Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 112: Ta đây là hàng ngũ quản lý



Quản lý Triệu bàn bạc với Đoàn Giai Trạch một thoáng, anh ta chỉ ở lại Đông Hải mấy ngày, anh ta tới để công tác, nên thực ra không có nhiều thời gian.

Anh ta muốn dành ra một ngày tới Lâm Thủy quán giải quyết chuyện của mình, khó tránh khỏi làm lỡ thời gian, Đoàn Giai Trạch rất thông cảm, bèn nói với vườn thú của họ là bên anh muốn lùi một ngày đưa Lạc Lạc đi.

Quả nhiên quản lý Triệu chạy tới Lâm Thủy quán làm pháp sự, lúc quay về đôi mắt hoen đỏ, kéo tay Đoàn Giai Trạch nói rằng: “Tôi buồn quá uhuhuhu vườn trưởng Đoàn à, cậu cũng nuôi thú cưng nên nhất định hiểu được tâm tình tôi. Sau khi thú cưng chết đi, tâm tình của chúng ta.. cứ như trái tim đứt lìa một miếng…”

Nhưng Đoàn Giai Trạch chỉ có thể mờ mịt nhìn anh ta, nói thế nào nhỉ, trước khi mở Linh Hữu, từ nhỏ tới giờ anh không nuôi thú cưng. Sau đó thì mở cả vườn thú, Lục Áp là thú cưng trên danh nghĩa cá nhân anh.

Nhưng tuổi thọ thì có ý nghĩa gì với Lục Áp chứ? Đoàn Giai Trạch cảm thấy sau này nước biển dâng lên, biển Đông Hải lại nhấn chìm thành phố Đông Hải một lần nữa, con người kiếp này xuống địa phủ hết rồi, thì Lục Áp nhà người ta vẫn sống nhăn răng… Giống như không tới lượt anh phải buồn bã!

Hơn nữa thảm hơn cả, anh nhọc nhằn khổ sở nuôi Lục Áp, Lục Áp lại tơ tưởng tới trinh tiết của nhân viên chăm nuôi!

Cũng may mà quản lý Triệu không để ý nhiều như vậy, anh ta còn đang mải chìm đắm trong tâm tình của mình.

Đoàn Giai Trạch tiễn mọi người đi, còn tự mình đưa Kim Vĩ và Thúy Thúy vào lồng sắt, thái độ Đoàn Giai Trạch vô cùng hòa ái, vuốt lông chúng thủ thỉ: “Đây là đi làm vì lợi ích vườn thú chúng ta, sẽ ghi công mấy đứa, phải cố gắng lên đấy!”

Kim Vĩ & Thúy Thúy: “……………”

Lúc tới lượt Lạc Lạc, Đoàn Giai Trạch cũng dặn dò, “Mày cũng phải cố gắng phối hợp đấy, phải học tập Kim Vĩ và Thúy Thúy, tranh thủ sau này cũng kiếm tiền cho vườn thú mình.”

Lạc Lạc hơi co mông lại, nằm nhoài trong lồng nhìn Đoàn Giai Trạch đầy đáng thương.

Quản lý Triệu thấy Đoàn Giai Trạch còn nói chuyện dặn dò với động vật, có lẽ đang nói mấy lời động viên, hơi xúc động, vườn trưởng Đoàn còn trẻ tuổi, hẳn là rất thích động vật, nên mới tự mở vườn thú của mình, mới đối xử với động vật như con.

Đoàn Giai Trạch không biết gì cả, anh chỉ cảm thấy có một thì có hai, sau này dựa vào lai giống có thể kiếm không ít tiền….

Đoàn Giai Trạch vỗ vỗ lồng sắt, nhìn lồng sắt được đưa lên xe, Đoàn Giai Trạch lại vẫy tay, cười híp mắt nhìn xe họ rời đi.

“Vườn trưởng à!” Một nhân viên chạy ra, “Quản.. quản lý Triệu đã đi chưa? Anh ấy quên mang đồ!”

