Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 15



Trong lòng tràn ngập khí lạnh, Long Quân Dao không về nhà nữa mà cô lái xe thẳng đến Long thị.

Đến trước tòa nhà sừng sững, Long Quân Dao bước xuống xe rồi quẳng chìa khóa cho một trong hai người vệ sĩ.

“Anh giúp tôi tìm nơi đỗ xe, xong thì đem chìa khóa lên phòng làm việc của ông nội tìm tôi.” Nói rồi, cô quay lưng đi thẳng vào trong.

Người vệ sĩ còn lại cũng nhanh chân chạy theo cô. Long Quân Dao bá khí bước vào đại sảnh làm cho mọi người ai cũng phải ngước theo nhìn.

“Đó có phải là Long tiểu thư không?” Tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên.

“Đúng rồi! Chính là cô ấy! Nhưng sao tôi thấy cô ấy có vẻ khác ngày trước rất nhiều.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Ngày trước, nhìn cô ta rất đáng ghét, nhưng... không hiểu sao bây giờ nhìn thì thấy cô ta có chút đẹp trai a.”

Không chút để tâm đến những lời bán tán xung quanh, Long Quân Dao tiến thẳng đến quầy tiếp tân nói vài lời rồi đi thẳng đến thang máy để lên tầng trên.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Long lão gia và Long cha đang bận họp, hình như cuộc họp này rất quan trọng nên không thể bỏ lỡ được.

Nếu là nguyên chủ ngày trước, chắc chắn cô ta đã náo loạn cả Long thị lên và bắt hai người đến đón tiếp cho bằng được. Nhưng bây giờ, người này là Long Quân Dao cô nên sẽ không có chuyện đó xảy ra.

Long Quân Dao bước vào phòng làm việc của chủ tịch rồi ngồi xuống ở ghế làm việc, sau đó cô liền ra hiệu bảo người vệ sĩ có thể rời đi.

Người đi rồi, khi ấy cả căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi Long Quân Dao. Cô lúc này chợt nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thật ra lại gọi tên hệ thống trong tiềm thức.

“2503, có ở đó không?”

\[Hệ thống\]: Hệ thống mang số hiệu 2503\, có mặt\!

“Mi có thể thăm dò tình hình của nữ chính không?”

\[Hệ thống\]: Có thể a\! Ký chủ\, cô cần gì?

“Báo cáo tình hình nữ chính!” Long Quân Dao lạnh lùng ném một câu cho hệ thống.

\[Hệ thống\]: Nữ chính đang cùng nam chính ở Ngạo gia\. Nhưng cô có thể tự đi mà nhìn tận mắt a\. Ký chủ\, cô cứ từ từ mà xem\!

Nói rồi, hệ thống lại lặn mất tăm. Hệ thống vừa mất tích thì những hình ảnh kỳ lạ ở đâu hiện lên trước mắt Long Quân Dao.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hình ảnh một căn phòng xa hoa, lộng lẫy, nhưng có phần xa lạ hiện lên. Ngồi trước bàn trang điểm là cô gái nhỏ với vẻ mặt đờ đẫn, thất thần. Hai mắt cô nàng sưng tấy lên như vừa mới khóc nháo một trận to được kéo dài cả tuần lễ vậy.

Hình ảnh kế tiếp là gương mặt quen thuộc của Ngạo Thiên xuất hiện, hắn đẩy cửa phòng bước vào. Vừa nghe tiếng cửa mở, người con gái giật bắn người nhìn về hướng phát ra âm thanh với ánh mắt sợ sệt.

Ngạo Thiên ban đầu bước đến, nhẹ nhàng chạm vào người Tống Lộ Khiết khiến cho cả thân thể cô căng cứng. Thấy nữ chính không nói lời nào, tên nam chính càng được nước làm tới, hắn bắt đầu sờ soạn cơ thể nữ chính rồi nhẹ nhàng hôn lên khắp gương mặt nhỏ của cô. Khi này, hắn bỗng bế xốc Tống Lộ Khiết lên làm cho cả khuôn mặt cô trở nên trắng toát vì sợ hãi.

Bế nữ chính đến bên giường rồi ném lên, sau đó nam chính hắn như con thú đói mà lao vào cấu xé. Còn Tống Lộ Khiết, khi ấy cả gương mặt không chút biểu cảm, cô hai mắt mở to rồi đột nhiên nhỏ giọng thì thào như thể đang tự an ủi bản thân.

“Chị ấy sẽ đến! Long Quân Dao, chị ấy sẽ đến! Long tiểu thư sẽ đến cứu mình!”

