Cả Gia Lạc và Đạt Nhân đều thất kinh ngơ ngác tròn mắt với tiếng hét lớn, riêng Lạc tay chân rụng rời "Sao hắn lại ở đây?"
Chân Lạc có phần run, trong lòng chắc mẩm điều không tốt, quả này thì bỏ cha rồi, tên Hạo Bối này giỏi cái gì không biết chứ ghen tuông vớ vẩn thì phải xếp vào hàng cao nhân, thâm thuộc sáu tư phương pháp hành hạ người khác khi lên cơn.
Cứ tưởng nghỉ hè sẽ được giải thoát khỏi tên bạo chúa con. Ai ngờ.... Nó định chạy nhưng chân hóa đá, cứ đứng im như phỗng đợi hắn đến gần, vác thốc lên vai. Thế rồi hắn quay qua nói với Đạt Nhân
- Đây là người của tôi, cậu không được phép đấu với cô ấy.
Đạt Nhân ngơ ngác, Gia Lạc la hét bắt hắn bỏ xuống mà nào được, cả người nắm ngon ơ trên vai hắn, chỉ còn biết ngẩng đầu lên nhìn Đạt Nhân mà cười trừ phần vì xấu hổ.
- Cậu có bỏ tôi xuống không hả? Có giỏi chúng ta tỉ thí, đồ quá đáng.
- Tỉ thí? Được?
Hắn bỏ nó xuống bên phòng tập gym, miệng cười
- Thế giờ cậu thích tỉ thí bằng môi hay má? Để tôi còn biết đường mà xuất chiêu.
Hắn cười hềnh hệch đắc ý, đeo lại găng tay chuẩn bị tập tiếp, Tiểu Bạch vừa bị lườm còn tròn mắt, ngơ ngác tìm câu trả lời, trong lòng thắc mắc "bộ mình đã làm gì sai mà sao lườm hắn không lườm... lại lườm mình, đúng là đồ sợ cá chém thớt mà, rõ ghét!"
- Anh không đuổi theo người ta à? Chạy mất rồi! - Bạch gọi Hạo Bối
- Kệ. Là đàn ông phải có khí chất, đâu thể có tí đã mải mướt đuổi theo. Mất mặt!
Vừa nói vừa xách đống lốp xe bự chảng ra bãi tập, Tiểu Bạch cười thích thú, chạy đến bá vai, nói thầm thì
- Nhưng tên kia hắn lại đuổi theo rồi thì có tính lại không?
- Ai?... Gừ, sao không nói sớm!
Hắn nghe rồi, trợn mắt vứt luôn đống lốp xuống lao ra ngoài. Bạch cố thu dọn đồ đạc, đuổi theo gọi vọng
- Thế anh không làm đàn ông khí chất nữa à?
- Mất người yêu đến đít rồi giữ khí chất để thờ à...! - Nói xong thì chạy mất hút luôn
Bạch Nhi đứng cười như điên, tưởng người đàn ông lạnh lùng thế nào chứ, như này Bạch cũng làm được. Tên đời này ngoài Hắc củ đậu ra thì không ai có thể khí phách với người mình yêu được đâu.
Lại nhắc đến Hắc củ đậu, chuyện chả là hôm cả lớp liên hoan cuối năm, bàn việc ăn uống cái gì cho mới lạ thì Hắc đưa ra ý kiến ăn đồ nước thì cần củ đậu cho mát ruột, mọi người đồng ý, lát sau, khi hỏi ăn tráng miệng hoa quả gì thì lớp trưởng lại nhiệt tình phân tích củ đậu ăn tốt cho hệ tiêu hóa, mua có lỡ thừa thì các bạn có thể đem về đắp mặt nạ, không thì xay ra uống sinh tố. Cả lớp ngớ người, chắc lớp trưởng chỉ biết mỗi công dụng của củ đậu thôi hay sao ý, từ đó hay trêu gọi là Hắc củ đậu. Moe hết sức mà.
Hạo Bối đuổi tới nơi thấy Gia Lạc đang đi một mình thì kéo tay lại, chả đầu chả cuối hầm hầm
- Thằng kia đâu rồi... trốn đâu rồi?
- Thằng nào, cậu bị sao thế. Dở à? - Lạc ngơ ngác giật tay ra
- Dở cái gì, cậu mà cứ nhúng nhắng là tôi không cho tự do thoái mái thế này đâu nhé!
