Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 157



Đánh ngã Long vương có ý đồ đả thương chính mình, Vô Khuyết dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông rồi bắt đầu giơ trượng lên muốn ra đòn kết liễu.

Long vương cố chống đỡ thân thể đã bị thương không ít do đòn vừa rồi của nam chính.

Ông hai mắt long sòng sọc căm hận nhìn Vô Khuyết, còn hắn thì chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi chuẩn bị giáng đòn xuống.

Đại chiêu tất sát sắp đánh ra của chính bỗng bị một tiếng nổ làm cho gián đoạn.

Con rồng đỏ mang theo kim quang và một luồn khí nóng rực của nam chính khi nãy vẫn còn lượn lờ trên cao chợt phát nổ tan tành.

Long Quân Dao không chút thương tích đứng trên cao rồi nhanh chóng rơi xuống.

Đáp đất với tư thế đẹp nhất, cô đưa tay phủi cát bụi trên y phục rồi nhìn qua nam chính sau đấy lại đảo mắt sang nhìn về hướng của Long vương.

Trông thấy tình trạng thương tích trên thân thể phụ thân của nguyên chủ thì bỗng trong lòng của Long Quân Dao nổi lên một ngọn lửa giận không tên. Có lẽ là một chút cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ chăng?

Cô khi đấy nhanh chóng dịch chuyển đến chỗ của Long vương rồi ôm lấy vai của ông nhảy một cái liền rời khỏi chiến trường.

Đưa Long vương quay về biệt phủ, cô nhìn ông rồi nhẹ giọng nói:

“Phụ thân, người bị thương rồi nên cứ ở đây. Mọi chuyện còn lại cứ để cho nữ nhi giải quyết.”

Long vương chưa kịp đáp lời thì Long Quân Dao lại biến mất một cách thần bí.

Nhanh chóng quay lại chiến trường, Long Quân Dao đứng ở bên dưới nhìn lên nam chính. Thanh kiếm trong tay của cô hơi lóe lên một tia sáng kỳ lạ rồi lại tiếp tục biến đổi hình dạng quay về như ban đầu vốn có.

Vô Khuyết nhìn cây trượng do thanh kiếm biến thành ở trong tay Long Quân Dao thì trong lòng rất kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Cây trượng ấy hình dáng cũng quá giống với trượng Hỗn Thiên Huyết Giao Long Trượng của hắn rồi.

Long Quân Dao nhìn thấy phản ứng của nam chính nên cũng hơi nhìn qua cây trượng mà hắn đang cầm, rồi lại nhìn xuống thứ trong tay của mình.

Ừ thì nhìn cũng có chút giống. Nhưng vẫn là có vài chi tiết nhỏ khác nhau.

Trượng của Vô Khuyết có rồng, nhưng chỉ có một con rồng mắt đỏ cùng với một viên huyết châu trong miệng rồng.

Còn trượng của Long Quân Dao thì khác ở điểm, trượng của cô cũng có rồng nhưng là chín con rồng.

Chẳng những vậy, đầu rồng ở đỉnh trượng và viên huyết châu cũng lớn hơn rất nhiều so với cây trượng của nam chính.

Nam chính nhìn thứ trong tay của Long Quân Dao rồi hơi nhíu mày lại tỏ vẻ khó chịu.

Có lẽ hắn không vui vẻ lắm khi thấy cô cũng sỡ hữu một thứ tương tự hắn.

“Cây trượng trong tay ngươi từ đâu có?” Vô Khuyết lạnh nhạt hỏi.

“Ta không thích nói ngươi biết đấy! Sao nào?” Long Quân Dao cười nhạt đáp.

Nét mặt của nam chính thoáng đanh lại vì câu trả lời của cô. Hắn khi này bỗng ngẩng mạnh đầu nhìn về phía của Long Quân Dao, cái ấn bên trong đồng tử của hắn cũng bắt đầu phát sáng tỏa ra kim quang.

“Nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ khiến cho ngươi mãi mãi ngậm miệng ngay lập tức!”

Nói xong, Vô Khuyết từ trên cao sà xuống về hướng của Long Quân Dao rồi ra đòn.

Một trượng đánh tới, Long Quân Dao không chút kinh sợ mà vô cùng bình thản đón tiếp một đòn ấy.

Hai cây trượng va chạm tiếp xúc với nhau tạo ra một sự cộng hưởng rồi phát ra một luồn đại khí mạnh mẽ quét qua không gian cách hai người trong mấy dặm liền.

Quân lính hai bên bị luồn khí phát ra từ trận giao chiến giữa cả hai thổi bay đi không ít, có người thì may mắn trụ được, còn có người không may mắn thì bị thổi bay đi đâu mất dạng.