Đoàn Giai Trạch nhìn xem, là một vài đặc sản quản lý Triệu mua, có cá gì đó, có đến hai, ba túi, có lẽ lúc đi quên mất, “Đi được một lúc rồi, để anh gọi điện thoại cho họ là được.”

Đoàn Giai Trạch gọi điện thoại, quản lý Triệu ở bên kia vỗ trán, “Ôi đúng là tôi quên mất, ngại quá, chuyện đó, vườn trưởng Đoàn à, ở đây có nhiều xe cộ du khách quá, chúng tôi không tiện quay đầu, hay là anh nhờ người mang tới giúp tôi nhé?”

“Cũng không xa lắm… anh đợi một chút, kẹt xe phải không?” Đoàn Giai Trạch thấy Cát Quang bởi vì không có việc nên đang đứng dưới lều chợp mắt, nhận lấy túi đặc sản trong tay nhân viên, rảo bước tới bên cạnh Cát Quang.

Nhân viên sững lại, “Vườn trưởng…?”

Đoàn Giai Trạch nhanh nhẹn leo lên người Cát Quang, “Tôi mang tới cho họ.”

Nhân viên trố mắt lên nhìn vườn trưởng cưỡi trên người Cát Quang, sau đó đi ra ngoài. Trước đây lúc ghi hình cho chương trình thực tế, trong lúc một người chơi đang làm nhiệm vụ, cũng vì bên ngoài bị kẹt xe nên phải mượn ngựa. Nhưng khi đó có kỵ sư ngồi cùng, nên không cần phải tự mình khống chế.

Đây là nhân viên mới tới không bao lâu, bởi vậy nên chưa từng thấy Đoàn Giai Trạch dẫn Cát Quang đi ăn, cậu ta thấy động tác Đoàn Giai Trạch không quen, còn tưởng Đoàn Giai Trạch không biết cưỡi ngựa chứ.

Đương nhiên đúng là Đoàn Giai Trạch không biết cưỡi ngựa, thế nhưng anh là người to nhất ở vườn thú Linh Hữu, nên năng lực tự gánh vác cũng rất mạnh.

Đoàn Giai Trạch nhấc cương ngựa, cũng không cần thúc bụng ngựa, Cát Quang đã tự chạy ra ngoài.

“Tìm xe có biển số XXXXXX, quản lý Triệu quên mang theo đồ.” Dọc đường Đoàn Giai Trạch giải thích cho Cát Quang một chút.

Cát Quang hí lên một tiếng, tỏ ý đã biết rồi.

Hiện tại đang là lúc đông du khách nhất, mọi người trông thấy một con ngựa chạy ven đường, có rất nhiều người biết con ngựa kia, chính là con bạch mã mang lại trải nghiệm kích thích như ngồi tàu siêu tốc. Nếu là du khách quen ở bản địa, còn có thể nhận ra, đây rõ ràng là vườn trưởng Linh Hữu.

Có rất nhiều bạn nhỏ dựa sát vào cửa sổ cảm thán: “Ngầu quá!”

Đoàn Giai Trạch còn chào hỏi họ, “Tới Linh Hữu à?”

Các bạn nhỏ đồng thanh: “Vâng ——”

Một du khách ở chỗ khác hạ cửa xe xuống, nhìn túi đồ trong tay Đoàn Giai Trạch, tò mò nói: “Giờ giao hàng còn cưỡi ngựa à?”

Nơi đây vừa khéo kết hợp giữa nông thôn và thành phố, muốn nói là nông thôn cũng được, mọi người thầm nghĩ, chẳng lẽ giao thông nông thôn bá đạo như vậy?

Xe của quản lý Triệu dừng lại, Cát Quang lập tức đuổi theo, trông thấy biển số xe thì đi tới dừng bên cạnh cửa sổ xe.

Quản lý Triệu đang đợi Đoàn Giai Trạch, vừa quay đầu thì trông thấy Đoàn Giai Trạch xuất hiện lù lù ngay bên cạnh, sợ hết hồn, lại cảm thấy độ cao này không đúng, họ đang ngồi xe vận chuyển mà, bèn nghiêng người nhìn ra bên ngoài một chút, lúc bấy giờ mới phát hiện Đoàn Giai Trạch đang cưỡi con bạch mã trong vườn thú.

