Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 149



Thì ra đây chính là tình yêu mà Vô Khuyết hắn dành cho Thần Phù nàng đây ư?

Thần Phù hai mắt ngấn nước, từng giọt lệ rơi xuống, nàng không thể nào dám tin vào tai mình khi nghe thấy những lời vô tình mà Vô Khuyết đã nói ra.

Trong ánh mắt tràn ngập bi thương, sâu trong đáy mắt của Thần Phù dần nổi lên một tia căm phẫn hận ý đối với nam chính Vô Khuyết.

Âm giọng run rẩy, Thần Phù cố gằn giọng nói từng chữ một với Vô Khuyết:

“Ta yêu ngươi, tin ngươi! Thậm chí đến bảo vật trấn giữ Thần giới cũng lấy ra để giúp ngươi có thể hóa thánh. Và bây giờ, đây chính là những gì ngươi trả cho ta đấy ư? Vô Khuyết, ta nhìn lầm ngươi rồi!”

Thần Phù vừa nói mà những giọt lệ cũng đồng thời rơi xuống, khi này nhìn nàng đáng thương vô cùng.

Vô Khuyết đứng trước những lời chất vấn của Thần Phù, hắn ta chỉ biết đứng đờ người ra rồi sau đó lại liên hồi nói xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, là ta không tốt!”

Nói đến đó, thì bỗng Vô Khuyết hơi khựng lại và hắn bắt đầu vào vai diễn người đáng thương. Hắn dùng ánh mắt đong đầy tình cảm, thế nhưng bên trong cũng ẩn chứa một nổi thất vọng. Vô Khuyết cười khổ rồi nói:

“Thần Phù, ta có lỗi với nàng, thế nhưng tại sao... tại sao nàng lại lừa ta?”

“Lừa ngươi? Nếu ta không làm thế thì có lẽ ta sẽ mãi mãi không biết được tình yêu ngươi nói với ta nó rẻ mạt đến mức nào.” Thần Phù không kiềm chế được kích động mà gào lên.

Vô Khuyết lúc này đứng trước những lời trách móc đầy gai góc của Thần Phù, hắn chỉ hơi ngửa mặt lên cao nở một nụ cười đầy khổ sở kiểu như, ‘ta yêu nàng nên nàng trách móc ta thế nào cũng được, mọi tổn thương chỉ mình ta ôm lấy là được, miễn sao là nàng vui.’

Long Quân Dao đứng bên ngoài cắn hạt dưa xem kịch, vở kịch do chính mấy người bọn nhân vật chính diễn, cô đứng xem nam chính diễn mà thật sự muốn vỗ tay để tuyên dương hắn.

Diễn rất tuyệt! Rất có tố chất làm ảnh đế!

Vô Khuyết có lẽ bắt đầu diễn chán rồi, hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hắn nhìn về hướng của Long Quân Dao rồi cất giọng:

“Long Quân Dao, chẳng phải ngươi nói chỉ cần ta chọn thì sẽ làm theo lựa chọn của ta ư? Ngươi đã hứa rồi thì đứng có nuốt lời.”

Nghe thấy nam chính gọi đích danh mình, Long Quân Dao lại vào tư thế hóa thân thành nhân vật phản diện chính hiệu.

Cô hơi mỉm cười rồi đáp lời hắn:

“Ngươi chắc chắn với lựa chọn ấy rồi? Sẽ không hối hận?”

“Không hối hận!”

“Vậy còn Thần Phù nàng ta? Ngươi quyết nhẫn tâm mặc kệ nàng ta?” Từ khóe mắt đến khóe môi của Long Quân Dao đều hơi cong lên như thể cô đang cảm thấy rất vui trước tình cảnh hiện tại vậy.

“Không, nhưng nàng ấy đã lừa gạt ta. Ta... ta không thể...” Vô Khuyết ngập ngừng nói.

