Tình thế xoay chuyển, Đoàn Giai Trạch đột nhiên cảm thấy không ổn.
Đề tài này không nên thành ra như vậy chứ…
Mà bởi Đoàn Giai Trạch mãi mà không trả lời, ánh mắt Lục Áp cũng càng ngày càng trở nên nguy hiểm.
Lục Áp: “Nói rõ đi, rốt cuộc có ý gì hả?”
Đối mặt với câu hỏi mất mạng như chơi này, Đoàn Giai Trạch chần chừ một chút, bây giờ mà đổi giọng thì không kịp rồi.
Đoàn Giai Trạch đành phải yếu ớt nói: “Cũng không phải không thích, chỉ là có nhiều lúc không tán thành với cách làm của anh….”
Lục Áp không thể tin nhìn Đoàn Giai Trạch, tuy rằng Đoàn Giai Trạch nói chuyện rất khéo léo, nhưng khi nhận thức tới một điểm nào đó, Lục Áp dễ dàng phát huy trí tưởng tượng của mình, bổ não thê thảm hơn.
Lục Áp lui về phía sau một bước, “Ngươi……..”
Đoàn Giai Trạch: “………..”
Đoàn Giai Trạch: “…….Anh nghe em giải thích cái đã.”
Còn chưa dứt lời, Lục Áp như một làn gió biến mất khỏi hiện trường, trong nháy mắt căn phòng chỉ còn lại một người.
Đoàn Giai Trạch ngơ ngác đứng tại chỗ: “…..”
Rốt cuộc có ai quan tâm tới anh một chút không, anh vừa mới cong đấy?
..
Lục Áp chịu đả kích nặng nề, không biết chạy đi đâu rồi. Lần này hắn không thiêu vườn trưởng nữa, mà chọn cách trốn tránh, Đoàn Giai Trạch vuốt mái tóc mình, cũng không biết rốt cuộc điều này tốt hay xấu.
Đoàn Giai Trạch cũng hơi rầu rĩ, lúc đó anh nhất thời hoang mang, thốt lên tiếng lòng. Đương nhiên, Đoàn Giai Trạch cũng muốn biết Lục Áp dựa vào đâu mà cảm thấy ban đầu anh không ghét hắn cơ chứ…
Lục Áp trông có vẻ hung tàn, thực ra nội tâm vẫn hơi yếu đuối, điều này liên quan tới quan hệ của hắn. Bây giờ hắn chạy đi chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, Đoàn Giai Trạch đắn đo nửa ngày, nhưng cũng không dám nhờ động vật phái tới khác tìm kiếm giúp mình.
Trong số nhiều động vật phái tới như vậy, nhất định có người có thể tìm được Lục Áp, thế nhưng, nếu thật sự dẫn người ta đi tìm Lục Áp, phát hiện Lục Áp đang trốn đi khóc thì làm sao bây giờ??
Cân nhắc tới lòng tự ái của Lục Áp, Đoàn Giai Trạch không dám nói chuyện này cho những người khác.
Anh do dự hồi lâu, quyết định dắt chó tới, đưa gối của Lục Áp cho chó ngửi, ai dè Tứ Đại Thiên Vương liền run rẩy đôi chân, kêu ẳng một tiếng lui về phía sau, đâu còn dám đánh hơi đi tìm.
Đoàn Giai Trạch đành tự đi trong vườn thú tìm một vòng, nhưng không tìm được người, anh còn gọi với vào trong buồng triển lãm của Lục Áp mấy câu, nhưng không được đáp lại, cũng không biết rốt cuộc Lục Áp trốn đi đâu rồi.
Hết cách rồi, Đoàn Giai Trạch không thể làm gì hơn là quay về phòng, anh nghĩ, chắc ngày mai Lục Áp sẽ không nghỉ việc luôn đâu nhỉ?
Lúc lên giường nằm, Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, có lẽ mình là người tỏ tình thảm nhất thế giới, có dũng khí tỏ tình như vậy, ai dè cái con chim Lục Áp xấu tính này…
Lăn lộn một lúc lâu Đoàn Giai Trạch mới vào giấc ngủ.