Lạc lại càng đứng tẩn ngẩn ra, không hiểu hắn hôm nay ăn nhầm bả gì mà như thằng mới trốn trại
- Cậu vừa vừa phai phải thôi nhé! cậu không cho tự do thoái mái mà được à?
- Này... Đây nói cho mà biết nhớ!... Của ai? Hả? Của ai? - Hạo Bối gân cổ lên cãi
- Của ai? Cái gì? À ờ... thì... của cậu! - Nó định cãi nhưng chợt nhận ra, cúi gằm mặt xuống nói lý nhí
Vậy rốt cuộc là cái gì của ai?
Hai người thôi không cãi nhau nữa, Hạo Bối dẫn Lạc ra bãi để xe dưới hầm siêu thị lấy xe ra đèo Lạc về nhà. Hai người đi đường cứ cãi nhau, đủ thứ chuyện, cấu véo nhau. Vui thật, cũng gần hai tháng nghỉ hè rồi, nốt tuần nữa là bắt đầu năm học mới, hứa hẹn nhiều điều. Vui có, gian truân cũng nhiều nhưng vẫn cố gắng bên nhau. Một tuổi thanh xuân không hẳn phải đầy tiếng cười mới là vui vẻ, mà chỉ cần bạn bè có nhau, vượt qua tất cả gian nan thử thách thì đó mới là một thanh xuân rực rỡ.
Cả hè, ai nấy cũng hăng say luyện tập, chuẩn bị bước vào năm học mới với lịch học rất khủng bố.
Ngày khai giảng của một trường quân đội diễn ra rất hoành tráng, lại như năm ngoái, học sinh lên lớp với thầy chủ nhiệm khai trương sổ sách và thời khóa biểu
- Năm nay mình phải học cả sáng cả chiều à? Đúng là vắt kiệt tinh lực con người mà - Linh Kỳ chán nản thở dài thườn thượt
- Ừ... không những thế, mỗi tháng sẽ mất một ngày chủ nhật vào tuần t3 để thi đua thể thao và kiểm tra năng lực định kì.
- Năm nay được đăng kí câu lạc bộ đúng không? - Ân Lộc phát biểu
- Ừ, các bạn có thể chọn bất cứ câu lạc bộ nào minh muốn, tuy nhiên phải đăng kí một lớp năng lực tại các khoa chuyên môn mà mình chọn để sau khi học xong sẽ lấy thành tích này cộng vào điểm lên đại học Tân Lập. - Hắc giải thích cặn kẽ
- Vậy, tóm lại là có câu lạc bộ nào nhiều chị em gái xinh đẹp nóng bỏng thì giới thiệu hết ra đây để anh em còn đăng kí nào. - Tiểu Bạch tặc lưỡi xua tay.
Hình như còn bị ai đó lườm nên ngay lập tức cúi mặt luôn.
- Cái đó chắc phải đi tìm hiểu một vòng. - Cả đám con trai thích thú cười khà khà
Gia Lạc nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, hắn ngủ khò khò chả quan tâm ai, nó cũng mặc kệ, hắn tỉnh thì lại cãi nhau với nó chứ có làm gì đâu. Cơ mà bình thường trong truyện, nam thần mặc dù ngủ nhưng cái gì cũng biết, điểm số lại cao, người đây thì ngược lại, ngoài ba môn tự nhiên ra hắn chả thèm học, không ngủ thì trốn tiết, kiểm tra toàn phải nhắc cho thôi.
- Này... nhìn thế ai mà ngủ được. - Hắn nhắm mắt càu nhàu
- Ai... ai mà thèm nhìn...
Nói rồi Lạc quay đi, đây không biết là lần thứ mấy bị bắt quả tang nhìn trộm hắn lúc ngủ, cơ mà nó cứ bị hút vào ấy, không rời mắt ra được, biết trách ai bây giờ?
Năm học mới, lịch học kín cả ngày, buổi chiều lại vẫn phải tham gia câu lạc bộ nữa. Nó tất nhiên chọn boxing rồi. Hắn ban đầu chả thích vậy, kêu con gái mà đánh đấm thâm tím hết cả người, thật ra hắn xót lắm nên khuyên đi học lớp nhảy hay múa, ê rô bích gì thôi nhưng nó cũng không đồng ý bảo là từ bé tới giờ chỉ biết boxing thôi chứ múa may không thích. Vậy là hắn đồng ý rồi hắn cũng vào câu lạc bộ ấy luôn.