Ở phía bên kia, Hoa Nhược Y cùng Hồ Huyên đang giao đấu với Thần Phù cũng bị ảnh hưởng không ít.

Trận đấu giữa cả ba bị gián đoạn bởi sức công phá kinh khủng giữa Long Quân Dao và Vô Khuyết nên cả ba đều cũng tạm dừng trận chiến lại.

Vô Khuyết mặt mày thì lạnh lẽo tựa núi băng như trong mắt hắn đã sớm lộ ra mấy tia sát ý cùng hận ý đối với người nữ nhân trước mắt.

Hắn không tin không hạ được cái ả nữ nhân này.

Vô Khuyết gõ mạnh trượng xuống mặt đất rồi gọi cuồng phong đến.

Khung cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn, từng cột gió xoáy không ngừng nổi lên rồi lao về phía của Long Quân Dao.

Mắt thấy cơn lốc do nam chính tạo ra sắp đánh đến, Long Quân Dao điềm tĩnh thở nhẹ một cái, sau đó cô lại giơ trượng lên rồi dùng đuôi trượng chạm nhẹ lên mấy cơn lốc thì liền ngay tức khắc bọn nó vỡ tan tành và biến mất không chút tăm tích.

Tất cả những kẻ có mặt ở đó khi chứng kiến một cảnh ấy thì sốc tột cùng.

Long Quân Dao rốt cuộc là thứ gì mà lại có thể ghê gớm đến vậy? Chỉ một chạm mà đã đánh tan được lốc?

Nam chính cũng kinh hãi không thua kém gì những người khác, nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại được tinh thần.

Thua kèo này thì bày keo khác.

Vô Khuyết lại dùng lợi thế của bản thân là bay được rồi bay lên cao, vụt một cái cây trượng lại hóa thành cung tiễn.

Kéo căng cung, Vô Khuyết bắn ra một mũi tên hướng về phía Long Quân Dao đang đứng bên dưới.

Mũi tên bay vút về phía của cô, nhưng cô một phân cũng chẳng dịch chuyển.

Cứ tưởng rằng Long Quân Dao đã bị một tên ấy làm bị thương nhưng ngờ đâu khi nó chỉ còn một khoảng cách vô cùng ngắn đã có thể đâm xuyên qua tim của cô thì dừng lại rồi rơi xuống đất.

Còn nam chính lúc này thực sự không thể nào bình tĩnh được nữa.

Tại sao Long Quân Dao cứ mỗi lần gặp lại thì cô ta lại càng trở nên cường đại thế?

Nam chính cắn răng tự hỏi.

Như hiểu được những gì trong đầu nam chính đang nghĩ đến, cô khi đã khẽ mỉm cười rồi nói:

“Vô Khuyết ơi Vô Khuyết, ngươi tự xưng là tu vi cao nhưng có bấy nhiêu cũng nhìn chẳng ra. Ta nghĩ ngươi nên về tu hành lại đi. Ngươi còn non và xanh lắm!”

Long Quân Dao nói xong một lời đó rồi nhẹ phất tay một cái thì một lớp khí hộ thể trông như một bộ giáp vảy rồng mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, hiện ra.

“Long giáp.” Cô dùng ngữ điệu bình thản nói ra.

“Cái gì? Long giáp? Chẳng phải... chẳng phải?” Trong mắt của Hoa Nhược Y khi này bắt đầu ánh lên một tia hoang mang.

“Chẳng phải cái gì? Ý ngươi là chẳng phải ta đã bị phu quân của ngươi đánh cho đứt hết kinh mạch phế mất tu vi đúng không?” Long Quân Dao đảo mắt nhìn qua Hoa Nhược Y hỏi.

“...” Không dám đáp lời, Hoa Nhược Y mặt mày lúc trắng lúc xanh dời mắt nhìn sang hướng khác.

Thấy nàng ta không trả lời thì cô cũng chẳng ép, nên Long Quân Dao chỉ cười nhẹ rồi nói với ngữ điệu vô cùng trầm tĩnh:

“Ngươi nói không sai. Nhưng mà lần này lại khiến cho các người thất vọng rồi. Ta chính là khôi phục tu vi rồi.”

Đúng vậy, cô chính là khôi phục lại tất cả tu vi bị mất trước đó. Có lẽ là nhờ vào Hỗn Thiên Trượng mà cô đã nhặt được cũng nên.

Đối diện với câu trả lời của Long Quân Dao thì quả là một tin tức đáng sợ đối với Thánh giới. À không, phải nói là toàn bộ tam thượng giới. Bởi vì bọn họ đã đồng lòng chống lại cô, và thật đáng sợ khi cô chính là người mạnh nhất ở đây nếu tu vi không bị phế.

Và bây giờ, cô đã quay trở lại cùng với toàn bộ tu vi thì quả là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.