*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không biết người có đôi mắt nâu trầm tĩnh kia khi phiền não sẽ thế nào? Làm sao lại nhớ đến người ta nữa rồi?
Lí Cánh Thần ngồi nơi bàn làm việc ung dung hờ hững nhìn cô gái trước mặt đang rưng rưng ra chiều oan ức
– “Làm sao vậy?”
Nghe thấy âm thanh thấp trầm đầy uy quyền, Lưu Hi Khiết không khỏi bối rối cúi đầu dè chừng, chỉ dám ghé mắt liếc nhìn một cái rất nhanh: “Công ty vì sao không cử tôi đi thi cuộc thi người mẫu lần này?”
– “Công ty không phải không cho cô thi tuyển, nhưng tiêu chí cuộc thi này không hợp với cô”
– “Chưa thử thì làm sao biết có phù hợp hay không?”– Lưu Hi Khiết biện hộ
– “Công ty rất vui nếu cô muốn thử nghiệm nhiều phong cách khác nhau để phong phú hình ảnh. Nhưng cái chúng ta cần là một bước đột phá cho sự nghiệp của cô chứ không phải một thất bại”
Lưu Hi Khiết ngẩng đầu cắn môi vẻ không phục: “Tôi như thế nào lại thất bại? Không phải công ty ta cùng công ty Đỗ Khắc có mối giao tình sao? Mà cuộc thi lần này họ lại là đơn vị tổ chức. Như vậy không phải cơ hội của tôi rất thuận lợi sao? Công ty vì lí do gì lại cử Bồi Lâm cùng Minh Mĩ đi?”
Lí Cánh Thần nhìn cô, Lưu Hi Khiết là lứa người mẫu mới của Khải Kì, một người mẫu trẻ tuổi và đầy tính cầu thị trong sự nghiệp nhưng có nhiều thứ cần phải uốn nắn lại. Trong một năm huấn luyện cô thành người mẫu chuyên nghiệp thì tiền đồ rất sáng lạn: “Hi Khiết, tôi nói cô cần phải đọc nhiều vào, trau dồi hằng ngày những kĩ năng cơ bản nhưng cô vẫn không nghe lời”
Lưu Hi Khiết mở to mắt bất ngờ nhưng không đáp lại lời nào
Lí Cánh Thần lấy ra một tập tài liệu đưa cho Hi Khiết: “Đọc thử xem, cô có hiểu động thái của bọn họ là như thế nào không mà vẫn không nghe tôi?”
– “Tôi có xem. Những gì anh nói tôi đều để ý xem rất kĩ để học tập”
– “Cô còn biện hộ?”– Lí Cánh Thần đanh mặt chỉ vào tập tư liệu- “bên Đỗ Khắc đã kí hợp đồng với giám đốc sáng tạo của Hạ Tân. Cuộc thi này cũng chỉ là cách để quảng bá các mẫu thiết kế mới. Nhà thiết kế này đến từ Hi Lạp, cảm hứng đa phần đều lấy từ những câu chuyện thần thoại Hi Lạp cùng với việc phối những gam màu đối lập đi cùng những đường cắt cúp tinh tế tỉ mỉ rất khoa trương. Phong cách này không hợp với cô, cô mang theo khí chất cùng hình thể đặc trưng của người châu Á, da lại hơi ngăm đen, thực sự không chút nào phù hợp với phong cách Địa Trung Hải huyền huyễn như thế này cả. Vì thế để Bồi Lâm, Minh Mĩ đi thi là hợp lí nhất rồi”
Lưu Hi Khiết không còn lời nào phản bác
Lí Cánh Thần kiên nhẫn giải thích: “Hi Khiết, công ty rất vui khi cô cầu tiến như vậy. Nhưng cô còn trẻ tuổi phong cách chưa định hình rõ rệt, những kĩ năng làm mẫu cũng chưa nắm hết. Cô hiện tại không thích hợp với phong cách này đâu, trau dồi thêm một năm nữa thì con đường làm vơ-đet của cô chắc chắn rất thuận lợi. Đó là điều công ty mong muốn chứ không phải những cuộc thi cỏn con này”
Lưu Hi Khiết cúi đầu: “Tôi biết rồi”
– “Vậy quay về chuẩn bị cho kĩ càng rồi đi”
– “Cái gì?”
