có mà mãi vẫn chưa quen mắt. Mỗi nơi là một vẻ đẹp riêng. 

Đi phải mất gần một tiếng mới đến nơi, quá đêm rồi. Nhưng chả bõ công, vườn mận ra trái đỏ tươi, quả náo quả nấy mũm mĩm căng mọng đỏ tím, không cầm được lòng, có vươn tay ra hái, khổ nỗi cao quá, chân thì có một mẩu nên chẳng lấy được, mặt nhăn nhó khó chịu. 

- Đây, ăn đi. 

Hắn chìa cả cành mận chĩu chịt quả ra ngay trước mặt, nó sáng cả mắt cầm ngay, bứt một quả định cho vào miệng thì hắn tự nhiên dựt lại

- Ăn mà không chùi à, bẩn chết!

Nói rồi hắn lau lau vào áo mình, quả mận sạch bong rồi mới đứa cho nó ăn.

Lạc thích cười tít mù chả nhìn thấy mắt đâu. Hắn cũng bất giác quay đi mà cười. 

Trời nhiều sao quá, sáng lấp lánh như bụi kim cương rải đều trên nền đen huyền bí, có khi còn đẹp hơn thế. Hai người im lặng, chỉ ngẩng mặt lên trời ngắm nhìn mãi, thế rồi, vì không chịu được nên hắn mở lời

- Đằng ấy, rốt cuộc cũng ăn mận rồi, ngắm sao rồi, có thể trả lời một câu hỏi của tớ không?

- Hả? - Nó quay ngoắt mình sang, mắt tròn lên nhìn hắn

- Ừ thì... tớ muốn hỏi là... Gia Lạc... thực ra... cậu...có thích tớ không?

- Tớ...

Gia Lạc bối rối lắm, trái tim không thôi đập liên hồi, cảm giác nao nức trong lồng rấy lên khó chịu. Rốt cuộc là nó có thích hắn không? Điều đó trái tim nó biết rõ lắm kia mà, nhưng tại sao cổ họng lại hẹn đắng lại. Miệng mở ra nhưng ấp úng chả nói lên lời

- Thôi... bây giờ chưa trả lời được thì sau này trả lời được. Không cần vội, tôi sẽ chờ nghe cậu. 

Hạo Bối nói rồi đứng lên, mặt hắn khổ sở đến lạ, người con gái này không biết có sức mạnh gì mà sao khiến hắn đau lòng thế? Vừa muốn nghe trả lời, lại vừa không muốn, phải chăng, hắn sợ rằng, cậu trả lời ấy, không phải thứ hắn mong chờ. Có khi không biết thì còn nỗ lực, còn hy vọng để theo đuổi, khi biết rồi, tự tổn thương bản thân mà lại không thể rời bỏ được. Đau lắm!

Vậy hắn đã chọn sự lặng im gián tiếp, để miễn là được bên người con gái cùng bàn.

Không nghĩ có ngày, Hạo Bối thiếu gia lại phải chịu sự ủy khuất như vậy.

Đúng là con người khốn khổ vì tình yêu. Kể cả là người có quyền năng nhất cũng sẽ bị tình yêu chính phục.

Bình thường có gan dạ dũng mãnh đến bao nhiêu thì cũng đều sẽ bối rối trước mặt mình yêu, đau tim khi bị từ chối và sợ người mình thương mãi mãi không thương mình. 

Hai người lặng lẽ vác hai khẩu súng đi xuống khỏi đồi, một nơi tươi đẹp không biết sẽ được tới bao nhiêu lần, nơi này đã chôn dấu một lời nói, đã nợ hắn một câu trả lời. 

Miệng cười nhưng lòng nặng trĩu, cảm giác này khó chịu lắm, ai đó có hiểu cho hắn không?

Kì huấn luyện kết thúc, học sinh trở về trường, lớp học thân thương lại đón những học sinh quen thuộc. Thành tích của lớp khá cao, đặc biệt là nhóm người đạt huy chương. Hiếm khi khối 10 có huy chương ngay từ lần huấn luyện đầu tiên nên cả lớp được Linh mama đãi một bừa thịt nướng linh đình. 

Linh mama nhìn những đứa trẻ, cũng chợt nhớ đến thanh xuân đã từng, thấy Hạo Bối với Gia Lạc rối rít bên nhau cũng chợt nghẹn lòng mà nhớ đến người ấy, của năm đó, bây giờ đã xa.

Vẫn khó mà quên được. Tuổi trẻ mà, cơn mưa rào khiến ta ốm năm đó, chưa bao giờ mờ nhạt.

Đang mải mê nghĩ thì một cô gái bồi bàn bê ra một khay thịt để tiếp thêm cho đám học sinh

- Thịt đến rồi đây ạ!

- À... vâng

Thầy ngước mắt lên nhìn, chợt khựng lại trước vẻ đẹp tựa hồ thiên thần giáng thế ấy, nụ cười tươi sáng, má núm đồng tiền đáng yêu hé lộ trên bên mặt. Thầy nhìn như bất động tới khi cô bồi bàn đi khuất vào phía trong

- Bùm... thầy trúng tiếng sét ái tình rồi đúng không? - Tiểu Bạch từ đâu chạy ra vỗ vai thầy

- Đâu có... Đừng nghĩ lung tung.