Hôm cuối giờ, cửa lớp xuất hiện một anh lớp trên đẹp trai cao to kinh khủng, mặc bộ quần áo bóng rổ, tay tung quả bóng cam chờ ai đó. Trống hết tiết, nó gọi hắn dậy để đi về, nằm ngủ từ sáng, vừa ra cửa, hắn bị anh kia kéo lại
- Có chuyện gì? - hắn uể oải còn chưa tỉnh ngủ
- Anh biết em chơi bóng rất giỏi, đội bóng rổ của trường đang rất cần những tài năng như em. Mong em xem xét ý kiến gia nhập đội bóng rổ của trường.
Anh ấy ăn nói nhã nhắn, từ tốn để nghị hết sức hy vọng.
- Không có nhã hứng. - Hắn nói rồi kênh kiệu bước đi.
Còn Gia Lạc vẫn đứng bất động ở cửa lớp nhìn anh khối trên không chớp mắt. Vì quá đẹp trai chứ sao, nó nhớ lại cái lý do mà hắn từ bỏ bóng rổ năm xưa, chán nản nhìn anh kia đứng ngẩn ngơ mà thông cảm.
- Còn đứng đấy dòm gì nữa, có đi ăn cơm không thì bảo? - Hắn quay lại,lộn cả ruột khi thấy có đứa bận nhìn trai mặt cứ thộn cả ra.
- Đây đây.
Nó chạy vội, không quen vẫy tay chào anh khối trên cười. Miệng lẩm bẩm mắng Hạo Bối, lâu lắm mới có giai để nhìn mà cứ phá đám. Hắn bực mình cốc trán nó, rồi kéo mạnh tay xuống căn tin.
Bên dưới, tên Bạch đã chổng mông cặm cụi gắp và nhai, vừa cười vừa trêu Đậu. Nhím thì cứ sán lấy lớp trưởng gắp toàn thịt ngon cho cậu.
- Ăn thì chờ bọn tôi với chứ? - Lạc nhanh chóng vứt cặp sang một bên, sà ngày vào đống đồ ăn trên bàn
- Hai người mất xác ở đâu thế? - Nhím hỏi
- Có tí việc. Thôi ăn đi. Mà sao không ai lấy thịt kho tàu cho tui à? - Lạc phụng phịu.
Nhím chỉ biết cười trừ, cô ta mải lấy đồ ăn lớp trưởng thích rồi thì còn để ý cho ai nữa. Nhưng nghe đâu lại có mùi thịt kho thơm lừng, ngoảnh ra, Hạo Bối tốt bụng đặt một khay đồ ăn mới nóng hôi hổi, tất nhiên không thiếu thịt ba chỉ kho tàu của nàng Lạc.
Mắt nó sáng trưng, cảm ơn Hạo Bối ríu rít
- Cậu đã thấy ai tốt mà chu đáo hơn tôi chưa? - Hạo Bối hỏi
- Rồi rồi, đằng ấy là tốt nhất.
Bữa cơm thời học sinh nó vui vẻ lắm, cười nói hồn nhiên, sau bữa, ai lại về phòng nấy, nghỉ ngơi vài tiếng để chuẩn bị đến câu lạc bộ báo danh.
Nó hứng khởi vào phòng CLB Boxing, bên trong mọi người không đông lắm, độ chục người, và đặc biệt có mỗi Gia Lạc là con gái nên khi mới bước đến cửa đã bị mọi người dòm ngó chỉ chỏ, nó ngại ngùng đến chỗ ghi tên
- Em gái, sao em mỏng manh lại đến đây thế này, liệu em có chịu đủ lực ở đây không đấy? - Anh hội phó nói cười
- Thì cũng chỉ là đi theo con tim thôi ạ. - Nó hí hửng
Trưởng CBL tên là Trường An khuôn mặt vuông điển trai, cơ bắp cuồn cuộn, làn da nâu, cao gần mét chín. Anh vừa lấy số trên tủ định ghi tên Gia Lạc thì bị tên hội phó lúc nãy ngăn lại
- Muốn vào CLB Boxing thì phải xem có đủ lực không đã, vì chúng ta còn phải thi đấu chứ không phải luyện chơi.
- Vậy anh muốn sao? - Lạc hỏi, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu với cái người hay làm khó dễ này
- Nếu em chịu được một cú của tôi... em lập tức làm thành viên chính thức. - Hội phó khoanh tay thách thức.
Nó nhăn nhó mặt, không phải vì sợ mà vì tên lắm chuyện này, một cú thì một cú nhưng nếu đúng lúc Hạo Bối đến thì rách việc. Nên làm nhanh thì tốt hơn.