– “Quản lí chưa thông báo cho cô sao?”– Lí Cánh Thần nhìn Lưu Hi Khiết- “tháng sau bên Hàn Quốc có cuộc thi khác, thiết kế Kim bên Hàn Quốc của Khải Kì ta đề cử cô đi thi, đồng thời muốn cô sang đó một chuyến để giới thiệu cô đến làng mẫu Hàn. Cuộc thi này rất thích hợp với cô, lại vừa thuận lợi ghé lại thăm Kim nữa”
Lưu Hi Khiết kinh hỉ tươi cười: “Thật sao?”
– “Ừ, Kim là một nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế, nếu hắn đã đề cử cô thì chắc chắn không nhìn lầm bao giờ”
Lưu Hi Khiết gật đầu vui vẻ, mắt mở to đầy phấn khởi
– “Đúng rồi”– Lí Cánh Thần bổ sung- “Lát nữa quản lí sẽ đi cùng cô đến một nhà hàng cao cấp gặp gỡ các đơn vị quảng cáo. Phải biểu hiện cho tốt, thùy mị ngọt ngào như hình tượng cô hàng xóm biết chưa?”
Lưu Hi Khiết gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng, nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, Giám Đốc cứ yên tâm”
Lí Cánh Thần hài lòng hất cằm: “Vậy đi chuẩn bị đi, rửa mặt rồi trang điểm lại, nãy giờ cô khóc đến tèm nhem mặt mũi rồi”
Lưu Hi Khiết ngượng cười rời khỏi phòng
Lí Cánh Thần tựa vào ghế thở dài một hơi mệt mỏi. Làm Giám Đốc công ty người mẫu ngoài việc mạnh vì gạo bạo vì tiền còn phải giải quyết thỏa đáng cho tất cả các người mẫu lúc nào cũng chằm chằm ganh tị nhau. Ai cũng có cái tôi quá lớn và yêu cầu quá đáng, muốn chu toàn mọi việc cũng không dễ dàng gì. Ba cô gái mới vào công ty này cũng diễn không ít tuồng hay ho
Làm Giám Đốc công ty người mẫu nhiều năm, địa vị Lí Cánh Thần trong giới rất lớn nhưng hắn cũng phải trả giá cho những gì đang có hôm nay. Hắn giống như một người anh cả chăm chút cho từng người mẫu trong công ty, phân công hợp lí công tác mỗi cá nhân, làm mọi cách bảo vệ hình tượng mỗi người, chiếu cố đời sống từng người rồi vạch ra kế hoạch phát triển nghề nghiệp thích hợp. Tất cả đều vì tương lai nhân viên và đảm bảo cho họ một cuộc sống đầy đủ. Tuy nhiên, công ty cũng thu về không ít
Nhưng từng tuổi này, đã sắp đến mốc 40 tuổi người xưa nói không còn nghi hoặc bất cứ điều gì về cuộc sống lại chưa lập gia đình, không con cái, nếu nói không cô đơn chắc chắn là nói dối. Nhấp ngụm cà phê, Lí Cánh Thần nhìn khung cảnh phố phường nào nhiệt bên dưới đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh kia
Không biết người có đôi mắt nâu trầm tĩnh kia khi phiền não sẽ thế nào? Làm sao lại nhớ đến người ta nữa rồi? Lí Cánh Thần cười khổ tự chế nhạo mình. Có lẽ do mình quên không được. Sớm mai kia, ánh mắt trong veo ấy mang theo chút tổn thương, rốt cuộc vì nguyên do gì…?
Kì thi chuyển cấp đã xong
Lớp của Lí Khải Hiên đại bộ phận đều đậu vào trường công lập, số khác vào trường dân lập, chỉ có mấy em cần phải học dự bị thêm 1 năm để vào cấp 3. Nhìn thấy các học trò lại tiến thêm một bước, Lí Khải Hiện thật hạnh phúc nhưng có phần trống vắng vì dù sao cũng sát cánh các em trong 4 năm cấp 2 ròng rã
Tối nay trường có tổ chức tiệc mừng các em tốt nghiệp, đồng thời cũng tri ân các nhà giáo đã dạy dỗ các em. Buổi tiệc đông đảo đồng nghiệp đến dự, Lí Khải Hiên một mực che giấu tâm trạng trống rỗng, hiền hòa cùng mọi người uống chén rượu mừng; không ai nhận ra tâm trạng bi thương của anh
Tiệc tàn, Lí Khải Hiên không muốn gọi xe về nhà, cứ như vậy đi trong bóng đêm loang lổ những ánh đèn đường dịu nhẹ về nhà. Đô thị lên đèn, ngoài phố tập nập người xe, Lí Khải Hiên nhận thấy mình thật cô độc giữa đám đông. Anh không biết mình đã đi bao lâu đến khi cánh cửa nhà ở trước mắt
Nơi này vẫn còn là nhà sao? Lí Khải Hiên cười bất đắc dĩ
Tình yêu đã chết. Năm đó bọn họ hạnh phúc trong tình yêu mà dọn đến nơi này, giờ đây li hôn có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai để giữ lại cho nhau chút tình nghĩa cũng những tình cảm đẹp đẽ đã từng
Mở cửa đi vào nhà, Lí Khải Hiên ngạc nhiên tột độ
Cô vợ Khương Ánh Mĩ dẫn người đàn ông khác về nhà. Lí Khải Hiên sững sờ đứng nơi cửa không biết giải quyết tình huống như thế nào. Khương Ánh Mĩ lạnh lùng nhìn chồng: “Anh còn về đây làm gì nữa?”
