Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 14



Long Quân Dao lái xe phóng như bay trên đường, hai chiếc xe màu đen cũng cố gia tăng tốc độ bám theo sau để giữ một khoảng cách nhất định.

Chạy được một lúc, con dã thú bọc mình trong kim loại của Long Quân Dao chợt giảm tốc độ lại, rồi dừng hẳn ở trước dãy nhà trọ nghèo nàn có phần quen mắt.

Chính xác! Đây chính là dãy nhà trọ mà ngày trước nữ chính sinh sống.

Long Quân Dao không chần chừ đẩy cửa xe bước ra, cô mang theo khí chất vương giả bước lên chiếc cầu thang cũ kỹ. Đợi đến khi Long Quân Dao đã đứng trước cửa nhà của nữ chính thì bốn người vệ sĩ mới vừa lái xe đến. Bốn người bước khỏi xe, tự nhận thức mà đứng canh gác ở phía dưới cầu thang.

Long Quân Dao đưa tay lên gõ cửa, gõ lần thứ nhất không ai mở cửa, gõ lần thứ hai cũng không có ai lên tiếng. Thấy thế, cô không gõ lên cửa nữa mà chuyển sang đập cửa.

Tiếng đập cửa ‘rầm rầm’ vang lên khiến cho người ở bên trong khó chịu, đành chịu thua lên tiếng.

“Ai đó?” Giọng nói khàn đục của người đàn ông vang lên, nó còn mang theo men rượu.

Không nghe tiếng người bên ngoài trả lời, còn tiếng đập cửa thì vẫn không dừng, ngược lại càng lúc càng dồn dập. Người đàn ông khó chịu bước đến mở phăng cửa ra, hắn hét vào mặt người đứng bên ngoài cửa:

“ĐẬP CÁI GÌ MÀ ĐẬP! Tìm  ai?” Mùi rượu từ mồm người đàn ông phả thẳng vào mặt Long Quân Dao khiến cô chau mày khó chịu.

“Đây là nhà của Tống Lộ Khiết?” Long Quân Dao lạnh giọng hỏi.

“Ừ! Tìm con tiểu tiện nhân ấy để làm gì?” Người đàn ông tựa mình vào cửa vẻ mặt nghênh nghênh nhìn cô.

“Có việc! Cô ấy có ở nhà không? Ông là cha của Tống Lộ Khiết?” Thanh âm dễ nghe của Long Quân Dao càng lúc càng trầm lạnh.

“Cha? Đúng, tao là cha nó, nhưng đối với tao nó chỉ là một con tiểu tiện nhân mà thôi. Nó chả khác gì món hàng cả. Haha, nói thật là tao cũng không ngờ cái con tiểu tiện nhân chết tiệt ấy, vậy mà đáng giá đến vậy! Biết thế, tao bán nó từ lâu rồi!” Người đàn ông nói rồi cười khì khì như con khỉ.

Nghe đến đây, sát khí từ người Long Quân Dao không kiềm chế được mà bắt đầu tuôn ra bên ngoài. Không nói thêm lời nào, cô tiến lên một bước, Long Quân Dao tay không chợp lấy miệng của người đàn ông rồi dùng một lực mạnh siết chặt lại.

Bất ngờ trước hành động của cô, người đàn ông không thể tránh khỏi liền chịu trận. Lực tay của cô mạnh đến mức khiến cho phần thịt xung quanh xương hàm đều trắng ngắt, hắn đau đớn khẽ rên rỉ.

Ánh mắt Long Quân Dao khi này nhìn tên khốn trước mắt chợt lóe lên ánh đỏ, cô tiến thêm một bước nữa, đi vào bên trong nhà của tên đấy rồi dùng sức quẳng cả thân thể hắn xuống sàn nhà.

Nghe động tĩnh ở trên có vẻ xảy ra chuyện gì đấy, bốn người vệ sĩ rất nhanh chân chạy lên đấy. Còn cha của nữ chính vẫn còn nằm dưới nền nhà lạnh lẽo rên ‘hừ hừ’. Có lẽ, vì đau quá nên hóa giận, hắn đứng dậy lao đến hướng Long Quân Dao với ý định không tốt. Chưa kịp chạm đầu ngón tay vào người cô, khi đấy tiếng ‘rắc’ chói tai vang lên, đan xen với âm thanh ấy là tiếng thét đau đớn của người đàn ông.

