“Mọi người có thể tung hô một học sinh ích kỉ như vậy sao?” Cô Thiệu Như bất mãn.
Giờ nhớ lại, cô quyết định không chạm vào cậu học sinh vị kỉ kia, tránh làm mất mắt chính mình.
“Vậy bí thư Đoàn trường giao cho Chung Quý Bác nhé.”
“Dạ?” Đương sự còn đang bận đẩy đưa chiếc ghế lên xuống, nghe đọc đến tên mình thì quýnh quáng té ngã.
“Em có ý kiến gì sao?”
“Em chưa vào Đoàn ạ.”
“Sao?” Lúc ngày, người ngạc nhiên lại hóa thành cô giáo.
Đúng là xấu hổ thật! Không hổ danh lớp K, còn có cả học sinh cấp ba rồi vẫn chưa vào Đoàn.
“Vậy có ai xung phong đảm nhận chức vụ này không?”
Lặng im.
Chỉ Hủy hơi nghiêng đầu, đôi mắt nhìn ra nam sinh ngồi phía sau từ sớm. Cây bút trong tay cậu đang trượt trên trang giấy, tạo nên tiếng soàn soạt. Lại giải Toán sao? Thật là! Dường như bao nhiêu sức lực cậu đều dồn vào làm bài cả, cách đưa bút mạch lạc lưu loát, nhìn như chép lại đề hơn là làm bài. Nhưng dù sao thì, đây là lúc giải bài sao?
Không thể chịu nổi nữa mà!
Bỗng dưng lại nhớ đến câu nói lạnh lùng của cậu năm kia. “Đừng lãng phí thời gian của em.”
Biết là bất khả thi, nhưng vẫn tưởng tượng trong đầu. Nếu Tạ Tỉnh Nguyên làm bí thư, cô là lớp trưởng, nếu vậy sẽ có nhiều cơ hội bên nhau hơn.
– Xin lỗi, cho mình qua.
– Cậu ơi, cho mượn tờ thông báo.
Suốt hai năm ròng, Tạ Tỉnh Nguyên chỉ nói với cô hai câu này. Một câu trước cửa lớp luyện thi, một câu trong lúc tổng vệ sinh, bên cạnh song cửa bụi bặm.
Nếu làm cán sự, có lẽ sẽ có nhiều chuyện để nói hơn. Ví dụ “Cậu có ý tưởng gì cho đại hội thể thao này không?” hoặc là “Cậu giúp mình tổng kết thành tích tháng ngày nhé!” chẳng hạn.
A, cô đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
“Cô ơi, nếu không ai muốn nhận thì em làm nhé!”
Chỉ Hủy nghe thấy một giọng nam bình tĩnh vang lên sau lưng, gương mặt phút chốc sửng sốt.
Đầu óc cô giáo cũng trở thành khoảng trống, lúng ta lúng túng đến độ làm đổ hộp phấn trắng. Một người bạn ngồi bàn đầu bước ra nhặt hộ, còn cô lại càng cuống cuồng, sảy chân một cái, một sập giáo án rơi vào đầu cậu. Phấn trắng nhặt lên rồi, còn bao nhiêu phấn màu tung tóe dưới đất? Người bước đến giúp đỡ càng nhiều, bục giảng trở nên bát nháo.
Nhưng cuối cùng, tóm lại bí thư vẫn là Tạ Tỉnh Nguyên.
13>> Càng lúc càng không bình thường, cậu cảm thấy từ lúc chuyển lớp đến nay mình có gì đó lạ lắm. Có những việc làm rồi mới thấy không tài nào hiểu nổi.
Tạ Tỉnh Nguyên có vẻ ưu tư.
Trong lòng cậu như có một con quái thú đang tác oai, bình thường thì giương mắt quan sát, đến lúc thì nhô đầu kêu gào, khiến cậu làm nhũng việc chỉ nghĩ lại thôi đã thấy hối hận.