Trong nháy mắt, Lí Khải Hiên xuất hiện cảm giác không nói nên lời, đem câu hởi của vợ suy nghĩ lần nữa. Ừh, còn về nơi này làm gì nữa? Căn nhà này đã không còn là tổ ấm mình muốn quay về nương náu, nếu muốn, anh cũng không phải vì cô mà trở về
Lí Khải Hiên cúi đầu quay đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại
Lí Cánh Thần vừa uống cà phê vừa xem tình hình kinh doanh của công ty
Lâm Tú Viện lại tới nữa. Cô cầm xắc tay ngồi lên ghế đối diện Lí Cánh Thần
– “Giờ này anh còn chưa nghỉ ngơi?”
– “Tôi chờ cô đấy”– Lí Cánh Thần không nhìn cô trào phúng
Lâm Tú Viện nở nụ cười: “Chao ôi, Giám Đốc nói chuyện ngày một xui tai nha”
– “Tôi là Giám Đốc của cô bao lâu rồi?”
Lâm Tú Viện đứng lên: “Đi, đi uống với tôi vài li”
– “Hạn chế rượu bia mới có lợi cho sức khỏe của cô”
– “Tôi uống có nhiều đâu”– Lâm Tú Viện nói- “hôm nay công việc thuận lợi, tâm trạng tôi thật tốt nên muốn uống với anh một chút thôi”
Lí Cánh Thần tắt máy tính đứng lên: “Cô đây là đang âm mưu gì với tôi?”
Lâm Tú Viện vờ hoảng hốt cho tay vào túi, mở to mắt: “Ô ô, tôi chỉ là xem anh như anh cả nên muốn uống với anh thôi. Làm anh cả còn không chịu sao? Không phải ai tôi cũng nhận làm anh đâu nha”
Lí Cánh Thần khoát áo vest vào, Lâm Tú Viện giúp hắn chỉnh sửa trang phục cho thẳng thớm
– “Chỉ có 2 người chúng ta sao?”
Lâm Tú Viện cười: “anh là Đường Tăng hay sao mà sợ người lạ?”
– “Chỉ sợ mỗi khi cô tụ tập đều đông người”
Lâm Tú Viện đánh nhẹ cánh tay hắn: “Đi thôi, còn một nhóm người đang đợi dưới lầu”
Lí Cánh Thần chợt hiểu ra ha ha cười đắc ý: “Tôi đoán đâu có sai, cô tới quấy rầy thì ra muốn tìm tôi làm chủ chi”
Lâm Tú Viện đánh mạnh vào tay Lí Cánh Thần liếc mắt cảnh cáo: “Người khác xin chi chúng tôi cũng không chịu đâu. Đi thôi, mọi người đang đợi”
Vì hôm sau công ty có cuộc họp quan trọng cho mùa thời trang Xuân-Hè năm sau, Lí Cánh Thần chỉ gọi nước trái cây nhấm nháp nhìn mọi người vui đùa. Tâm tình Tú Viện có vẻ rất tốt, nàng không ngừng uống rồi chơi đùa. Nàng sẽ đại diện công ty tham dự cuộc thi người mẫu quốc tế tại Âu Châu, Lí Cánh Thần cũng mong nàng chuẩn bị tinh thần thật tốt cho cuộc thi nên không ngăn cản nàng vui chơi làm gì, hắn chỉ dặn dò quản lí chú ý thực đơn của nàng để giữ cân. Ba người mẫu chủ lực của Khải Kì thì đã có đến 2 công bố tình cảm trước công chúng. Tuy rằng quyết định rút lui dần dà của Bạch Vũ làm Lí Cánh Thần không khỏi tiếc nuối, nhưng trên hết hắn tôn trọng quyết định của nàng nên chấp nhận. Hiện tại, việc cấp bách là tìm kiếm ra gương mặt mới rồi bồi dưỡng thành chủ lực cho công ty
Hơn 10h tối, quán rượu ngày càng náo nhiệt. Lí Cánh Thần nhìn mọi người nhưng tâm tư một mực suy tính chuyện công ty. Sau đó, hắn rời đi không quên tính tiền chầu rượu cho mọi người. Vừa bước ra ngoài, không gian yên tĩnh không ít, giờ mới là lúc quán rượu Dạ Bất Thành trứ danh Hương Đảo này vào lúc náo nhiệt