Cổ tay của hắn bị Long Quân Dao bẻ quặt lên trên trông rất kinh dị, hắn khụy xuống sàn nhà ôm lấy cánh tay kêu la không ngừng.

Con ngươi đen láy như hố sâu của vũ trụ nhìn tròng chọc vào tên khốn là hắn đang quỳ trên sàn nhà một cách rét lạnh.

Một chân Long Quân Dao đạp lên vai hắn khiến cho cả thân thể của hắn ta không ngừng run rẩy.

“Nói! Tống Lộ Khiết đâu? Ông đã làm gì với cô ấy?” Giọng nói lạnh như băng vang lên đều đều trên đỉnh đầu của cha Tống Lộ Khiết.

Trước khi tên khốn ấy khai ra, Long Quân Dao hất cằm ra hiệu cho vệ sĩ ghi âm lại đoạn đối thoại.

“L-Lộ Khiết đã đi rồi! Nó đã đi cùng với Ngạo Thiên thiếu gia rồi!” Hắn khi này run lẩy bẩy trả lời.

“Đi rồi? Cùng với Ngạo Thiên? Ông nói bán cô ấy rất có giá là ý gì?” Long Quân Dao với giọng nói không chút ngữ điệu mà chỉ có sự lạnh lẽo, cô hỏi ngược lại.

“H-hơn hai tuần trước, Ngạo Thiên thiếu gia đã đích thân đến đây cho tôi một số tiền lớn. Nh-nhưng ngược
lại tôi phải giao Lộ Khiết cho ngài ấy.”

“Hửm? Ông cứ vậy mà nhận tiền rồi giao con gái mình cho hắn?” Long Quân Dao nhướng mày đứng từ trên
cao nhìn xuống hắn.

“Đ-đúng vậy! Tôi lúc đấy đang thiếu nợ người ta một con số rất lớn, nếu như không trả thì bọn người đó sẽ lấy mạng tôi mất. Nhưng... nhưng Ngạo thiếu gia đã xuất hiện và cho tôi một khoản tiền lớn dư sức trả hết nợ thì ngu dại gì mà tôi không lấy.” Cha Tống Lộ Khiết e dè giương mắt nhìn Long Quân Dao.

“Được lắm! Nếu đã vậy thì... hai trong bốn người các anh lên đánh hắn cho tôi, tay nào nhận tiền của tên Ngạo Thiên thì bẻ gãy tay đó. Đánh hắn xong, đừng quên đưa hắn đến bệnh viện, nếu không hắn chết thì lại phiền phức.” Long Quân Dao quay lưng nói với mấy người vệ sĩ rồi định bước ra bên ngoài.

Vừa đi được vài bước thì chợt khựng lại, cô quay trở vào bên trong nhà, ngồi xuống đối diện cha của nữ chính rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố trốn tránh kia.

“Suýt thì quên mất! Ông đừng quên là tay ông gãy là do bất cẩn té xuống từ cầu thang. Vết thương trên người cũng thế. Nhớ chưa?” Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.

“Nhớ, nhớ rồi!” Người đàn ông run càng lúc càng ghê gớm, hắn liều mạng mà gật đầu.

Không nói thêm lời nào, Long Quân Dao phất tay ra hiệu cho hai người vệ sĩ, rồi bản thân bước ra khỏi căn nhà lụp xụp của Tống Lộ Khiết. Nói là căn nhà cho sang vậy mà, chứ thật ra nó chỉ là một căn phòng nhỏ thôi.

Nghe theo lời của Long Quân Dao, hai trong bốn người vệ sĩ ở lại thi hành nhiệm vụ, còn hai người khác thì tự nhiên theo sau chân cô.

Qua việc này, bọn họ thật cảm thấy có chút run sợ đối người con gái này, nhưng ngược lại cũng có chút ít kinh nể. Khi bọn họ đứng đấy nghe cuộc đối thoại của cả hai thì quả thực rất tức giận, con gái mình mà cũng có thể bán? Đúng là súc sinh mà!

Sau việc này, bọn họ chắc sẽ xin phép được theo tiểu thư mà làm việc, nói thật là khi nãy trông cô ấy rất ngầu a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.