Không biết rốt cuộc ai vui vẻ, ai vừa lòng nữa đây, nhưng thoáng nhìn qua cô nữ sinh ngồi chéo hàng trên, cậu chợt cảm thấy rất đáng yêu. Nếu cậu chủ động xin làm bí thư, không biết nữ lớp trưởng sẽ phản ứng thế nào? Vì rất tò mò nên mới bật thốt câu kì lạ ấy. “Cô ơi, nếu không ai muốn nhận thì em làm nhé!”
Kết quả cô gái ngồi bàn trên không nhúc nhích còn cô giáo lại luống cuống tay chân không thôi.
14>>
Bốn ngày.
Đã bốn ngày không biết dùng lý do gì để bắt chuyện với cậu. Chỉ nghe rất nhiều âm thanh luân phiên vang lên ở đằng sau, biết rằng cậu đang viết văn, biến rằng cậu đang tựa lưng về chỗ dựa.
Thật sự rất mong như lớp mười một, loa thông báo trước lớp được bật lên. “Bí thư từng lớp tập trung tại phòng xx tầng xx để họp”, nếu vậy có thể quay lại nói với cậu: “Cùng đi họp nhé!”
Chỉ một câu thôi nhưng đã tốt lắm rồi.
Dù sao lớp mười hai cũng khác, chức bí thư chỉ là chiếc thùng rỗng, không có gì cần xen, không có gì cần làm.
Nếu vậy thì đặt cái loa ấy để làm gì? Mỗi lần đi qua chỉ thiếu điều chưa đập bể cho hả giận, nếu không phải trường học ra lệnh ba điều cấm kỵ mà một trong số đó là “phá hoại của công” thì cô đã ra tay rồi.
Nghiêm cấm ăn cắp!
Nghiêm cấm gây tranh cãi bằng vũ lực!
Nghiêm cấm phá hoại của công!
Tuy có vẻ khá khuôn sáo nhưng Chỉ Hủy vẫn cảm thấy rằng cả ba điều này đều không có tác dụng gì. Thật ra hai điều trên cấm còn có lý, chứ ai đời hứng thú đến phá hoại của công đâu?
Nhưng bây giờ cô mới nhận ra, trường cũng có lý của trưởng.
Bởi vì không nói chuyện được với ai kia nên muốn đập bể nó. Rốt cuộc cô đần độn chuyện gì vậy?
“Xin thông báo: yêu cầu các lớp trưởng và bí thương đến phòng 109 tại tầng một họp. Một lần nữa…”
“Ơ?” Đầu óc cô vẫn đang miên man. Là thật hay ảo giác vậy?
Cốc cốc.
Người đó gõ hai tiếng vào mặt bàn. “Đi họp.”
Đợi đến khi cô phản ứng lại chỉ còn một bóng lưng. Lúc người ấy đi qua có một cơn gió thổi ngang, khóe miệng cô gái nhỏ nở nụ cười.
Đứng trên hành lang một lúc lâu cũng không thấy cô ra, Tạ Tỉnh Nguyên sốt ruột đi qua đi lại.
Nhìn thấy cảnh cô đang làm rất nhiều hành động quái dị với chiếc loa phát thanh với vẻ mặt vui sướng, cậu trở nên mông lung. Cô đang làm gì vậy?
Có người từng nói rằng: “Con người Kinh Chỉ Hủy là tập hợp của các loại bệnh thần kinh.”
Bắt gặp Tạ Tỉnh Nguyên nhìn mình chằm chằm, cô có hơi ngượng, việc ôm loa cười cười sung sướng chắc chắn không phải hành vi của người bình thường. Nhưng cô lại hồi phục ngay sau đó.
“Đi thôi, đi thôi.” Cô kéo tay áo cậu nam sinh ra cửa.
15>>
“Nhìn kìa! Đó không phải là Sa Hạnh Cửu và Giang Hàn sao? “
Cậu chỉ thiếu điều chưa lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên tráng. Đây là “xem này!” lần thứ mấy trên đường đi vậy? Dường như cô không sợ cuộc họp ở phòng 109 sẽ kết thúc trước khi mình đến, cứ ồn ào “xem này!” “nhìn kìa” mãi không thôi.