…
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Đoàn Giai Trạch vừa mở mắt ra liền trông thấy gương mặt của Lục Áp, anh sửng sốt một giây, mới gãi đầu, “Anh về từ lúc nào vậy?”
Tối hôm qua suýt chút nữa Đoàn Giai Trạch tới công viên bên cạnh tìm, vậy mà cũng không thấy bóng dáng Lục Áp đâu, còn đang suy nghĩ không biết liệu mai hắn có nghỉ việc hay không, kết quả nửa đêm hắn tự mình bò về.
Hơn nữa Lục Áp cũng tỉnh táo lại rồi, vẫn đờ người ra dán mắt nhìn chòng chọc Đoàn Giai Trạch, giống như trước kia nửa đêm Đoàn Giai Trạch tỉnh dậy lại trông thấy hắn vậy.
Lục Áp bất chợt đối diện với Đoàn Giai Trạch mở mắt ra, không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người, đưa lưng về phía Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch: “…………..”
Đoàn Giai Trạch dè dặt đưa tay ra, đặt lên vai Lục Áp.
Lục Áp uốn éo một cái, nhưng cũng không hất tay Đoàn Giai Trạch ra, Đoàn Giai Trạch nhắm mắt bất chấp hỏi: “Anh còn giận em à?”
Lục Áp không lên tiếng.
Đoàn Giai Trạch muốn thốt lên một tiếng, đờ mờ, người ta cũng vừa cong, không có kinh nghiệm gì thật mà!!!
Anh ngồi dậy, nắm lấy vai Lục Áp hỏi: “Anh à, chúng ta tâm sự đi, chuyện không nghiêm trọng tới mức ấy chứ? Quan hệ giữa người với người, vốn là từ từ tốt lên, không thể tất cả mọi người ngay từ đầu đã rất thân, rất thích đối phương, đúng không nào?”
Lục Áp hậm hực nói: “Ta có phải con người đâu.”
Đoàn Giai Trạch: “……………”
Đoàn Giai Trạch: “Thì vẫn như vậy mà, em nghe nói lúc Tiểu Thanh và chị Bạch mới quen còn đánh nhau đấy, nhưng bây giờ có ai phủ nhận rằng họ thân thiết đâu nào, có đúng không?”
Lục Áp vẫn trầm mặc.
Bàn tay Đoàn Giai Trạch dùng sức, lật người Lục Áp lại, tuy rằng Lục Áp không phản kháng, nhưng lúc hắn xoay người lại Đoàn Giai Trạch mới phát hiện vẻ mặt Lục Áp hết sức khó coi.
Lục Áp u uất nói: “Không cần phải giải thích nữa, trước đây ngươi ghét ta đúng không…”
Tối hôm qua còn nói là không thích, hôm nay nâng cấp rồi, tuy rằng Lục Áp nói cũng không sai. Nhưng trông thấy bộ dạng tam quan sụp đổ của Lục Áp, Đoàn Giai Trạch cũng thật sự không nỡ lòng nào. Lục Áp sống bao nhiêu năm như vậy, còn chưa trải nghiệm chuyện thế này, có thể nói đả kích rất lớn.
Đoàn Giai Trạch: “Không đâu, không phải đâu, em nói rồi mà, chỉ là có chút không tán đồng.”
Nhưng mà trái tim Lục Áp đã tan vỡ, hắn cụp mi mắt, vẻ mặt rõ ràng không tin.
Đoàn Giai Trạch thấy hơi bất lực, anh thả chân xuống giường, xỏ dép vào.
Lục Áp phản ứng rất nhanh, từ phía sau ôm rịt lấy Đoàn Giai Trạch: “Ngươi đi đâu hả! Ngươi có ý gì?! Cái tên lừa đảo này!!!”
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Đoàn Giai Trạch: “…Em đi uống miếng nước.”
Anh muốn uống một chút nước nóng, để bình tĩnh lại một chút, sao phải sợ hãi như vậy chứ?