Lí Cánh Thần khởi động xe chạy về nhà. Vừa mới qua một ngã tư, Lí Cánh Thần đột nhiên suy nghĩ gì liền bẻ tay lái chạy về hướng ngược lại
Lần trước, hắn để lại số điện thoại nhưng người kia chưa một lần gọi đến
Trong đầu miên man những suy nghĩ riêng tư cùng việc công ty, xe Lí Cánh Thần đi vào cung đường yên tĩnh. Hàng đèn hai bên đường thầm lặng chiếu sáng, quay đầu nhìn lại quả thực giống như dải ngân hà lấp lánh trôi qua trong mắt. Con phố tĩnh lặng này chìm trong ánh đèn vàng thực đẹp. Nhãn nhã thưởng thức phố thị trong đêm, bất chợt Lí Cánh Thần phát hiện một bóng người ven đường
A! Là cậu ấy!
Lí Cánh Thần dừng xe đi về hướng người kia
– “Hi”– hắn chủ động chào hỏi
Lí Khải Hiên đang mờ mịt nhìn vào biển quảng cáo bên đường bỗng nhiên từ sau vang lên tiếng nói, anh quay lại liền lập tức thấy thân ảnh cao lớn: “Là anh à?”
Lí Cánh Thần đút hai tay vào túi cười: “Không còn tôi thì là ai?”
Nương theo ánh đèn đường, Lí Cánh Thần chăm chú nhìn người kia liền dâng lên thương xót. Gương mặt Lí Khải Hiên đầy vẻ mệt mỏi, loại mệt mỏi này không đến từ ấp lực công việc mà từ những rối rắm trong tình cảm trong đời sống. Đời sống luôn tác động đến tâm tình con người ta thật sâu, dù cố che giấu cũng không cách nào thành công
Hắn vẫn nghĩ không ra vì điều gì người kia lại mệt mỏi đến nhường ấy: “Sao mà giờ này cậu còn chưa về nhà?”
Lí Khải Hiên định nói rồi thôi. Lí Cánh Thần tiến đến đối diện. cúi đầu nhẹ giọng: “Tại sao không gọi cho tôi?”
Lí Khải Hiên ngước nhìn người cao lớn trước mắt. Khoảng cách hai người gần đến mức có thể cảm nhận thân nhiệt đối phương, bên tai lại là lời nói nhẹ nhàng như vậy
Nhìn nhau một lát, Lí Cánh Thần nói: “Về chỗ tôi uống chén trà được không?”
Câu hỏi dịu dàng như vậy, Lí Khải Hiên cơ hồ đã lờ mờ biết rằng, nếu cứ dây dưa như vậy sẽ không cách nào dứt khoát, nhưng anh cũng không biết từ chối thế nào cho phải
Lí Cánh Thần gần như ép buộc, kéo Lí Khải Hiên ấn vào chỗ ngồi rồi khởi động xe. Hắn ở trên đồi Phượng Hoàng, xe chạy đến gần nửa đường trên Hương Đảo này thì đến nơi. Lí Khải Hiên nhìn thấy những tòa nhà, những ngồi biệt thự xa hoa của vùng này, nếu ở nơi đây nhất dịnh sẽ nhìn thấy biển nơi xa.
Mang người kia vào phòng khách, Lí Cánh Thần đi pha trà. Giữ chặt chén trà đến nguội lạnh, Lí Khải Hiên im lặng không nói gì, phần vì anh cũng không biết nói gì mới phải. Lí Cánh Thần lẳng lặng nhìn người đang tịch mịch trên sô pha
Cuối cùng, Lí Khải Hiên nói: “Tôi, tôi phải về”
– “Cậu còn… nơi để quay về sao?”– Lí Cánh Thần ngồi trên sô pha bình tĩnh nói
Lí Khải Hiên chấn động, người này…. đã biết hết chuyện của mình sao?