Nhưng điều trước mắt cũng khiến cậu nam sinh chú ý, trước mặt là Giang Hàn từng lớp A với cậu, tất nhiên bây giờ vẫn ở lớp A sóng vai trên sân thể dục với Sa Hạnh Cửu của lớp K. Hai người họ không lo lắng gì, khiến mọi người ngưỡng mộ, bởi vậy cho dù ai cũng biết họ là một đôi nhưng chẳng có kẻ nhỏ mọn nào đi mách lẻo với thầy cô cả.
“Không sợ bị thầy cô nhìn thấy sao?”
“Nếu nhìn thấy thì có chuyện à?”
“Trường mình không cho phép yêu sớm đâu!” Cô cảm thấy hơi lạ, dường như cậu biết rõ mà vẫn cố hỏi.
“Ai nói họ yêu sớm?” Cậu hỏi đến cùng, chỉ là muốn chọc cô một chút.
Cô hơi cứng người. “Vì… đi cùng một chỗ mà.” Hình như thiếu thuyết phục lắm nên bổ sung: “Không phải ai cũng nghĩ vậy sao?”
“Cậu không đi cùng mình à?”
“Ơ?”
“Không sợ bị thầy cô thấy?”
Người kia nghẹn lời, gương mặt ửng đỏ.
“Nói bậy quá!” Nhìn thấy kết quả như mong muốn, khóe miệng của cậu hơi cử động, vương lên một nụ cười. Bàn tay đút vào túi quần, chậm rãi đi vè phía trước.
16>>
Vừa mới vào trong phòng họp đã nghe thấy tiếng ố á bên trong. Nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, tại sao học sinh như Kinh Chỉ Hủy và Tạ Tỉnh Nguyên lại đến lớp K?
Tát nhiên, bọn họ không để ý đến chuyện này lắm, thứ bọn họ tập trung vào là vấn đề “Tại sao Tạ Tỉnh Nguyên lại làm cán bộ lớp?”
Ví dụ như, lớp trưởng Thu Bổn Du và bí thư Lâm Sâm của lớp A, lớp trưởng Dương Hiểu Phong và bí thư Hàn Tông của lớp C. Bọn họ đều là bạn cùng lớp cũ, đều đã chứng kiến câu nói kinh điển “Đừng lãng phí thời gian của em” nên sự ngạc nhiên này có thể thông cảm.
Chỉ Hủy gặp được những gương mặt cũ thì không khách sáo gì, cũng đi vào ngồi. Bất đắc dĩ, Tạ Tỉnh Nguyên đành chen vào hàng ghế ở giữa đôi diện hàng lang.
“Chỉ Hủy, cái tên chuyên ra vẻ kia có gì khang khác.” Thu Bổn Du dựa vào cô thủ thỉ.
“Ừ, có một chút.”
“Vậy tin đồn cậu ta chuyển đến lớp K vì cậu là có thật sao?”
“…Làm sao được chứ!” Nhìn thấy giáo viên phụ trách đã bắt đầu giảng giải, Chỉ Hủy liền cản đề tài này lại. “Cậu không cần ghi chép sao?”
“An tâm, có Lâm Sâm rồi!”
Nhìn qua người đang hí hoáy chép bên kia, cô cảm thán: “Cậu bóc lột sức lao động cậu ấy!”
“Không phải Tạ Tỉnh Nguyên cũng vậy à?”
“Sao?” Nhìn lại, quả nhiên tên kia đang chép biên bản hội nghị! Lúc nãy thấy cậu cầm theo một quyển sổ tay, hóa ra không phải để học từ đơn.
“À, đợi sau khi xong buổi họp mình đến tìm Tạ Tỉnh Nguyên nói chuyện thi đua chuyên Toán nhé, lớp K các cậu không được thông báo chuyện này ha?”