“Cái này..” Quản lý Triệu thật sự không ngờ tới, ngựa trong vườn thú còn có tác dụng này, “Ghê thật, vườn trưởng Đoàn, không ngờ cậu còn cưỡi ngựa giỏi như vậy, còn có thể ra đây!”

Nơi này nhất định không giống với trường đua, công viên cưỡi ngựa hay là lối đi bộ.

“Hì hì.” Đoàn Giai Trạch cười mà không nói, giao đồ vật trong tay ra, “Của anh này, lần sau đừng để quên nữa.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.” Quản lý Triệu nói lời cảm ơn, “Phiền vườn trưởng Đoàn rồi.”

Anh ta nói mà không nhịn được cười, còn thấy rất thú vị, nếu không phải ban nãy quên đồ, anh ta cũng không thể thấy vườn trưởng cưỡi ngựa đi đưa đồ, vườn thú này thú vị thật đấy, từ vườn trưởng cho tới động vật.

Mọi người lại tạm biệt nhau một lần nữa, quản lý Triệu vẫn không quay đầu lại, nhìn Đoàn Giai Trạch hết sức cool ngầu cưỡi ngựa trở về.

Dọc đường trở về, Đoàn Giai Trạch còn gặp thôn dân thôn Đồng Tâm ở bên đường, vác theo một bao tải hạt giống, trông thấy Đoàn Giai Trạch người này còn chào hỏi anh, “Vườn trưởng Đoàn đó hả!”

Đoàn Giai Trạch vẫn thường xuyên liên lạc với thôn Đồng Tâm, mua thực phẩm của họ, mà dê bò chỗ họ cũng rất thích lẻn tới Linh Hữu, bởi vậy nên quen mặt một số thôn dân, anh lập tức ghìm cương dừng ngựa, “Chú à, sao không đi xe.”

Thôn dân lau mồ hôi, “Lãng phí tiền làm gì chứ, tuy rằng không tốn bao nhiêu, nhưng tôi quen rồi, hơn nữa cậu xem, xe bus tắc nghẽn ở đây.”

Đoàn Giai Trạch nở nụ cười, “Cháu đưa chú về nhé.”

Thôn dân nhìn con bạch mã kia, “Thôi không làm phiền cháu, con ngựa của cháu cũng không chở được!”

Ông không chỉ đi một mình, còn có cả một bao tải hạt giống nữa.

Đoàn Giai Trạch nhìn thấy cũng đúng, bèn nói: “Vậy cháu giúp chú mang hạt giống về nhé!”

Thôn dân cũng không cự nự, liền nói: “Thế thì cảm ơn cháu quá, vườn trưởng Đoàn, tới nhà chú ăn gì nhé.”

“Có gì đâu ạ,” Đoàn Giai Trạch giúp ông đặt hạt giống lên phía sau mình, “Chú yên tâm, chắc lắm, cháu đi trước nhé.”

Đoàn Giai Trạch khẽ vỗ cổ Cát Quang, Cát Quang lập tức giương vó tiến lên.

Lúc đi qua ven đường, có mấy người trong xe nhìn thấy rõ túi hạt giống phía sau, du khách đến từ nơi khác càng thêm khẳng định, “Đã nói là shipper rồi mà! Biết ngay, Đông Hải vẫn còn giữ sinh thái xưa!”

Đoàn Giai Trạch cũng không biết họ nghĩ gì, anh cưỡi ngựa giúp người ta đưa hạt giống về trong thôn.

Thôn Đồng Tâm không quá hẻo lánh, bởi vậy nên mọi người cùng lắm chỉ nuôi mấy con dê con bò, tuy rằng thi thoảng cũng cho tụi trẻ cưỡi trâu cưỡi bò, nhưng cưỡi ngựa đi đường như Đoàn Giai Trạch đúng là rất hiếm thấy, lập tức có rất đông người tới xem.