Cái tên Lục Áp này, ban nãy còn trưng ra bộ dạng chẳng thiết tha sống nữa.
Lục Áp đưa tay ra, nước nóng tự động rót vào cốc, bay tới tay hắn.
Đoàn Giai Trạch nhận lấy nước uống hai ngụm, uyển chuyển cất lời: “Em cảm thấy bây giờ anh bình tĩnh hơn rồi.. giờ đã có thể nói chuyện chưa?”
Anh quay đầu nhìn lại, thấy Lục Áp còn có vẻ do dự, dường như chần chừ muốn tự vấn bản thân một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo “Lời ngon tiếng ngọt” của Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch dùng sức đặt cốc nước xuống, sau đó túm lấy tai Lục Áp kéo mặt hắn rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại, Lục Áp vừa khẽ kêu một tiếng, liền bị Đoàn Giai Trạch hôn lấy, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Lục Áp trố mắt ra nhìn, Đoàn Giai Trạch vốn đang ngồi bên mép giường, nghiêng nửa người qua hôn hắn, đồng tử mắt hắn co lại, đưa tay ra nắm lấy vai Đoàn Giai Trạch, dùng sức đẩy Đoàn Giai Trạch ngã xuống giường, bản thân mình cũng ngả người xuống.
Cơ thể Đoàn Giai Trạch ngã xuống, đầu rơi xuống gối, lại phát hiện ra Lục Áp cũng đè người xuống, nhất thời cả thế giới chỉ còn lại chiếc gối và gương mặt Lục Áp. Anh há miệng ra, tiếp nhận đầu lưỡi Lục Áp tiến vào, hơi thở ấm áp đan bện, lưỡi Lục Áp đảo một vòng trong miệng anh, sau đó lại ngậm lấy đôi môi dưới mà nhấm nháp.
Nụ hôn của Lục Áp cũng nhiệt liệt dài lâu như thuộc tính của hắn vậy, lúc sau, Đoàn Giai Trạch đập Lục Áp mấy cái, mới tách hắn ra khỏi người.
Lục Áp còn nhìn Đoàn Giai Trạch đầy vô tội, “?”
Dường như là động tác nghi thức đến muộn một đêm, Đoàn Giai Trạch chống giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường nói: “Giờ đã có thể nói chuyện chưa?”
“Không cần nói chuyện nữa…” Lục Áp nhỏ giọng lầm bầm, lại một lần nữa nhào tới.
Đoàn Giai Trạch: “……………”
—— ——
“Cá đến đâu rồi?” Đoàn Giai Trạch đặt một tay vào trong hồ tiếp xúc, con sao biển lớn liền duỗi cánh ra, bám lấy tay Đoàn Giai Trạch nghịch ngợm một chút.
Nhân viên nói với Đoàn Giai Trạch: “Hôm qua anh Bạch nói là có chút việc, sẽ tới muộn mấy ngày.”
Anh Bạch chính là cá heo vây trắng – Bạch Hải Ba, bây giờ Linh Hữu tiến cử động vật dưới nước vẫn dựa một phần vào quan hệ của anh ta. Động vật dưới nước ở thủy cung của Linh Hữu tu luyện tới một thời kỳ nhất định, sẽ từ chức ra ngoài hóa hình, đây đều là những nhân viên lưu động hằng ngày, chỉ cần bù vào là được rồi.
Bạch Hải Ba làm việc ở cục bảo vệ môi trường, thi thoảng có việc cũng là chuyện bình thường, phía bên đây anh ta chỉ làm thêm mà thôi, Đoàn Giai Trạch cũng không để trong lòng.
Đang nói, bên ngoài có một tia chớp sáng lên, sau đó là tiếng sấm đùng đoàng.
“Sấm to quá, không thác lũ tràn lan đấy chứ.” Đoàn Giai Trạch trông mắt nhìn ra bên ngoài, lần trước thời tiết như vậy, khiến vườn thú thành phố hết cách, đành phải đưa một bộ phận động vật của họ tới đây tị nạn.