“Ừ, không thông báo. Mà nói mình làm gì vậy?”
“Sợ để ai đó đồn thì cậu lại giận cậu ấy nha!”
“Này này này!”
“Sao đỏ mặt thế kia~?”
“Mình không có mà!”
Chủ để của hai cô gái thường chẳng đứng đắn bao giờ, mà cho dù có muốn nghiêm túc cũng bất khả kháng.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, những đám mây nối đuôi nhau rất mập mạp, như những chú ỉn con nhưng không hề vô tri, sinh động như có thật vậy, chạy qua chạy lại mãi không ngừng. Nhìn đám mây mới quen kia, Chỉ Hủy cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Này, về được rồi!” Cuối cùng giọng của Tỉnh Nguyên cũng vang lên bên tai.
“Ơi, lúc này giáo viên phụ trách nói gì vậy?”
“Cậu không nghe à?”
“Lúc đầu mình nói đôi ba chuyện với Thu Bổn Du, sau lại ngủ quên.”
“Kế hoạch hoạt động của cả kì. Nào, để mình xem!” Tạ Tỉnh Nguyên mở sổ ghi chép trong tay. “Gần nhất là đại hội thể thao.”
“Hình như thông báo cho cả lớp hơi khó!”
“Ừ, cứ đến giờ trưa là họ phân tán ra khắp nơi.”
“Hình như ai cũng phải tham gia à?”
“Theo quy định thì là như thế.”
“Nhưng Liễu Khê Xuyên thì sao?”
“Cậu ấy có chuyện gì à?”
“Hoàn toàn không biết gì về thể dục cả. Tiết Thể Dục sau cậu để ý là sẽ biết.”
“…”
“À? Cậu mang theo nó làm gì vậy? Có dùng được đâu.” Chỉ Hủy chỉ quyển sổ tay từ vựng trong tay cậu nam.
“Học từ vựng.”
“Cậu học được à?”
“Ừ, vừa nghe giáo viên nói vừa học.”
“…”
Im lặng một lúc sau, cuối cùng cậu cũng không kiềm được nữa, bật hỏi: “Sao thế?”
“Cậu là người à?”
…
“Rốt cuộc là cậu muốn thế nào đây?” Sa Hạnh Cửu trừng mắt nhìn Liễu Khê Xuyên, nhặt lại quả bóng đã lăn về phía xa.
Quả bóng tiếp theo cô nhất định phải đỡ được. Liễn Khê Xuyên thầm hạ quyết tâm trong lòng. Tuy ai cũng bảo cô “vô dụng” nhưng làm gì cũng cần nỗ lực hết mình phải không?
“Khê Xuyên, đỡ bóng!” Trái bóng bay đến từ phía xa, tạo một đường parabol duyên dáng trên không trung.
Vươn tay ra, phải đón được nó. Trong nháy mắt, tiếng gió thổi trở nên rõ ràng.
Khê Xuyên, cố lên!
Thầm cổ vũ chính mình. Cũng như lần trước, cô đều nói với bản thân, không gì là không thể.
Nhưng mà…
Rõ ràng có thể đón được rồi, ấy vậy mà vẫn buông tay, quả bóng bay bật lên.
Cô chán nản ngồi xuống mặt đất, bàn tay xoa lấy xoa để phần đầu bị đau, trái bóng đáp xuống gần bên cạnh.
Ầm – Ầm – Ầm – Két két két két
Tiếng vọng của bóng rổ và giày vang khắp sân tập.
Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Cô ngồi bệch xuống, cúi đầu, nước mắt giàn dụa.
“Cậu đang làm gì vậy? Làm ơn, tập trung chút được không? Cậu định tham gia hội thao bằng kiểu này à?” Sa Hạnh Cửu hổn hển chạy tới, đẩy cô xuống mặt đất.
“A-” Va vào một thứ gì đó, cơ thể của cô lùi lại, té trên mặt đất. Ngẩng đầu, là Tạ Tỉnh Nguyên?