“À, thì ra là thế. Thì ra Vô Khuyết đại thánh nhân đỉnh đỉnh đại danh cũng chỉ đến thế. Ngươi có thể nói lời dối trá lừa gạt người khác, nhưng ngươi lại không muốn và cũng chẳng thích người khác lừa dối ngươi. Bá đạo đấy!” Long Quân Dao vừa nói vừa vỗ tay bốp bốp khen ngợi nam chính.

Bị nói như thế, Vô Khuyết liền ngay lập tức xù lông lên:

“Ngươi!”

Đúng là chẳng có ai có thể chọc tức được Vô Khuyết hắn như Long Quân Dao mà.

Vô Khuyết bị nói đến sôi cả máu lên, nhưng hắn cũng cố dằn cơn giận xuống, hắn phất tay áo nói với Long Quân Dao:

“Ta đã lựa chọn theo lời của ngươi. Thế nên ngươi thả bọn ta được rồi chứ?”

“Ôi trời! Vô Khuyết đại nhân sao lại tự dưng trở nên hèn mọn đến mức đi cầu xin một kẻ tội đồ như ta thế? Thật là đáng thương!” Long Quân Dao đưa tay che miệng cười khúc khích, ánh mắt châm chọc của cô nhìn chăm chăm Vô Khuyết làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tiếng cười khúc khích cứ không ngừng vang lên, kế đấy Long Quân Dao mới nhẹ giọng nói tiếp:

“Nói chớ, ta chưa từng có ý định để bọn người các người rời khỏi đây.”

Vừa nghe được mấy lời lật lọng mà Long Quân Dao nói ra thì Vô Khuyết liền bùng nổ. Một giọt nước làm tràn ly, hắn khi đó đại nổ gào lên:

“Long Quân Dao, ngươi vô sỉ!”

“Đúng đúng đúng, ta rất vô sỉ! Cái này ta thừa nhận, mà ngươi nói thế là còn thiếu đấy. Ta đây ngoài ra còn thích nhất chơi trò trở mặt với những kẻ vô sỉ chẳng khác gì ta như Vô Khuyết ngươi đây.”

Nói xong, Long Quân Dao liền nhảy đến đánh thêm một chưởng thật mạnh vào thân thể Vô Khuyết.

Hắn ta không kịp phòng bị nên đã lãnh trọn một đòn ấy, hắn bị đánh bay về sau rồi khuỵu gối xuống đất và phun ra một ngụm máu lớn.

Cô lúc đó âm trầm bước từng bước nhẹ nhàng đi đến gần chỗ của Vô Khuyết.

Âm thanh bước chân nhè nhẹ giẫm lên nền đất làm cho Vô Khuyết hơi rợn người. Hắn khi đấy khó khăn ngước lên nhìn về phía Long Quân Dao.

Vừa ngước mặt lên thì hắn nhìn thấy cô đã đứng cạnh hắn từ khi nào. Cô đưa tay chạm vào đôi cánh ở sau lưng hắn.

Bàn tay lớn cùng với làn da hơi thô ráp do hay tập luyện cùng dùng binh khí lâu năm chạm vào từng sợi lông vũ trên đôi cánh làm cho Vô Khuyết hơi đờ người ra.

Hắn lúc này đến thở mạnh cũng chẳng dám, trong lòng hắn bây giờ bắt đầu hơi nổi lên một chút gì đó gọi là sợ hãi.

Vô Khuyết đang nghĩ vẩn vơ thì bỗng rùng mình một cái, xúc cảm giá lạnh của lưỡi kiếm đang kề lên đôi cánh làm cho hắn không thể không đổ mồ hôi hột được.

“Long Quân Dao, ngươi định làm gì?” Vô Khuyết hoang mang hỏi.

“Làm gì? Tất nhiên là ta lấy lại thứ vốn thuộc về ta rồi.” Long Quân Dao nói xong liền giơ kiếm lên muốn bổ xuống, thì bỗng một cột sét lớn từ phía tầng mây lớn trên đỉnh đầu đánh xuống.