Trời mưa với du khách mà nói đương nhiên thời tiết không đẹp, che ô như vậy ai còn hứng thú tham quan nữa, nếu không phải bây giờ ở Linh Hữu có khách sạn nghỉ dưỡng, những người ở đây đều suy sụp rồi.
Nhân viên cũng nhìn ra bên ngoài, thấy sấm to chớp giật, hơi sợ hãi nói: “Sẽ không đánh vào công trình nào chứ, cũng không biết vị đạo hữu nào độ kiếp.”
Đoàn Giai Trạch cười ha hả, anh đã tán gẫu với người trong Lâm Thủy quán, bây giờ là thời mạt pháp, có rất ít các tu sĩ nhân tộc đạt tới mức độ kiếp kia. Đây không phải đại kiếp nạn phi thăng nào, chỉ là các kiếp nạn nhỏ.
Người tu hành tu nghịch thiên, đột phá đại cảnh giới, sinh ra tâm ma, tạo sát nghiệp đều gây ra kiếp số, không nhất định sẽ có hình thức thiên lôi giáng xuống, thực ra cũng có phong hỏa chi kiếp, chỉ là tiếng lôi kiếp to lớn khiến người ta nghe thấy, ngay cả người bình thường cũng biết một chút.
Yêu tộc hóa hình, tu thành cũng có thể dẫn tới lôi kiếp.
Còn kiếp phi thăng, một ngàn năm chưa từng nghe nói tới.
Còn một kiếp số cao cấp nhất, nhưng là vô lượng lượng kiếp có liên quan tới các sinh linh các tộc trong tam giới, đây là loại kiếp vô hình, lần trước xuất hiện đã là trong cuộc chiến Phong Thần, lần sau có lẽ xa xôi khó vời.
Đối với những chuyện này, sinh mệnh nhân loại quá ngắn ngủi, hơn nữa thời đại bây giờ, linh khí mỏng manh, đại đa số yêu quái, người tu hành đều chăm chú hưởng lạc tức thì.
..
Thấy sắp tới giờ tan làm, Đoàn Giai Trạch rửa tay ở thủy cung, sau đó đi bộ tới căng tin.
Dọc đường đi anh gặp Cát Quang tự cắn dây cương của mình cũng đi tới, Đoàn Giai Trạch vươn tay ra, “Tiện đường ngồi xe nào.”
Cát Quang dừng lại trước mặt Đoàn Giai Trạch, Đoàn Giai Trạch xoay người lên ngựa —— sau nhiều lần tập luyện, bây giờ Đoàn Giai Trạch không cần Cát Quang phải nằm xuống cũng có thể tự leo lên, động tác hết sức trôi chảy.
Đoàn Giai Trạch cưỡi ngựa đi tới căng tin, đến cửa thì nhảy xuống, vỗ cổ Cát Quang, Cát Quang tự mình đi ăn.
Những động vật phái tới kia đều nhanh hơn Đoàn Giai Trạch, anh do dự một chút, đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Áp.
Hữu Tô dịch người, dịch tới đối diện Đoàn Giai Trạch, “Vườn trưởng à, tôi và Tiểu Thanh muốn xin nghỉ vào thành phố mua quần áo.”
Suy nghĩ của Đoàn Giai Trạch lại lệch lạc một chút, “Mua đồ nữ hết à?”
Hữu Tô: “Không biết.”
Lục Áp đưa tay ra, khoác lên vai Đoàn Giai Trạch, nói với anh: “Em bớt nói chuyện với ả hồ ly kia đi, ả chẳng tốt đẹp gì.”
“Haha, đạo quân à, tôi nghe thấy rồi đấy.” Hữu Tô cười bảo, “Hơn nữa đạo quân đã nói câu này rất nhiều lần rồi.”
Nhưng lần này thì khác, bây giờ Lục Áp hết sức nghi ngờ, trước đây Đoàn Giai Trạch ghét mình là do ả chồn hoang này dở trò quấy phá.