Đoàn Giai Trạch tới nhà thôn dân kia, đặt bao tải hạt giống xuống, người vợ ở trong nhà đi ra, nghe Đoàn Giai Trạch nói mang về giúp chồng mình, nhất thời gương mặt bần thần.

Mới đầu bà còn tưởng mình gặp ảo giác.

Thực ra cảnh tượng này cũng không xa lạ gì, kể từ khi Linh Hữu có xe, lúc Đoàn Giai Trạch vào nội thành, nếu gặp người thôn Đồng Tâm mà anh quen biết, đều sẽ đưa họ đi một đoạn đường.

Chỉ là lần này, xe đổi thành ngựa.

“Vườn trưởng Đoàn, cậu đổi xe rồi à?

“Nội thành cho phép đi như vậy à? Không có bằng lái mà.”

Những thôn dân khác trêu chọc.

“Cháu không vào thành phố, chỉ cưỡi ngựa ra đường cái đưa đồ cho người ta, lúc đi người ta quên cầm theo đồ.” Đoàn Giai Trạch buồn cười giải thích.

Đúng là vợ chồng tâm đồng ý hợp, người vợ cũng theo bản năng mang ít rau ra, bảo Đoàn Giai Trạch mang về ăn. Thực ra mọi người đều biết, nhà hàng của Đoàn Giai Trạch mỗi ngày đều nhập thực phẩm từ thôn họ, thiếu gì mấy món này chứ.

Đoàn Giai Trạch cũng nhận lấy rau, chút tấm lòng của người ta mà, sau khi anh nói lời từ biệt, lại thúc ngựa trở về.

Sau đó các thôn dân vẫn còn rì rào bàn tán: “Vườn trưởng Đoàn đúng là bá đạo thật đấy, em tôi cũng nuôi hai con ngựa, lần sau tôi cũng cưỡi đi mới được.”

“Mơ đi, ngựa của người ta là ngựa gì chứ, con ngựa nhà ông sao sánh được, không thấy vườn trưởng nói đi là đi, nói dừng là dừng, khống chế tốc độ như xe tự động à.”



Sau khi Đoàn Giai Trạch cưỡi ngựa trở về, anh xuống ngựa, vuốt ve Cát Quang, nó tự mình chạy đi. Đoàn Giai Trạch cầm túi rau này đi bộ tới nhà hàng Giai Giai, thấy không còn chỗ ngồi, nhưng anh là ông chủ, đi vào trong giao đồ ăn cho phòng bếp, sau đó tiện thể kéo ghế ra, uống một bát canh sen.

Bên cạnh có hai học sinh trung học đang cười đùa.

Học sinh A: “Hôm nay tôi bảo với em họ, tới nhà hàng Giai Giai, thằng em họ tôi bảo, Giai Giai là ai vậy? Lúc đó cả nhà tôi cười phá lên.”

Học sinh B: “Hahahahahaha!”

Giai Giai: “……………”

Học sinh A: “Phải rồi, ban nãy quay video, ở đây có wifi, ông gửi cho tôi đi, để tôi gửi vào group nhà tôi cho mọi người xem một chút.”

Học sinh B: “Oke, để tôi gửi cho ông, con chim kia thảm vãi, haha.”

Đoàn Giai Trạch nghe họ nhắc tới một chim chịu thảm, có hơi tò mò, anh nheo mắt nhìn, dường như trông thấy trong video kia có một con sư tử trắng và một con cò trắng.

Đậu xanh, Đế Thính không ăn cò đấy chứ? Đâu đến nỗi như vậy nhỉ, có thức ăn cao cấp rồi mà còn phải tranh giành dã thực à?

Đoàn Giai Trạch không hỏi khỏi: “Em ơi, con cò kia bị sao vậy?”

Hai học sinh đều không nhận ra vườn trưởng, thấy anh cũng không lớn hơn mình là bao, không có cảm giác xa cách, nói với anh: “Con cò ở trong khu nuôi thả đấy anh, hài cực kỳ luôn, bảo sao mấy con cò này suốt ngày bay bên sông, hôm nay có một con cò bay lên đất liền, bị một bầy động vật đuổi, nghe nói không phải lần đầu tiên.”

