Trong lòng Tang Nhược sắp rối như tơ vò, cô ngồi ở trên thảm, di động đặt ngay trên tủ đầu giường.
Giao diện bên trên là khung chat của cô với Tần Tranh, tin nhắn cuối cùng là hơn mười ngày trước.
Bọn họ chưa từng tách ra lâu như vậy, bình thường vẫn luôn ở sát bên nhau, phần mềm trò chuyện cũng không hay dùng lắm.
Lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào bàn phím, trong đầu cô đang trau chuốt những lời cô muốn hỏi anh.
Anh đi đâu vậy?
Sắp trở về chưa?
Tất cả đều rất kỳ lạ, không giống có chút nào.
Tang Nhược thở dài, ghé lên trên ngăn tủ, ngơ ngẩn nhìn tên của anh.
Từ trước đến nay việc gì cô cũng luôn làm theo ý thích của mình, rối rắm như ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Nhưng nếu cô phải nói dối Tần Tranh, cô cũng không muốn, vốn dĩ cô đã chán ghét trẻ con rồi.
Lúc này, cuộc gọi video đột ngột vang lên từ đầu dây bên kia, tim Tang Nhược treo lên, cô nóng lòng mà nhấc máy.
Tần Tranh liền xuất hiện ở màn hình, anh thật ra không giống như trong suy nghĩ của Tang Nhược, còn có ý nói đùa: “Mới có vài giây đã nghe máy rồi, có phải là nhớ anh hay không?”
Tang Nhược nghiêng đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm ngăn tủ gỗ rắn chắc: “Nhớ anh.”
Cô mở miệng mới phát hiện, giọng của mình mang theo tiếng khóc nức nở.
Tần Tranh dĩ nhiên cũng nghe thấy được, anh hơi hoảng hốt, khẩn trương hỏi cô: “Em sao vậy, bé ngoan?”
Cô lắc đầu, cắn môi: “Anh ở đâu thế, em nhớ anh.”
Cô gái nhỏ đáng thương đến giống như một con thỏ nhỏ không ai thương yêu, giọng điệu lại tủi thân, trong mắt còn lấp lánh ánh nước.
Anh đau lòng cực kỳ, hận không thể trở về ngay lập tức, nhưng cố tình lại vừa lúc đến lượt anh...
“Số 16, Tần Tranh.”
Anh ngẩng đầu lên trả lời: “Tôi đến đây.”
Tần Tranh dỗ cô: “Em ngoan nào, một hai tiếng nữa anh sẽ về, em đừng khóc, anh cũng rất nhớ em.”
Tang Nhược còn chưa đáp ứng, anh đã vội vội vàng vàng tắt cuộc gọi video.
Giao diện lại chuyển về khung chat của hai người bọn họ, cô nắm lấy di động, quyết định đi tìm anh.
Một tấm ảnh đã có thể suy đoán ra địa chỉ người kia, huống chi bọn họ vừa mới gọi video.
Trí nhớ của cô khá tốt, sau một hồi tìm tòi liền ra ngoài.
Khi Tần Tranh được y tá dìu ra khỏi phòng giải phẫu, anh liếc mắt một cái liền thấy Tang Nhược đang ngồi ở trên ghế.
Cô vừa nhìn thấy anh liền khẩn trương mà đứng đậy, bối rối cau mày nhìn anh.
Tần Tranh vẫy tay về phía cô: “Lại đây.”
Cô đi qua, nắm lấy tay còn lại của anh, mím môi không nói lời nào.
Y tá thấy có người nhà tới liền rời đi, dù sao chỉ là thủ thuật xâm lấn nhỏ, anh ở lại viện lại theo dõi nửa giờ là có thể đi rồi.
Tần Tranh búng mũi cô: “Không phải là nhớ anh sao? Sao bây giờ lại không nói gì?”
Tang Nhược nhìn chằm chằm mặt đất, mơ hồ mà nói: “Anh làm gì thế... Tới làm cái này?”
Cô quá thông minh, chỉ cần dùng một giờ đã tìm thấy tòa bệnh viện và phòng của Tần Tranh rồi, lúc ấy anh mới đang làm kiểm tra trước khi thực hiện thủ thuật.
Anh cười, không quá để ý mà nói: “Làm xong thì không cần mang bảo hộ nữa.”
Cô lôi kéo anh tay, đôi mắt có chút chua xót: “Anh có thể gọi em đến cùng anh.”
Tần Tranh dừng lại, xoay người đối mặt với cô, xoa đầu cô: “Chỉ là một thủ thuật nhỏ, gọi em làm gì.”
Thấy cô vẫn mím môi tỏ vẻ không vui, anh ôm cô nói: “Anh cũng không cần con cái, chỉ nuôi một mình em cũng đã mệt chết anh rồi.”
Cô ôm eo anh, mặt kề sát ngực anh, khóe mắt rưng rưng ngập nước.
Tần Tranh vỗ lưng cô, cảm thấy bộ đồ bệnh nhân ở trên người bị nước mắt thấm ướt một mảng nhỏ.
Anh biết, khi cô vừa được sinh ra đã bị vứt bỏ, cực kỳ ghét kiểu người làm cha làm mẹ sinh con mà không nuôi con. Cho dù ngày thường nhìn không ra, ở nơi có nhiều trẻ con cô cũng sẽ buồn bã mất mát.
Anh phải làm cô yên lòng.
Con cái gì đó, Tần Tranh anh không cần.