Nhưng Lục Áp không thể nói ra, để người ta biết trước đây Đoàn Giai Trạch không thích hắn, uy danh của hắn trong tam giới phải làm sao bây giờ?
Thế là Lục Áp chỉ cười gằn với Hữu Tô một tiếng.
“Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, hòa thuận mới phát tài.” Đoàn Giai Trạch giảng hòa qua loa, với mâu thuẫn của Tam Túc Kim Ô và Cửu Vĩ Hồ Ly, anh chẳng thiết tha giảng hòa nữa rồi.
Nhưng Hữu Tô nhìn chòng chọc bàn tay Lục Áp khoác lên vai Đoàn Giai Trạch, cắn thìa cười ha hả, “Ồ…..”
Đoàn Giai Trạch: “………..”
Đoàn Giai Trạch cảm thấy sợ hãi, “Sao vậy?”
Sóng mắt Hữu Tô lưu chuyển, thế mà đã phát hiện ra được chân tướng từ một chi tiết nhỏ, cũng biết rõ vì sao hôm nay đạo quân lại muốn gây sự với mình. Trước đây vườn trưởng còn có thể trốn trốn tránh tránh, bây giờ tuy rằng vẫn hơi khó xử, nhưng không có ý tránh né động tác của đạo quân. Thú vị ghê.
Người ngoài, bao gồm cả những động vật phái tới khác có lẽ còn mơ hồ trước quan hệ của Đoàn Giai Trạch với Lục Áp, chỉ biết loáng thoáng, thậm chí như Viên Hồng còn không ý thức được gì.
Ngoài Đế Thính, Hữu Tô là người nắm rõ nhất, cô biết được trạng thái vi diệu trước kia, cũng biết bây giờ đã thay đổi thế nào.
“Vườn trưởng nói phải lắm, đều là người mình cả.” Hữu Tô nâng bát lên nhỏ giọng nói, “Trước giờ đạo quân say mê tu luyện, không rành việc ngoài, bây giờ đã có hỉ sự, không biết với chuyện phòng the….”
Đoàn Giai Trạch cuống lên, đưa tay ấn đầu Hữu Tô xuống bát cơm.
Hữu Tô: “…………”
Mấy người nhìn thấy cảnh tượng này đều nghi ngờ đôi mắt mình, vườn trưởng sao vậy, bị nhiễm tính anh Lục à? Sao đột nhiên lại thô bạo với cô bé như vậy?
“Xin lỗi xin lỗi… run tay.” Đoàn Giai Trạch hết sức áy náy kéo Hữu Tô lên.
Hữu Tô bình tĩnh lau mặt, “Không sao, tôi đi rửa mặt.”
Hữu Tô đi rồi, Lục Áp còn chưa hiểu mô tê gì, “Ả ta vừa mới nói gì cơ??”
Đoàn Giai Trạch nói: “Không có gì, đại khái là bảo chúng ta sửa soạn lại phòng một chút, dù sao anh cũng hay qua đó.”
Lục Áp hơi đắc ý nhưng lại khinh thường bảo, “Coi như ả ta thức thời.”
Cửu vĩ hồ rõ là tinh ranh, đương nhiên ý thức được mình không thể tự tìm đường chết với quản lý cấp cao, bèn lấy lòng một chút.
“……….” Đoàn Giai Trạch lau mồ hôi lạnh, “Ừm.”
Lục Áp cảm thấy quan hệ của mình với Đoàn Giai Trạch một lần nữa thăng hoa, hơi ngột ngạt vì không thể nào thông báo với thiên hạ, nhưng lại muốn khoe khoang, thế là liên tục gắp thức ăn trong bát Đoàn Giai Trạch.
Đến các nhân viên cũng liên tục nhìn họ, nhỏ giọng nói với nhau: “Chời đựu, anh Lục càng ngày càng quá đáng với vườn trưởng…”
Cuối cùng Đoàn Giai Trạch không chịu được nữa, anh dùng sức đặt bát xuống, “Một lần hai lần thì thôi đi, anh gắp hết cmn thịt đi rồi, em ăn gì chứ!!!”