Đoàn Giai Trạch tỏ vẻ ngờ vực, “Anh có thể xem video không?”

Hai hôm nay anh vẫn đưa quản lý Triệu đi dạo khắp vườn thú, xem có việc làm ăn nào có thể làm không, còn nói sau này sẽ đưa hồng hạc đi.. sao anh không hề thấy tình huống này?

Học sinh bật video, cho Đoàn Giai Trạch xem.

Video quay từ trên xe ngắm cảnh, có thể thấy một con cò trắng đang bay trên bầu trời, sau đó dè dặt đậu xuống, cách một khoảng với sư tử trắng, bộ dạng như rất có hứng thú với con sư tử.

Sư tử vốn đang nằm trên mặt đất, nhưng sau khi cò trắng đậu lại, nó lập tức bổ nhào tới.

Con cò trắng có vẻ bị dọa suýt chút nữa tè ra, gần như quên mất bay thế nào, sau khi chạy nửa mét trên đất, mới vỗ cánh, liều mạng bay về phía trước.

Sư tử trắng ở đằng sau lấy móng đập một cái, không chạm vào, đứng tại chỗ gầm lên một tiếng.

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Đây không phải Đường Tiểu Bạch hay sao, bởi vì lông trên người Đường Tiểu Bạch rất dài, nên Đoàn Giai Trạch lập tức nhận ra ngay. Hơn nữa ngoài Đường Tiểu Bạch ra, cũng không có con cò trắng nào to gan như vậy, dám chạy ra bên ngoài.

Còn vì sao Đế Thính lại trêu chọc Đường Tiểu Bạch, Đoàn Giai Trạch không biết.

Lúc này học sinh B nói rằng: “Không chỉ có vậy đâu, anh xem tiếp xem!”

Đoàn Giai Trạch ngờ vực, lại còn gì nữa?

Chỉ thấy học sinh B bật video tiếp theo, lần này ở trong khu rừng.

Con cò đậu trên cành cây, ngơ ngác không biết đang nghĩ gì, có lẽ vừa thoát được con sư tử trắng ban nãy.

Lúc bấy giờ, phía sau có mấy con khỉ lao tới, nếu không phải con cò bay đúng lúc, có lẽ đã bị con khỉ ôm chặt lấy, dẫu có vậy, cũng bị rụng mất mấy cọng lông.

Sau đó còn có hai video nữa, đều là hai học sinh quay trên đường, lại vừa khéo gặp được cò trắng, dù sao nó tới khu động vật nào, cũng sẽ bị đuổi đi, sợ chết khiếp.

“Hahaha, anh xem, không hiểu sao nhân duyên nó lại kém như vậy.”

“Phải đấy, nó cướp thức ăn của người ta à.”

Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, tiên sư, cái tên Lục Áp này, lại ngầm xúi giục động vật khác nhằm vào Đường Tiểu Bạch.

Lại bảo không phải Lục Áp đi, lần trước hắn không xử lý được Đường Tiểu Bạch nên vẫn ghi hận trong lòng. Hơn nữa ngoài Lục Áp ra không có ai làm chuyện nhàm chán như vậy, làm trùm xưng bá trong vườn thú là sở trường của Lục Áp rồi còn gì, còn che giấu anh nữa, thật là ấu trĩ, tưởng làm vậy thì anh không nhận ra hắn là thủ phạm đứng sau à?

Lại nói sao Đế Thính cũng tham gia chứ, thoạt nhìn anh ta rất chính trực đáng tin, chẳng phải Đế Thính đại diện cho công bằng hay sao, sao lại thông đồng làm bậy với Lục Áp chứ, chẳng lẽ giữa họ có giao tình thâm sâu gì?

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ trong lòng, dường như ngoài Đế Thính ra, không có động vật phái tới nào tham dự trò chơi trẻ con này.

Xem ra đầu óc những người khác vẫn bình thường…

..