– “Cậu có thể ở lại đây đêm nay không?”
Lí Khải Hiên kinh ngạc nhìn đối phương
– “Cậu có thể ngủ lại ở phòng dành cho khách, tôi không có ý gì đâu mà chỉ là trời đã khuya rồi”
Lí Khải Hiên nhẹ nhàng lắc đầu dưới anh nhìn áp lực của đối phương
– “Vậy tôi đưa cậu về”
– “Tôi đưa cậu đến đây nên không thể để cậu đi về một mình giữa khuya như vậy, đây là nguyên tắc của tôi”
– “Không cần đâu”
Lí Cánh Thần đứng lên một mực đi lấy xe
Ra tới cửa, Lí Khải Hiên dừng lại nhìn đối phương: “Thực sư…. tôi có thể ở nhờ một đêm sao?”
Lí Cánh Thần cười: “Đương nhiên rồi”
Lí Khải Hiên tựa vào cửa, cúi đầu: “Tôi hiện tại…. không có nơi để về. Thực sự có thể ở nhà anh sao?”
Nhìn gương mặt tiều tụy, đôi mắt hỗn loạn trước mắt, Lí Cánh Thần liền vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má đối phương. Chạm vào, đầu ngón tay hắn cảm nhận rõ ràng độ lạnh của khuôn mặt kia, lại chạm vào chiếc cằm tú lệ. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, Lí Cánh Thần mỉm cười buông tay
Lí Khải Hiên biết đối phương không có ý đồ xấu xa, nhưng anh vẫn không thoải mái, nhẹ nhàng đanh mặt lại
– “Muộn rồi, nghỉ ngơi đi! Tôi chuẩn bị nước tắm cho cậu, thân thể cũng không cách biệt lắm, cậy cứ mặc tạm đồ của tôi đi. Tôi đi chuẩn bị đây, bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt”
Nhìn Lí Cánh Thần xoay người rời đi, Lí Khải Hiên không khỏi mê muội. Bởi vì bàn tay ôn nhu kia chạm vào, anh giờ đây không khỏi ngẩn ngơ
Tại sao? Tại sao phải dịu dàng như vậy?
Ngủ lại nơi xa lạ, Lí Khải Hiên cảm thấy bất an, anh đứng lên vặn vẹo thân người một chút buộc mình phải ngủ. Rõ ràng đang giữa hạ nhưng sao lại lạnh lẽo vậy? Chính là đêm đã gần về sáng vẫn chưa chợp mắt được. Lí Khải Hiên sáng sớm liền rời giường đã thấy Lí Cánh Thần thức dậy từ lúc nào, hắn đang an ổn đọc báo trong phòng khách
Vừa thấy người kia, Lí Cánh Thần cười nói: “Bữa sáng sẵn sàng rồi, cậu rửa ráy đi rồi ăn sáng”
Ngồi bên bàn ăn, từ từ nhấm li sữa nóng Lí Khải Hiên không biết làm sao, tiếp theo phải làm sao đây? Đã qua một đêm rồi còn ở lại tiếp sao? Mình cùng đối phương không quen biết nhiều, không phải bạn tốt mà chỉ là 2 người xa lạ. Nếu là bạn tốt cũng không thể ở mãi nhà người ta được. Thuê phòng mới thì lại tốn một khoản không ít…
Miên man suy nghĩ, Lí Cánh Thần đã vào bếp từ lúc nào: “Đồ đạc của cậu, hôm nay dọn đến đây hết đi”
Lí Khải Hiên lắp bắp kinh hãi, miếng bánh mì trên tay cũng muốn rơi xuống: “A, cái gì?”
Lí Cánh Thần kéo ghế ngồi bên cạnh ảm đạm cười: “Tôi đáng sợ đến vậy sao?”
– “Cứ như vậy đi, chờ cậu dọn dẹp xong xuôi rồi chuyển tới được không?”
Lí Khải Hiên không biết phải trả lời thế nào, không nghĩ đến Lí Cánh Thần lại đề nghị như vậy, chính mình cái gì cũng chưa nói nhưng đối phương lại biết hết mọi chuyện: “Anh hôm nay không đi làm sao?”