Lục Áp: “…………”
Đoàn Giai Trạch còn muốn bảo Lục Áp, show ân ái thế này nghiệp dư quá, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, anh lại nhìn Lục Áp một chút, nhận điện thoại, “Alo, Giang đạo trưởng à?”
Đầu dây bên kia là Giang Vô Thủy, đệ tử Lâm Thủy Quán, ông ta run giọng nói: “Vườn trưởng Đoàn à, tôi đang ngồi taxi ngoài cửa, có việc muốn tìm cậu gấp.”
Đoàn Giai Trạch giật mình, “Tôi tới ngay đây, ông đưa điện thoại cho họ đi.”
Giang Vô Thủy đưa điện thoại cho nhân viên ngoài cửa, tuy rằng các nhân viên đều biết Lâm Thủy quán hợp tác với Linh Hữu, nhưng cậu ta cũng không có quyền để người không phận sự lái xe vào, lúc bấy giờ có Đoàn Giai Trạch lên tiếng, người ta liền để Giang Vô Thủy và xe taxi đi vào.
Sau khi Đoàn Giai Trạch cúp máy, đổ hết chỗ thức ăn còn lại vào trong bát Lục Áp, “Anh à, anh đói bụng thì ăn nhiều một chút, em đi ra ngoài đây.”
Lục Áp: “……….”
….
Đoàn Giai Trạch chạy ra, thấy sắc trời dần ngả tối, Giang Vô Thủy đứng bên chiếc taxi, trong tay cầm một chiếc ô, trông thấy Đoàn Giai Trạch liền vẫy tay về phía bên đây, mở cốp sau ra.
Đoàn Giai Trạch tới gần nhìn, bên trong thế mà lại là một bể cá rất to, trong đó rõ ràng là một con cá heo vây trắng, nó dài gần hai mét, rúc mình nằm trong đó, trên người có vài vết thương, tơ máu thấm ra nước.
Trong bể cá chỉ còn một tầng nước, bên trong còn có mấy con cá nhỏ đang rúc, run lẩy bẩy.
Nhìn thấy bể cá này, và cả con cá heo vây trắng kia, Đoàn Giai Trạch hơi bối rối, “Đây không hải Hải Ba sao.. Sao cái bể cá này lại quen thế?”
Bởi vì từng chữa bệnh cho cá nhà Tôn Ái Bình, Đoàn Giai Trạch nhìn cái là nhận ra được ngay, đây giống bể cá nhà ông, Đoàn Giai Trạch nhớ trong này có một chút trầm mộc và rong, không biết bây giờ đi đâu mất rồi.
Giang Vô Thủy lau mồ hôi nói: “Đây là của cục trưởng Tôn ở cục lâm nghiệp.”
Quả nhiên đây là của Tôn Ái Bình, anh không nhìn nhầm.
Tài xế xuống xe, giúp Đoàn Giai Trạch khênh cái bể cá to kia ra ngoài, còn hỏi: “Đây là cái gì vậy, trông như cá heo, đạo trưởng quyên cho vườn thú à?”
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, cá heo vây trắng mà có thể buôn qua bán lại à? Anh thuận miệng đáp cho xong, đưa bể cá vào trong thủy cung, cho thêm nước vào.
Thấy bốn bề vắng lặng rồi, lúc bấy giờ Đoàn Giai Trạch mới hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đáng lý hôm nay Hải Ba phải tới đây, anh ấy gọi điện thoại có việc lỡ, chẳng lẽ là bị thương?”
Vẻ mặt Giang Vô Thủy rầu như đưa đám: “Hóa ra cậu biết nó thật à, đây là cô Tôn Dĩnh tìm tới tôi. Hôm nay trường của cô ấy ra ngoài giao lưu, đột nhiên gặp sấm sét, lúc cô ấy đi vệ sinh thì bị một vật bám theo sau.. vật ấy chạy như điên tới, mượn nhân thân của cô để tránh sấm chớp. Cô Tôn liền đưa tới tháp Bảo Sơn, lúc đó tôi ở gần, nên nhận lấy.”