Trước đó thủy cung hoạt động, để động viên sự giúp đỡ của các động vật dưới nước, Đoàn Giai Trạch có dùng cách bình chọn nhân viên ưu tú. Anh cân nhắc một chút, để Đường Tiểu Bạch không phải gặp cảnh bắt nạt trong vườn thú nữa, như thường lệ anh cũng thông báo trao thưởng Đường Tiểu Bạch là nhân viên ưu tú của tháng.

Thực ra Đường Tiểu Bạch cũng xứng đáng nhận phần thưởng này, bình thường nó cố gắng làm việc thế nào mọi người đều nhìn thấy, cố gắng mời chào không ít du khách tới vườn thú, còn lên bản tin địa phương.

Lúc trao giải, Đoàn Giai Trạch nói lời sâu xa, “Đồng chí Đường Tiểu Bạch đây là tấm gương cho mọi người học tập, hy vọng mọi người có thể vui vẻ ở chung với nó, cùng nhau tiến bộ.”

Vừa nói như vậy, các động vật khác liền hiểu ý, ồ, không được bắt nạt Đường Tiểu Bạch.

Để Lục Áp không phát điên, Đoàn Giai Trạch còn bổ sung, Đường Tiểu Bạch là nhân viên ưu tú bên khu nuôi thả, không thể so với các loài chim khác.

Hữu Tô cười tủm tỉm nói: “Hóa ra ngoài động vật dưới nước, loài chim cũng có thể nhận thưởng.”

Cô hờ hững nói vậy, nhưng người có lòng nghe sẽ thấy chói tai.

Lúc bấy giờ Lục Áp khinh bỉ nhìn Hữu Tô một chút, “Ả hồ ly chết bầm, đừng châm ngòi ly gián.”

Hữu Tô vô tội nhìn Lục Áp: “Đạo quân, gì vậy, tôi chỉ cảm thán một chút thôi mà, tôi cũng có được nhận thưởng đâu.”

“Thế ngươi cố gắng đi, bản tôn mới không thèm khát gì.” Lục Áp cao ngạo, bộ dạng như không đứng cùng một thế giới với họ, giọng điệu khinh bỉ lưu manh không biết từ đâu tới, “Giờ ta đây là hàng ngũ quản lý, biết chưa hả?”

Hữu Tô: “…………..”

Hữu Tô thầm nghĩ, còn không biết xấu hổ à, vườn trưởng chịu cho hắn ăn khẩu phần này chắc??



Miêu Tiêu phát hiện ra, dạo gần đây trạng thái Tiêu Vinh có gì đó bất thường, cứ hồn bay phách lạc.

Cô và Tiêu Vinh cùng đóng một bộ phim, hai người ở đoàn phim một tháng, hơn nữa địa điểm ở nước ngoài. Khoảng thời gian này, tuy Tiêu Vinh không làm ảnh hưởng tới công việc, nhưng những lúc rảnh rỗi vẫn luôn ôm điện thoại ngẩn người ra. Thi thoảng nghỉ ngơi một chút, còn chạy đi mua đồ vậy, chọn đi chọn lại đồ.

Miêu Tiêu không nhịn được hỏi thăm: “Lão Tiêu à, có phải ông đang.. yêu rồi không.”

Tiêu Vinh kinh hãi, “Sao bà lại nghĩ vậy, làm gì có chuyện đó.”

Miêu Tiêu, “…Chém gió.”

Tiêu Vinh ngượng ngùng nói: “Chỉ là đang nghĩ tới một người bạn tốt thôi.”

Miêu Tiêu: “…………..”

Tiêu Vinh: “Không yêu đương được đâu, bởi cậu ấy là con trai mà.”

Miêu Tiêu cúi đầu vọc điện thoại.

Tiêu Vinh hỏi: “Bà làm gì vậy?”

Miêu Tiêu: “Gọi điện thoại cho phóng viên bóc phốt, ông gay thật…”

Tiêu Vinh: “………..”

Sau một hồi tâm sự với Miêu Tiêu, Tiêu Vinh cảm thấy hơi sợ hãi, chẳng lẽ mình bất tri bất giác cong rồi ư? Hổng muốn như vầy đâu, như vậy khác nào lời phóng viên đồn đại, cậu biết làm sao bây giờ.