- Đừng làm khó người ta mà. Mấy nghìn năm rồi CLB Boxing chưa có mỹ nhân, định để anh em chết khô à? - Tuấn Minh, một người trong nhóm đó lên tiếng
- Được. Mau lên không hỏng chuyện bây giờ. - Lạc kéo tay hội phó
- Anh là Khiết Bảo, mong được chỉ giáo.
Hai người đeo bao tay, nó nhanh thoăn thoắt nhảy vào trong sàn đấu. Đội mũ bảo hiểm các thứ cần thận, đám người hồ hởi vây xung quanh sàn chờ đón trận đấu mà ai cũng nghĩ tội nghiệp cô bé, chưa chi đã bị nghiền rồi.
- Bắt đầu. - Hội trưởng Trường An lên tiếng
Hai người nhìn nhau chăm chăm, Lạc quan sát đối phương, ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng từng cử động chân tay, vừa vặn né những đòn hiểm. Cả tháng hè vừa rồi luyện tập đúng là không uổng công, tốc độ di chuyển và phòng thủ còn nhanh hơn trước, ai cũng đứng hô hào, trầm trồ tán thưởng.
Hai người vờn qua vờn lại, nhưng đột nhiên, tiếng bước chân nặng quèn quẹt ở đầu hành lang, Lạc nghe thấy, chảy toát mồ hồi, liền quay ra nói với Khiết Bảo
- Xin lỗi anh nha!
Nói dứt lời liền tung cú đấm mạnh như trời giáng vào chính giữa mặt bên phải làm cả đám bất ngờ hô vang ầm ỹ. Khiết Bảo nằm đo ván, mọi người còn ngạc nhiên sững sờ. Khiết Bảo vừa ôm mặt vừa kêu la
Nó nhanh thoăn thoắt, nhảy ra khỏi sàn đấu, tháo găng tay và lau mồ hôi trong một nốt nhạc. Vừa kịp, Hạo Bối bước đến cửa. Nó chạy ra kéo hắn vào
- Hội trưởng, cho em và cậu ấy ghi danh. - Nó cười hớn hở bảo Trường An
- Ừm, lại đây.
Hai người đăng kí hoàn tất, nhận thẻ hội viên. Đằng sau, Khiết Bảo còn đang tức giận vì mình bị knout bởi một đứa con gái kém tuổi, thực ra là nhục không biết dấu mặt vào đâu. Giờ anh ta còn chưa thể tin được những phút giây nhục nhã ê chề khi nãy. Đám người trong hội thì trầm trồ, người đỡ Khiết Bảo ra ghế, người thì xun xoe ra chỗ hai người mới, và nhất là bông hồng thép xinh xắn và sức mạnh thì không thì xinh xắn tí nào.
- Chúc mừng hai em trở thành thành viên chính thức. Bắt đầu tập luyện luôn nhé! - Trường An giơ tay ra bắt
Hạo Bối lạnh lùng quay người bước ra cửa, mặt mũi không vui thú gì, cả đám ngơ ngác, có kẻ còn bàn tán, không hiểu đây là thái độ gì, mới tới mà đã cao ngạo rồi.
- Ê... tên đó muốn chết hả... - Khiết Bảo mồm chạy máu nhưng vẫn cố nói.
Gia Lạc bèn lập tức chạy đến bịt miệng Khiết Bảo lại
- Anh à... cẩn thận. Không thì người chết là anh đấy. Mà anh còn nợ em một lời xin lỗi vì nói em mỏng manh đấy nhé. - Cười hớn hở trước bộ mặt tức xì khói của Khiết Bảo
Nói rồi nó chạy lại bắt tay Trường An thay cho Hạo Bối rồi xin phép ngày mai mới luyện tập. Nó chạy nhanh đến víu tay Hạo Bối lại
- Sao cậu lại đi về? Tôi chuẩn bị đồ tập rồi mà.
- Không thích, mai tập cũng được.
- Tóm lại là lý do làm sao? - Nó bực bội giật tay hắn
- Tôi buồn ngủ, được chưa...!
Nói rồi hắn rảo bước thật nhanh về khu kí túc, nó ngơ mặt, rốt cuộc hắn là cái đồ gì mà ngủ suốt thế, từ sáng đến giờ đã ngủ bí tỉ rồi. Hay là, đêm hắn đi hoan lạc ở đâu nên mới như vậy. Hàng ngàn câu hỏi xoay trong đầu, nhất định tối nay phải xem cậu ta làm cái gì mới được.
" Tôi không tin trên đời lại có người ngủ 20 tiếng như cậu."