Con cá heo vây trắng này có thể độ lôi kiếp, ít nhất cũng phải mấy ngàn năm tu vi, cũng rất hợp với hình tượng thâm sâu khó dò của Linh Hữu.
“Nhưng mà,” Giang Vô Thủy sợ hãi nói, “Nhưng mà tôi cũng bó tay toàn tập rồi, thế mà lại là độ kiếp, tôi cũng không phải người có công đức, cô Tôn là giáo viên nên có thể ngăn cản trong thời gian ngắn, nhưng tôi không thể làm gì là không lên núi, đi tìm cậu luôn.”
Ông chạy một đường tới đây, thấy mây mù chưa tan, biết là chưa xong, sợ bị liên lụy đánh một đòn chết tươi.
Giang Vô Thủy thấy Tôn Dĩnh chạy tới tìm mình, liền biết có lẽ Tôn Dĩnh không biết đáng ra nên tới Linh Hữu, ông cũng không dám nói toạc, lại không dám không nhận, không thể làm gì hơn là đành phải tiễn Tôn Dĩnh đi, sau đó tới Linh Hữu cầu cứu.
Đoàn Giai Trạch không ngờ Bạch Hải Ba nói có việc trì hoãn, lại là muốn độ kiếp, hơn nữa còn thảm hại hơn cả, anh ta gặp chuyện mất mặt này ngay trước mặt bạn gái cũ, cũng may là bạn gái cũ có lòng tốt, lấy bể cá của cha để đựng bạn trai cũ, càng nghĩ càng thấy cạn lời, “Tôi biết rồi, giao anh ấy cho tôi đi, đạo trưởng Giang, làm phiền ông rồi.”
Giang Vô Thủy nghe ra được đây là ý tiễn khách, liếc mắt nhìn cá heo vây trắng, không dám nói gì. Thực ra ông rất muốn ở lại, một phần vì sợ bị sét đánh, nhưng bây giờ tới tay Đoàn Giai Trạch, ông rất muốn xem họ cứu cá heo thế nào.
Nếu tìm tới con người, đương nhiên không thể vượt qua rồi. Nhưng cái gọi là độ kiếp này, dù Linh Hữu có mấy cư sĩ giúp đỡ, cũng có độ khó nhất định chứ?
Tiếc là, tuy rằng Giang Vô Thủy hết sức tò mò, nhưng vẫn phải dè dặt bước đi. Ông định tìm một chỗ ở gần đó, để xem sét đánh.
Sau khi Giang Vô Thủy rời đi, Đoàn Giai Trạch vuốt vết thương trên người Bạch Hải Ba, dùng mấy liệu pháp trị liệu, đỡ đi được phần nào. Dù sao đây cũng là do thiên lôi, không giống những vết thương bình thường.
Lúc này Bạch Hải Ba hết sức yếu ớt, cố gắng mở lời giải thích: “Hôm qua tôi gặp mấy kẻ thù cũ, còn tưởng không bao lâu là có thể giải quyết, ai dè lại gặp lôi kiếp. Đã năm trăm năm rồi tôi không chịu kiếp, chỉ e là sắp đại nạn. Những con cá tôi vận chuyển vẫn còn ở trên xe…”
Độ kiếp không dễ dàng như vậy, nhất là với yêu tộc mà nói, mỗi một giai đoạn kiếp số, đều có một nhóm lớn tới luân hồi.
“Đừng nói nữa, không sao đâu.” Đoàn Giai Trạch thấy anh ta còn nhắc tới mấy con cá kia, hơi cảm động, ra ngoài nghe tiếng sấm đùng đoàng, dường như bất cứ lúc nào cũng có sét đánh xuống, nhớ tới sét anh nhìn thấy ban ngày, anh vội vã gọi điện thoại cho Tiểu Thanh.