Lí Cánh Thần gật đầu cười: “Tôi là Giám Đốc muốn nghỉ bao lâu cũng được, không sao đâu”
– “Vậy, làm phiền anh rồi”
Lí Cánh Thần đưa Lí Khải Hiên về nhà thu dọn, hắn ngồi dưới tầng trệt tòa nhà đợi người kia. Lí Khải Hiên đơn giản chọn vài vật dụng sinh hoạt hàng ngày, cùng bộ sách giảng dạy, cùng hai va-li hành lí con con. Trước khi rời đi, anh nhìn một vòng quanh nhà, lồng ngực không khỏi chua xót. Cứ như vậy ra đi, liền như vậy rời khỏi. Mối quan hệ sâu nặng bao năm chỉ cần một nhát dứt khoát đã không còn lại gì.
Lí Cánh Thần giúp anh đem hành lí bỏ vào cốp rồi lái xe quay về nhà. Lí Khải Hiên từ đầu đến cuối một mực cuối đầu không phản kháng, lại có vẻ mờ mịt
Về đến nhà, Lí Cánh Thần chỉ cho Lí Khải Hiên cách dùng ổ khóa tự động để thuận tiện ra vào
– “Thực sự có thể sao?”– Lí Khải Hiên do dự không muốn
– “Tôi thường làm việc về khuya, cậu làm cách nào mà vào nhà?”
Lí Khải Hiên chỉ còn cách chấp thuận.
– “Có cần tôi giúp cậu sửa sang đồ đạc này nọ không?”– Lí Cánh Thần hỏi
– “A, không, không cần. Tôi tự làm được rồi”
– “Tốt lắm, nơi này cậu cứ tùy ý dùng mọi thứ. Không cần khách khí, thiếu cái gì cứ nói với tôi. Giờ tôi phải đến công ty, cậu cứ ở nhà làm quen đi”– nói xong hắn khoát áo đi làm
Đối phương như thế nào lại tin tưởng mình như vậy? Lí Khải Hiên thắc mắc, hắn không sợ mình là kẻ lừa đảo sao? Nghĩ đến đây, Lí Khải Hiên bật cười, bộ dạng bản thân lẽ nào lại giống một kẻ lừa đảo chứ? Mang hành lí vào phòng, Lí Khải Hiên chậm rãi sắp xếp mọi thứ. Tuy đối phương nói mình cứ tự nhiên như ở nhà, nhưng anh cũng không muốn quá tự nhiên đâm ra thất lễ với người ta. Cũng không biết phải làm phiền người ta trong bao lâu, Lí Khải Hiên chỉ hi vọng Lí Cánh Thần không cảm thấy không gian sống bị xáo trộn quá nhiều khi có thêm người ở chung nhà
Lí Cánh Thần trở lại công ty liền gọi đại diện Lưu Nãi An đến họp bàn
– “Việc chuẩn bị cho cuộc thi tại Hàn Quốc và Âu châu thế nào rồi?”– hắn hỏi
– “Đều không có vấn đề, chúng ta đã chọn xong ứng viên, mọi thủ tục tham dự cũng hoàn thành, bên kia cũng đã lên kế hoạch đón tiếp chu đáo rồi”
Lí Cánh Thần gật đầu: “Còn một chuyện nữa muốn nói với anh”
– “Là việc tìm gương mặt mới thay thế sao?”
– “Là việc này”– Lí Cánh Thần lôi trong ngăn kéo một tập hồ sơ để lên bàn
– “Bạch Vũ sẽ rút lui dần nên chúng ta cần tìm một gương mặt mới thay thế, bồi dưỡng trở thành người mẫu hàng đầu thế vào chỗ cô ấy. Trong này có vài ứng viên, tôi muốn nghe ý kiến anh một chút”
Lưu Nãi An nhìn một lượt: “Kì thật, tôi đã chọn được rồi”
– “Là Bồi Lâm sao?”