Thầy bối rối tới mức đỏ mặt, y như vừa bị bắt quả tang làm đám học trò cười sặc. Linh mama vội vã đứng dậy, ấp úng nói về trước vì có chuyện. Cả đám ở lại tha hồ dô hò ầm ỹ, nhảy múa tả tơi cả quán nướng.

Gần 9 giờ, chợt nhớ ra kí túc xá sắp đóng cửa, đứa nào đứa nấy ba chân bốn cẳng chạy thục mạng. Khi hồi chiều cao hứng đi bộ, giờ khổ như này đây. May mà thầy Linh thanh toán rồi.

- Cuộc đời chúng ta cứ phải chạy mãi như này sao? - Nó thở hồng hộc

Chạy cả ba tháng rồi, vẫn chưa đủ, giờ về tới thủ đô rồi, vẫn phải chạy, hơn nữa là chạy bán sống bán chết. Vừa tới kịp cổng kí túc khi chuông đóng cổng ngân lên. Cả đám nhanh chóng lách qua cổng để vào trong rồi mới dám nán lại thở cho kì bõ công chạy.

- Mau lên phòng chuẩn bị đội Kỉ Luật đi kiểm danh đấy, có biết là mấy giờ rồi không hả? - Tiếng bác bảo vệ quát lên từ phòng phía xa. 

Trời tối rồi, đèn thắp lên, những người khác đã bình yên trong phòng, chỉ có riêng đám 10A9 là còn thập thễnh với nhau ở sân nhà kí túc. 

Gió mát quá, thổi từng cơn khiến ai cũng muốn nán lại ghế đá ngồi trò chuyện, hóng gió

- Nước này! - Hạo Bối chìa chai bạc hà mát lạnh áp má Gia Lạc

Như người chết đuối vớ được cọc, liền cầm tu ừng ừng vài hơi, chưa cần biết lấy ở đâu ra, chỉ cần biết là có nước uống khỏi chết khát là được rồi.

- Thế Hạo Bối chỉ mua cho Gia Lạc thôi đấy à? Bọn tớ cũng khát mà. - Linh Kỳ nhìn vừa cười đểu vừa nói cái giọng trêu trọc

- Các cậu khát tự đi mà mua. Tớ chỉ mua cho mình Gia Lạc nhà tớ thôi. Ờ!- Hắn cứng giọng

- Ai nhà cậu chứ, tào lao quá đi!- Gia Lạc ngượng ngùng

Nói rồi nó cầm khư khư chai nước bước nhanh đến khu kí túc xá, mặc cho mọi người bên trong trêu trọc cười ghẹo, mà đầu sỏ là nàng Nhím chứ ai, cứ bô bô lên là ở trại huấn luyện hai người ý tỉnh cảm lắm, rồi cái sự tích hô hấp nhân tạo dưới đáy biển sâu cũng được toàn thể bà con thiên hạ cũng dự thính. 

Cả đám cười hô hố khiến bảo vệ phải gọi cả loa nhắc, chạy tán loạn về phòng.

Ở đầu sảnh kí túc nữ, có chàng trai cứ lững thững đi theo người con gái

- Cậu về ngủ đi, theo tôi làm gì? - Lạc quay lại hỏi

- Thì tôi đang đợi cậu cảm ơn vì mua cho chai nước mà! - Hạo Bối dửng dưng nói

- Ừ thì cảm ơn. - Nó rồi xua xua tay đuổi hắn 

- Ai bảo đằng ấy cảm ơn thế? Lại đây mau. 

Hắn nói rồi vẫy tay bả o nó tiến lại gần mình. Nó bồi hồi chậm chạp tiến tới đứng trước mặt hắn, giọng run run

- Thế cậu muốn như nào?

- Như này... 

Hắn nói rồi cười gian manh cúi xuống hôn nhanh một cái vào má nó, làm nó giật mình tròn xoe mắt, miệng há ra đứng hình

- Cậu... cậu... quá đáng! Cậu cố tình làm thế... cậu. - Nó lấy tay chọc chọc vào ngực hắn

- Là cậu tự khích tôi đấy nhé!

Nói rồi, lại cười, tay ôm một vòng qua eo nó kéo lên mà hôn thật dài, thật chặt vào đôi môi hồng ngọt ngào còn vương chút bạc hà. Nó im lặng, tim nghe thình thịch, sao hắn lại cứ khiến người khác phải đột quỵ tinh thần thế cơ chứ. Nó cố dứt ra, mặt đỏ bừng lúng túng

- Sao... sao cậu lại thế chứ? Cậu...

- Tôi hôn mạng sống của tôi đấy chứ! Sao? Cậu có ý kiến gì không? 

Hắn nói rồi đưa tay từ trán đến cằm, nâng khẽ lên, miệng lẩm bẩm

- Cả khuôn mặt này, mái tóc này, đôi tay này và vân vân thứ nữa, đều là của tôi, biết chưa? -

Nói rồi, hắn quay người đi, không quên chúc ngủ ngon, bỏ lại một con nai còn đang ngơ ngác. 