Cậu là bí thư của lớp, trong đầu xuất hiện rất nhiều tin đồn về cậu: Công tử Thánh Hoa vạn năm đứng nhất, quý công tử mặt lạnh, chủ động chuyển từ lớp A sang lớp K… Cho dù vậy, người này chưa từng nói chuyện với cô.
Chống tay đứng dậy, định chạy đi thì nghe cậu mở miệng. “Tiểu não cậu có vấn đề?”
“Sao?”
“Thân thể không giữ được cân bằng, luôn mất đà. Không phán đoán được vị trí vật thể, không thể đỡ bóng. Những chuyện này là vì tiểu não bị tổn thương không?”
Sự sợ hãi ánh lên trong mắt cô gái chứng minh cậu suy luận không sai.
“Cậu chuyển lớp đến lớp K này vì không muốn mọi người biết một con người toàn vẹn tại sao lại thành thế này đúng không?” Gương mặt cậu bình tĩnh, nhìn cô gái đang há hốc. “Vậy tại sao một thiên tài nổi tiếng toàn thành phố, giật được đủ loại giải thưởng lớn nhỏ thành ra thế này, cậu nói mình nghe xem!”
“Bởi vì… giá đỡ công trình ập xuống.”
15>>
Ngày khởi đầu của mùa hè.
Ra khỏi lớp học thêm, dừng chân ở quầy bán đồ ăn vặt trước tiểu khu, mua hai cây kem rồi mới về nhà.
Khê Xuyên ngẩng người trướng nắng trời một lúc. “Lên lớp mười hai rồi, Tân Tuần, cậu có sợ không?”
“Ừm? Còn cậu có sợ không?” Cậu trai hơi ngạc nhiên.”Có lẽ cậu không có cảm giác này đâu.”
“Mình chưa từng thất bại bao giờ, nhưng cứ tưởng tượng lỡ một lúc nào đó té ngã thì sao? Mình cứ nghĩ, lỡ đâu thi đại học không tốt, nếu vậy mọi thứ sẽ uổng phí phải không?”
“Đại tiểu thư, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Nếu cậu thi rớt đại học thì làm nghệ sĩ dương cầm, nghệ sĩ violin, tác giả…Có gì cậu không thể làm sao?” Cậu săn sóc nắm chặp tay cô.
Cành liễu phất phơ ven đường, không khí ngập tràn mùi vị của hạnh phúc. Trên họ là một công trình đang thi công.
“Dù cậu thất bại, mọi chuyện cũng không thay đổi gì cả.
“Còn Tân Tuần thì sao?”
“Mình?”
“Cậu có thay đổi không?”
Khóe miệng cậu nhoẻn lên đầy dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Giọng nói êm tai nhưng vang vọng từ chân trời.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra, vẫn luôn bên cạnh cậu, cổ vũ cậu, yêu thương cậu.”
Que kem tan chảy trong miệng, thản nhiên tan, thản nhiên ngọt.
Nếu tầm nhìn là một tấm ảnh, vội bối cảnh sẽ là dàn liễu xanh biếc, sức sống dồi dào. Cô hơi nghiêng đầu bốn lăm độ, từ sâu trong ánh mắt chỉ mỗi màu xanh biêng biếc.
Hồn nhiên như vậy, ngây thơ là thế, nụ cười nở rộ, giống như mùa hè vĩnh viễn không từ biệt.
Cô đứng ở một góc, vẫy vẫy tay. “Tạm biệt.”
“Mai gặp nhé!”
Tân Tuần, cậu có biết chiết liễu là lần từ biệt không?
Nếu mình thât bại, cậu muốn mình đối mặt với sự thương hại và thông cảm của cậu thế nào đây?
Cho dù chuyện gì xảy ra, cậu luôn nói cậu sẽ bên cạnh mình, nhưng xin lỗi, mình phải đi rồi. Thật sự, thật sự xin lỗi.
Cậu nam sinh mỉm cười quay lưng đi, giàn giá đỡ công trình ầm ầm rơi xuống sau đó.