– Lưu Nãi An cười: “Chính cô ấy”
– “Ừ, mắt nhìn người chúng ta giống nhau”
Hai người đang nói đến La Bồi Lâm- người mẫu mới của Khải Kì, nàng vào nghề được 2 năm và có nhiều biểu hiện nổi bật. Lưu Nãi An lật tập hồ sơ: “Tôi lẳng lặng quan sát Bồi Lâm một thời gian rồi, biểu hiện của cô ta rất tốt, việc gì cũng cố gắng và cầu thị. Tố chất cô ta tốt lắm, chiều cao cùng hình thể đều hoàn hảo, thêm vào đó, cách catwalk cô ấy mang bản sắc riêng không lẩn vào đâu. Vừa nhẹ nhàng dịu dàng uyển chuyển như gió nhưng không kém phần mạnh mẽ dứt khoát. Bâu giờ trong nước có ai đi như vậy mọi người đều nói là ăn cắp dáng đi của Bồi Lâm. Hơn nữa cũng chỉ mới 2 năm trong nghề nhưng rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng từ Âu sang Á ưu ái Bồi Lâm, chỉ cần chăm chú bồi dưỡng chút nữa tương lai chắc chắn không thua Tú Viện đâu”
Lí Cánh Thần gật gật đầu: “Tốt lắm, vậy lúc sang châu Âu anh để ý giới thiệu Bồi Lâm với mọi người một chút. Bất quá muốn được như Tú Viện cũng không dễ dàng đâu, cô ấy đẳng cấp đã được khẳng định, lại thêm gương mặt cá tính nổi trội như vậy, không phải ai muốn cũng được”
Lưu Nãi An cười: “Thế nên Tú Viện mới ở trên đỉnh nhiều năm như vậy, mỗi ngày một thành thục và quyến rũ”
– “Còn mấy người mới trúng tuyển đợt này thế nào?”– Lí Cánh Thần lại hỏi
– “Còn phải học tập nhiều lắm mới tốt được”
– “Vậy anh để ý huấn luyện bọn họ kĩ càng một chút”
Chuyện đã bàn xong, Lưu Nãi An lui ra ngoài. Kì thực người mẫu không phải là lĩnh vực chuyên môn của Lí Cánh Thần. Trước kia hắn cùng vài người bạn hùn vốn lập nên tập đoàn Tân Cánh, đến giờ cũng đã 10 năm. Tân Cánh kinh doanh dịch vụ khách sạn nhà hàng cùng các khu vui chơi giải trí, sau này còn phát triên thêm vài công ty cổ phần băng đĩa. Bởi vì có 2 cổ đông rút vốn thành lập tạp chí riêng nên Tân Cánh mới phát triển thêm công ty người mẫu này để dễ dàng hỗ trợ nhau trong công việc. Lí Cánh Thần được các cổ đông chọn làm Giám Đốc công ty người mẫu Khải Kì. Từ một kẻ ngoại đạo đã dẫn dắt Khải Kì trở thành công ty người mẫu đứng đầu châu Á, hắn cũng đã bỏ ra không ít tâm huyết
Ưu điểm của Lí Cánh Thần là dùng người, Khải Kì quản lí một đội ngũ người mẫu hùng hậu nhưng luôn đề cao tính dân chủ và tôn trọng ý kiến của mỗi cá nhân trong tập thể. Mỗi cá nhân đứng đầu một bộ phận trong công ty đều là thiên tài, Lí Cánh Thần để cho bọn họ tự do tùy ý phát triển khả năng cùng ý tưởng của mình để tạo nên một tập thể gắn kết ngày một phát triển. Rất nhiều lần, hắn không quan tâm đến những xích mích nhỏ trong nội bộ, chỉ quan tâm đến đường lối phát triển vĩ mô của công ty, mọi xích mích bất hòa mỗi người tự giải quyết với nhau. Tại nơi nhiều thị phi này, rất nhiều những tin đồn, những mặt tối của ngành giải trí hiện diện, Lí Cánh Thần chỉ im lặng làm việc. Hắn không bao giờ tỏ thái độ gay gắt, cũng tuyệt đối không để bất kì nhân viên nào xem thường mình. Trên bàn họp, hắn chỉ chắp tay cười tủm tỉm, nhưng mỗi quyết định hắn đưa ra đều thu phục lòng người, nên trong Khải Kì, khi mọi người tán chuyện về Giám Đốc đều dùng từ “Nham Hiểm” để miêu tả. Vị thế của Khải Kì hôm nay, Lí Cánh Thần chỉ xem như đã không làm bản thân thất vọng
Hôm nay, đúng giờ tan tầm, Lí Cánh Thần trở về nhà
Vừa bước vào đã thấy Lí Khải Hiên trong phòng khách
– “Anh về rồi à?”
Lí Cánh Thần cởi áo khoác treo sau cửa: “Sao hôm nay cậu về sớm vậy?”
– “Nghỉ hè mà, giáo viên cũng nghỉ”
– “Làm giáo viên thật tốt, mỗi năm lại 2 kì nghỉ cố định”
Lí Khải Hiên tựa hồ có chút do dự: “Tôi…. nấu cơm rồi. Cùng nhau ăn”
– “Ừ!”
Hai người ngồi vào bàn cùng ăn cơm chiều, Lí Cánh Thần vừa ăn vừa khen ngợi: “Ngon thật!”