Nghe được những lời thì thào của nữ chính, động tác của nam chính hơi dừng lại, hắn nhìn người con gái đang nằm dưới thân, rồi đột nhiên nổi giận tát thẳng một cú trời giáng vào má cô.

“Có im đi không? Tôi nói cho em biết, cô ta sẽ không tỉnh lại đâu. Cho dù có tỉnh lại thì đã sao? Cô ta sẽ đến cứu em chắc? Em đừng quên rằng, cô ta ghét em và tôi như thế nào! Không có chuyện mà cô ta đến cứu em đâu.” Hai mắt của Ngạo Thiên nổi đầy tơ máu, hắn không ngừng trợn mắt gằn giọng nói với nữ chính.

“K-không, k-không đâu! Cô ấy sẽ đến! Chị ấy nhất định sẽ đến cứu tôi! Long tiểu thư không có ghét tôi! Nói dối!” Đột nhiên, nữ chính như bị trúng tà mà bắt đầu giãy nảy.

“CÂM MIỆNG!” Ngạo Thiên gầm lên cắt đứt lời nói của Tống Lộ Khiết, để khống chế nữ chính không nói ra những lời bản thân không muốn nghe, hắn liền ngậm lấy cả đôi môi trái tim của cô.

Nếu như không có sự xuất hiện của Long Quân Dao, có lẽ nam nữ chính sẽ không đến mức này. Nhưng do sự can thiệp quá sâu của cô, đã thế những mạch truyện quan trọng để cả hai bồi dưỡng tình cảm cũng bị cô chặt mất. Thế nên, hiện tại tình cảnh giữa nam chính và nữ chính có vẻ hơi căng thẳng.

Nữ chính cũng chả vừa, cô nàng tiểu bạch thỏ với lá gan mỏng như tờ giấy, bỗng nay lại chợt gan lì. Cô như ăn phải gan hùm mà dám bạo dạn cắn mạnh vào môi nam chính. Lực cắn của Tống Lộ Khiết cũng chả phải nhỏ, môi của Ngạo Thiên bắt đầu rỉ máu.

Hình ảnh chạy đến đây thì Long Quân Dao đã không thể nào chịu đựng được nữa. Cô đứng bật dậy rời khỏi ghế chủ tịch rồi đi ra khỏi cửa. Vừa đi được vài bước, cô đụng phải Long cha và Long lão gia vừa họp xong trở ra.

“Con gái, đi đâu đấy? Chẳng phải con muốn nhận chức ngay bây giờ sao? Sao giờ lại đi đâu đấy?” Long cha giữ tay Long Quân Dao lại hỏi chuyện.

“Con có việc gấp ạ! Con phải đi ngay bây giờ! Một lát nữa, con xong việc quay trở về ngay ạ! Lúc ấy, cha muốn con nhận chức nhân viên quèn của bộ phận nào đấy cũng được.” Nói rồi, Long Quân Dao liền nhanh chân chạy biến khỏi đấy để lại Long lão gia cùng Long cha khó hiểu nhìn theo.

Hình như con bé này bị chấn thương ở đầu xong nên cũng điên luôn rồi! Hai người không hẹn mà cùng chung suy nghĩ nhìn theo hướng cô vừa rời đi.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Long Quân Dao mang theo hai người vệ sĩ ra bên ngoài lấy xe. Trong lúc vừa đi ra ngoài bãi đỗ xe cô vừa nói với hai người:

“Hai anh gọi cho hai người kia, rồi bảo hai người họ xong việc liền chạy đến biệt thự của Ngạo gia. Đây là địa chỉ! Còn hai anh theo sau tôi.”

“Vâng!” Hai người nhận tấm giấy ghi chú không biết Long tiểu thư lấy ra từ đâu. Ở trên đấy có dòng chữ như rồng bay phượng múa ghi lại rõ ràng địa chỉ nhà.

Long Quân Dao không nhiều lời cùng hai người nữa, cô bật mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. Nhanh chóng thắt đai an toàn, cửa xe vừa hạ xuống thì cô đã quay đầu xe xong rồi nhấn ga chạy đi.

Ngồi trong xe chỉ có một mình, sát khí cùng những khí tức lạnh lẽo toát ra từ người cô khiến cho nhiệt độ bên trong xe dường như giảm đi vài chục độ.

Cái tên khốn nạn ấy vậy mà dám đụng vào người của bà? Được! Tốt! Tốt lắm!

Nghĩ đến đấy, cô đạp ga nhanh hơn một chút, nếu như còn chậm trễ thì nữ chính Tống Lộ Khiết sẽ bị tên khốn đấy bức đến điên mất! Càng nghĩ sát khí tràn ra càng nhiều, cùng lúc tốc độ của xe một lúc một nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.