Cột sét vừa đánh xuống, Long Quân Dao liền nhanh chóng nhảy ra phía xa để tránh tia sét.

Cô vừa rút lui thì ngay lập tức từ đâu xuất hiện mấy thân ảnh cao lớn mờ mờ ảo ảo. Những thân ảnh ấy xuất hiện ngay bên cạnh bọn người Vô Khuyết, rồi trong chớp nhoáng mấy thân ảnh ấy liền ôm lấy Vô Khuyết cùng Hoa Nhược Y và Hồ Huyên, kế đó là cả ba cùng với những thân ảnh ấy biến mất trong hư không.

Long Quân Dao nhìn vào khoảng không khi bọn người nam chính biến mất.

Cô biết thế nào cũng xuất hiện tình tiết này mà, nếu ngày nào cô còn chưa trừ khử được tên Thánh đế thì tên đấy sẽ còn xen vào việc của cô ngày đấy.

Đúng là một tên phiền phức!

Long Quân Dao có hơi không vui, cô phất mạnh tay áo khó chịu rồi quay đầu thì liền bắt gặp dáng vẻ y như oán phụ của Thần Phù.

Nàng ta ngồi dưới nền đất bẩn, cả gương mặt đờ đẫn vô hồn, có lẽ nàng ta đã bị đả kích rất lớn.

Cũng phải thôi, bản thân hết mình vì một người, nhưng đến cuối cùng bản thân chẳng nhận được gì đã đành đi, đã vậy bản thân còn bị người đó bỏ rơi không chút thương tiếc.

Thở dài một cái, Long Quân Dao đi đến gần Thần Phù, cô đứng từ trên cao nhìn xuống nàng ta rồi cất giọng:

“Ngươi có ngồi đây sầu não đến chết thì hắn cũng sẽ chẳng thay đổi ý định đâu.”

Lời nói của cô vừa dứt thì Thần Phù liền chậm rãi ngước mặt lên nhìn cô, đôi mắt màu lam xinh đẹp của nàng vốn dĩ mới đầu vẫn còn biết phát sáng tỏa đầy ánh hào quang rạng ngời. Vậy mà, bây giờ đôi đồng tử màu lam đã trở nên ảm đạm xám xịt.

Thần Phù nở một nụ cười bi khổ rồi đáp lời Long Quân Dao:

“Đúng! Ngươi nói đúng, bây giờ ta có ngồi đây sầu não đến chết thì hắn cũng chẳng quay lại. Dù sao bây giờ ta cũng chẳng còn gì nữa. Cả Thần giới này có lẽ cũng đã được định sẵn chỉ có thể tồn tại đến đây và sẽ vong trong tay ngươi. Nếu mọi chuyện đã được an bài như thế, vậy thì... ngươi giết ta đi!”

Thần Phù chộp lấy lưỡi kiếm của Long Quân Dao rồi dùng nó chĩa thẳng vào cổ họng của bản thân.

Lưỡi kiếm sắc bén đè lên làn da trắng nõn ở cổ Thần Phù làm cho một dòng máu tươi rỉ ra, màu đỏ của máu ở trên nền da trắng hồng của Thần Phù trở nên nổi bật và chói mắt vô cùng.

Tách, tách, âm thanh của từng giọt máu rơi xuống đất tạo thành, bàn tay của Thần Phù cũng bị lưỡi kiếm cắt cho chảy máu.

Long Quân Dao đối mặt với bộ dạng không còn thiết sống nữa của Thần Phù thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

“Thần Phù, ngươi có muốn trả thù Vô Khuyết không? Nếu ngươi muốn thì ta sẽ giúp ngươi.” Long Quân Dao nhẹ giọng nói.

“Ngươi có thể giúp ta?”

“Ta có thể!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.