Lí Khải Hiên cúi đầu. Vài năm nay, Khương Ánh Mĩ không quan tâm việc nhà nên mọi thứ anh tự làm lấy, khả năng nấu ăn vì thế cũng tốt lên rất nhiều. Cơm nước xong, Lí Cánh Thần pha trà, hai người lại đối mặt trên sô pha
– “Tôi… tôi sống ở đây, có phải hay không anh có chút không quen?”– Lí Khải Hiên hỏi
Lí Cánh Thần “cái gì?” một tiếng: “Tôi còn muốn hỏi cậu ở đây có lạ lẫm không, không cần lo lắng cho tôi, bình thường tôi về nhà cũng chỉ như 1 quán trọ để ngủ thôi, cậu thoải mái là tốt rồi”
– “Thực sự rất phiền cho anh”
Lí Cánh Thần ngẩng đầu: “Tôi thì có cái gì phải phiền? Thực sự tôi thấy phiền cho cậu vì phải nấu cơm cho tôi thôi, về sau chắc còn phải làm phiền cậu dài dài”
Lí Khải Hiên đỏ mặt không biết nói gì. Một lúc sau Lí Cánh Thần cẩn thận mở miệng dè chừng: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cậu dọn ra khỏi nhà không?”
Lí Khải Hiên hít một hơi thật dài ổn định tâm tình rồi bình thản: “Tôi và vợ sắp li hôn, cho nên….”
– “Như vậy, vấn đề là từ ai?”– Lí Cánh Thần hỏi
– “Cả hai, tôi và cô ấy đều muốn li hôn”
– “Cậu không làm cô ấy hạnh phúc?”
Lí Khải Hiên cúi đầu thật thấp: “Tôi không hề bạc đãi cô ấy, nhưng chính ta cô ấy ngày càng quá đáng tôi không chấp nhận được”
Lí Cánh Thần ngã lưng vào sô pha nhìn người ưu thương trước mắt: “Hai người kết hôn bao lâu rồi?”
Lí Khải Hiên lấy tay che mặt hồi tưởng: “Chúng tôi quen nhau thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, đến bây giờ, mười năm”
– “Thời gian thật dài”
– “Kết quả tôi phát hiện ra mình không hiểu cô ấy chút nào”
Lí Cánh Thần cười: “Suy nghĩ của phụ nữ đều khó nắm bắt”. Lí Khải Hiên cười khổ
– “Bây giờ cậu tính thế nào?”
– “Li hôn đột ngột như vậy tôi cũng chưa nghĩ ra phải làm thế nào. Chúng tôi chia tay cũng là duyên số thôi, dù sao trước kia cũng từng có một tình yêu đẹp. Hiện tại, có lẽ một thời gian nữa tôi sẽ đáp ứng điều kiện li hôn của Ánh Mĩ. Cô ấy biết trước sau gì tôi cũng phải đồng ý nên luôn cố gắng kéo dài thời gian”
Lí Cánh Thần chống cằm suy nghĩ, hắn hạ mắt một chút rồi lại nhìn Lí Khải Hiên hỏi: “Cô ta đòi bao nhiêu phí chu cấp?”
– “Năm mươi vạn”
– “Nếu vậy cứ đồng ý với cô ta, phụ nữ đơn thân có tiền bên người dù sao cũng tốt hơn”
Lí Khải Hiên thở dài: “Từ trước đến giờ tiền lương tôi đều giao hết cho cô ấy không giữ lại chút nào phòng thân. Nếu li hôn thì sẽ phải thương lượng, căn nhà cô ấy cứ giữ, lương thì tôi sẽ trích một phần đều đặn hàng tháng đưa cô ấy xem như chu cấp. Sống một mình cần rất nhiều chi phí, nếu đưa tất cả cho cô ấy thì tôi làm thế nào mà sống chứ?”– anh cúi đầu bất lực
– “Tôi có thể cho cậu mượn”
Lí Khải Hiên kinh ngạc ngẩng nhìn rồi vội vàng lắc đầu: “Không, chúng ta vốn không quen biết nhiều, làm sao tôi có thể nhận của anh một số tiền lớn như vậy. Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết. Hiện tại anh cho tôi ở nhờ tôi đã cảm kích lắm rồi, anh như vậy giúp tôi, tin tưởng tôi càng làm tôi thấy ngượng ngùng”
– “Không sao đâu, chuyện này không sớm giải quyết đều không có lợi cho cả hai”
– “Không, không được”– Lí Khải Hiên kiên quyết lắc đầu cự tuyệt