Thịch... thịch...

Có một người tim đang đập điên loạn. 

Điên thật rồi, nó tự sờ tay lên mặt mình. Đúng lắm, cả thân thể này, đều là của hắn, mạng sống này cũng là hắn cướp lại từ tay tử thần, nó không có quyền gì mà từ chối. Nó từ giây phút khi ấy, bỗng dưng trở thành của hắn mất rồi. 

~~~~

Chạy tới 

Kì nghỉ hè ùa đến, đám bạn vui vẻ người về thăm nhà, người đi du lịch, riêng Gia Lạc bơ vơ ở nhà một mình, nó định kiếm vài xông việc partime để kiếm tiền cho vui, hơn nữa còn định dành buổi tối để luyện tập cơ thể cho khỏe mạnh. 

Sáng này, như mọi buổi sáng, nó đi trên đường đến phòng tập gym, bỗng nhiên gặp người quen, cậu đó cũng quay lại, hai người ngờ ngợ nhau rồi cùng đồng thanh một chặp

- Lạc Lạc/ Đạt Nhân.

Nói rồi hai người chợt cười vang, đúng là đồng mon lâu ngày không gặp. Đồng môn gì, sau khắc rõ!

Hai người tung tẩy dắt nhau vào phòng Gym bên kia đường. 

- Từ ngày cậu vắng bỏng, bên đây chán hẳn, bọn Đồng Thất cũng khinh bỉ ra mặt - Đạt Nhân vừa đeo bao tay boxing vừa trò chuyện

- Tôi cũng tiếc lắm, nhưng giờ bận học, với lại sau này có dịp sẽ ghé qua thăm mọi người. 

- Thế sao hôm nay mới thấy đến đây tập thế? 

- Mọi hôm tớ tập tối. Làm trận không? - Nó vứt chai nước khoáng cho Đạt Nhân

- Được, mong chỉ giáo nhẹ nhàng. 

Hai người liền bước qua phòng boxing. Bên phòng Gym trông qua lớp kính kia có ai đó đang lửa giận ngùn ngụt, một người cười đểu thích thú

- Anh có thấy cái điều mà em thấy không?

- Tao đang thấy rất rõ đây!

Hạo Bối giận đỏ mặt, tay đè mạnh lên cửa kính, Tiểu Bạch bên cạnh cứ nhảy từ bên nọ sang bên kia tường thuật trực tiếp tình hình, để thông báo cho Nhị Hắc đang mải tập tạ là phụ, cái chủ yếu là chọc tức, đổ dầu và bát canh Hạo Bối, đánh thức con bò điên trong người hắn. Nhị Hắc chỉ biết cười trừ, lắc đầu rồi lại tập trung nâng tạ. Không biết từ bao giờ tên Hạo Bối lại nhỏ mọn như vậy?

Hai người bên kia, vừa đấu boxing vừa nói chuyện, nó mặc bộ thể thao đen bó gọn người, chiếc áo ba lỗ đến ngang bụng cùng chiếc quần đùi bó, để lộ dạ thịt nõn nà, còn lấp ló đâu đó những vết sẹo chưa mờ. Giọt mồ hôi chảy ướt sũng gương mặt, khiến lớp áo ở lưng càng dính sát. Hắn càng nhìn càng nóng mắt, lại còn cái chỗ đằng trước, sao lại tung tẩy hết cả lên thế kia. gân xanh gân trắng cứ gọi là nổi đầy tay hắn, được thế lại càng nắm chặt. mắt vẩy tia đỏ lừ, mũi thở phì phì.

Trận đấu kết thúc bằng một đòn knout vào giữa bụng. Nó cởi mũ bảo hộ, thở một hơi dài vồi tìm đến chai nước dốc ừng ực

- Quả đúng là người tài, bỏ qua một thời gian rồi mà trình độ không hề giảm, hơn nữa sức mạnh còn tăng rất nhiều. - Đạt Nhân vừa nhăn nhó nhưng cũng không thể không khen ngợi

- Thường thôi mà. Uống nước đi. - Nó đưa chai nước cho Nhân

- Cảm ơn. 

Gia Lạc ân cần đưa cả khăn cho Đạt Nhân nữa, biết đâu được rằng chính hành động này là còn mãnh thú trên người thiếu gia lực lưỡng kia điên cuồng phóng ra. Khi nhận khăn, không biết vô tình hay cố ý mà Đạt Nhân cầm luôn cả tay Gia Lạc, cũng chỉ là lướt qua thôi nhưng cũng làm Hạo Bối không chịu được, đánh tấm kính duỳnh một cái, miệng hét to, chân đá cửa phòng Boxing lao vào, Tiểu Bạch sợ hết hồn chỉ biết ú ớ chạy theo, mấy người đang luyện tập cũng kinh hãi trông theo, cả mấy cô gái đang ngắm dở Hạo Bối cũng bị hắn làm thót tim.

- TIỂU GIA LẠC... CẬU MUỐN CHỌC TỨC TÔI ĐẾN CHẾT PHẢI KHÔNG?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.