Thế nhưng sau khi Miêu Tiêu nói vậy, Tiêu Vinh cẩn thận nghĩ kỹ lại, cảm giác của cậu với Tiểu Thanh đúng là hơi bất thường, cứ chỉ mong được tới Linh Hữu gặp cậu ấy.

Tiêu Vinh tâm loạn như ma, cả ngày trở mình không ngủ được, ngày hôm sau lớp trang điểm dày hơn một chút.

..

Tiêu Vinh nghĩ tới ngày thứ ba, không nhịn được lên wechat tìm Tiểu Thanh —— bảo cậu đợi đến khi trở về, một là không đợi được, hai là cậu không dám chắc liệu mình có dũng khí nói trước mặt Tiểu Thanh hay không.

Tiêu Vinh: “Tiểu Thanh… cậu cảm thấy tôi thế nào?”

Tiểu Thanh: “Tôi thấy cậu đáng yêu mà.”

Mặt Tiêu Vinh đỏ rần lên…

Như vậy.. chẳng có lẽ Tiểu Thanh cũng có chút ý tứ với cậu.

Tiêu Vinh cắn răng, tiếp tục gõ chữ: “Thực ra có câu này tôi muốn nói với cậu, nhưng tôi hơi sợ, nếu như tôi nói, thực ra tôi khác loài…”

Cậu ta thấy dường như Tiểu Thanh lập tức hiểu ra, nhanh chóng trả lời: “Ầy.. thì tôi cũng như vậy từ đời nào rồi.”

Đó, biết ngay mà, từ lúc thấy Tiểu Thanh mặc đồ nữ là cậu đã biết rồi mà. Tiểu Thanh nói vậy, nghe giọng hơi ưu thương, cũng khiến cậu hạ quyết tâm. Ngay từ đầu cậu đã trúng tiếng sét ái tình với Tiểu Thanh, sau đó biết Tiểu Thanh là nam, đành phải bỏ ý định. Nhưng đâu thể nói bỏ là bỏ được ngay, chỉ là cố kiềm chế, nhưng sau đó ở chung, cậu cứ bất tri bất giác trầm luân, cho tới bây giờ bị Miêu Tiêu thức tỉnh.

Tiểu Thanh ở bên kia gãi đầu, khác loài là cái quỷ gì chứ, cậu có khác loài giống tôi không? Tôi còn không phải loài người…

Trái tim Tiêu Vinh đập rộn rã, nói rằng: “Tôi thích cậu, lần này là thật đấy, tôi đã cân nhắc tới giới tính của cậu rồi, tôi nguyện ý cùng cậu khắc phục tất cả khó khăn này, cậu có thể cho tôi một cơ hội không?”

Gõ xong Tiêu Vinh đặt điện thoại xuống, giấu dưới gối, không dám nhìn điện thoại.

Trợ lý ở bên ngoài gõ cửa, khiến Tiêu Vinh giật nảy mình: “Không ăn đâu không ăn đâu, đừng tới nữa.”

Qua hồi lâu Tiểu Thanh mới trả lời: “Nghĩ kỹ thì, thực ra tôi cũng mến cậu lắm, nhưng mà khó khăn lớn quá rồi.”

Tiêu Vinh kích động máu dồn lên não, “Dù có khó khăn tới đâu tôi cũng đồng ý đối mặt, dù chúng ta có khác loài khác giống cũng được!”

Vừa thấy câu này, dường như Tiểu Thanh rất kích động, “Thật á? Thế thì cậu đừng hối hận đấy! Hối hận là tôi ăn cậu luôn!”

Tiêu Vinh: “Aaaa!”

Bởi vì Tiêu Vinh nói không ăn cơm nên trợ lý vẫn đang đứng lo âu ngoài cửa bị dọa sợ hết hồn, “Anh Tiêu, không sao chứ?”

Tiêu Vinh: “Anh không saoooooo!”