Bạch Hải Ba cũng coi như thành viên ngoài biên chế của Linh Hữu, là quản lý mà Đoàn Giai Trạch mời, anh bảo Tiểu Thanh gọi Lục Áp tới, nói là Bạch Hải Ba ở đây sắp độ lôi kiếp.
Một lát sau, không chỉ Lục Áp, mà một vài động vật phái tới khác cũng đi tới. Mọi người ăn no chống nạnh, tới xem yêu quái dưới nhân gian độ kiếp.
“Mấy người trẻ bây giờ, có chút sét như vậy thôi mà cũng giậm chân kêu trời…”
“Nhớ năm đó tôi và tỷ tỷ hóa hình, sét như chẻ cả đỉnh núi.”
“Hừ, tôi nhớ tôi từng làm việc với điện mẫu Thiên Lôi.”
Những động vật phái tới nhỏ giọng khoe khoang chuyện mình từng trải qua năm đó.
Lục Áp hờ hững hỏi: “Con cá này tiêu rồi à?”
“Nếu sét đánh hai lần nữa chắc là tiêu thật.” Đoàn Giai Trạch còn đang lo lắng, nghe mọi người tám chuyện thì an tâm hơn nhiều, “Anh có thể chặn được không?”
Thần trí của Bạch Hải Ba đã bắt đầu trở nên mơ hồ, nghe thấy tiếng Đoàn Giai Trạch bên cạnh nói, đột nhiên lóe lên một chút hy vọng, “Cái này.. cái này có thể làm được…”
Anh ta biết tiền bối Lục rất tài giỏi, nhưng đây là thiên lôi đấy!
Lục Áp đắc ý nói: “Có là gì đâu..”
Hắn vừa dứt lời, sét đợi phân phó đã lâu liền đánh xuống, bầu trời ngời sáng, nương theo tiếng nổ lớn, thiên lôi đánh về phía Linh Hữu.
Chớp lóe lên bầu trời sáng rõ như ban ngày, nhưng chỉ nghe thấy tiếng, dưới đất không có bất cứ động tĩnh nào.
Đoàn Giai Trạch vui vẻ: “Được thật này, đạo quân giỏi ghê.”
Nhưng Lục Áp chau mày nói, “Ta còn chưa động đậy.”
Đoàn Giai Trạch bối rối, Lục Áp vẫn còn chưa động đậy, thế ai đỡ giúp vậy. Đoàn Giai Trạch nhìn về phía những người khác, anh đưa mắt nhìn tới đâu, mọi người dồn dập lắc đầu tới đó, bọn họ không dám cướp cơ hội trổ tài của đạo quân.
Có chuyện gì vậy?
Tiếng sấm bên ngoài vẫn còn nổ đùng đoàng, nhưng trên đầu người không có cảm giác gì.
Đoàn Giai Trạch nghi ngờ, chạy ra cửa, liền thấy đúng là sấm sét đánh xuống, đánh thẳng về phía căn nhà của họ, nhưng mà không truyền vào bên trong. Anh bèn cầm ô chạy ra khoảng đất trống, nhìn lên trên.
—— Chỉ thấy giữa cuồng phong bão táp, sấm chớp rền vang, cả người Viên Hồng ướt nhẹp ngồi trên nóc nhà, bộ lông nâu vàng ướt nước dán vào mặt. Một chân co lại, một chân duỗi thẳng, tay cầm gậy sắt, chống vai hướng lên trời.
Tử quang thiên lôi đánh xuống, tất cả đều rơi vào cây thiết bổng trong tay Thiên Lôi, sau đó tất cả sức mạnh kinh người đều biết mất trên người Viên Hồng, giống như bị gã ngốn lấy mất tích, chỉ để lại tiếng sấm rền trời.
Ánh chớp rọi lên Viên Hồng, phản xạ xuống dưới, dường như đôi mắt xem thường mọi việc cũng lóe sáng!
..
Cảnh tượng này khiến Đoàn Giai Trạch nhìn mà sởn tóc gáy, nổi da gà, anh giật mình: Phắc, trâu chó thật, cây gậy này của Viên Hồng còn có thể làm cột thu lôi à?