Tiêu Vinh lau nước mắt, mẹ ơi cuối cùng con cũng có mối tình đầu rồi…



“Sao cơ? Đoàn Giai Trạch kinh ngạc nhìn Tiểu Thanh, “Sao cậu biết tôi có tơ hồng?”

Ban nãy Tiểu Thanh chạy tới tìm anh, nói là hy vọng anh có thể cho cậu ta một sợi tơ hồng, anh giật thốt, anh còn chưa mặc áo len tơ hồng kia bao giờ mà.

Vẻ mặt Tiểu Thanh ngơ ngác nói, “Cả vườn đều biết rồi mà, đạo quân.. à không.. tôi không biết gì đâu, tôi đoán bừa thôi.”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Tiểu Thanh nhỏ giọng nói với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, anh tặng tôi một sợi đi.”

Đoàn Giai Trạch có thể hiểu được vì sao không nói với Lục Áp, nhưng anh nghi ngờ nhìn Tiểu Thanh: “Cơ mà cậu xin tơ hồng làm gì? Cậu có bạn trai hay bạn gái rồi à? Nhưng mà cái này tự đeo có tác dụng gì không?”

“Đương nhiên để Nguyệt Lão thắt mới thực sự thay đổi vận mệnh, nhưng mà bán thành phẩm như vậy, làm tín vật đính ước cũng được mà, luyện hóa một chút, có thể khiến hai người nảy sinh chút quan hệ, dù sao cũng là một sợi tơ mà. Hơn nữa, ngụ ý cũng rất hay.” Tiểu Thanh nói, cuối cùng cười hì hì bảo, “Hôm bữa Tiêu Vinh tỏ tình trên wechat, tôi đồng ý rồi.”

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Đạ mấu, hai cái người này, chơi lớn dữ?

Đoàn Giai Trạch không thể không lo lắng nói: “Có chuyện này không cần tôi nói chắc cậu cũng biết, hai người khác biệt… cậu đã hỏi xem cậu ta có sợ rắn hay không chưa? Còn nhớ chị cậu từng dọa anh rể cậu ngất xỉu không đấy?”

Tiểu Thanh sửng sốt một chút: “Đúng là tôi chưa hỏi.. Nhưng mà chẳng sao đâu, cậu ấy nói muốn khắc phục tất cả mọi khó khăn (Đoàn Giai Trạch: Bao gồm cả khó khăn này á??). Lúc tôi hết thời gian phái xuống, cậu ấy cũng không còn nhiều thời gian, tôi sẽ đi cửa sau, để cậu ấy tu thành quỷ tiên.”

Đoàn Giai Trạch câm nín, không ngờ còn có cả trò này, xem ra yêu quái trên trời với yêu quái dưới nhân gian suy cho cùng cũng khác nhau.

Tiểu Thanh: “Vườn trưởng, tơ hồng..”

Đoàn Giai Trạch nói rằng: “Chuyện tơ hồng để tôi đi hỏi Lục Áp xem có được không. Nhưng dù thế nào, hai cậu vẫn phải thận trọng một chút, con người rất yếu đuối, nếu cậu ta không khắc phục được thì cũng đừng ép người ta.”

Nói không chừng Lục Áp vẫn còn vài sợi nữa nhỉ? Hơn nữa rút một sợi chắc cũng không nhìn ra được đâu, dù sao thì cũng phải đi hỏi ý kiến Lục Áp đã, nếu không có khi Lục Áp tức phát khóc mất (?).

Tiểu Thanh gật đầu, thầm nghĩ nếu đã buộc tơ hồng (dù là bán thành phẩm), còn có thể đổi ý được sao?

Đoàn Giai Trạch lại nói: “Nếu Lục Áp đồng ý, cậu cũng đừng đi kể với người khác chuyện tôi cho cậu tơ hồng đấy nhé.”

Cho Tiểu Thanh rồi, không thể bên trọng bên khinh, không cho người ta được mà phải không? Rút một sợi ra còn không rõ, nhưng ai cũng hỏi xin, áo len Lục Áp người ta vất vả đan sẽ hỏng mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.