Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 17



Không dám chậm trễ, Long Quân Dao bế xốc Tống Lộ Khiết ra khỏi xe, chạy nhanh vào bên trong bệnh viện.

Rất nhanh đã có vài y tá cùng bác sĩ đẩy xe đẩy bệnh nhân đến. Đặt nữ chính nằm lên đấy, Long Quân Dao cuống quýt theo sau chân bác sĩ nhưng rồi bị chặn lại.

Trong lúc nữ chính làm kiểm tra thân thể, Long Quân Dao phải chạy đi làm giấy tờ nhập viện cho cô nàng.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sau một hồi lâu ngồi chờ, vị bác sĩ cũng mở cửa phòng kiểm tra bước ra. Long Quân Dao khi đấy đang ngồi ở dãy ghế chờ cũng đứng bật dậy.

“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Long Quân Dao khẩn trương bước tới cạnh người bác sĩ hỏi.

“Có vẻ bệnh nhân đã phải chịu rất nhiều căng thẳng, ngoài ra cô ấy còn bị suy nhược về mặt tinh thần và thể xác khá nghiêm trọng. Cô cần chú ý và quan tâm đến bệnh nhân nhiều hơn. Giờ thì chúng tôi sẽ chuyển cô ấy về phòng chăm sóc để theo dõi vài tuần, nếu có tiến triển tốt thì liền có thể xuất viện sớm hơn. Vì đây là bệnh liên quan đến tâm bệnh và mặt tinh thần nên cần được quan sát kỹ càng.” Vị bác sĩ ân cần trả lời câu hỏi của cô.

“Vâng, tôi hiểu rồi! Cảm ơn bác sĩ.” Long Quân Dao khẽ gật đầu mỉm cười với người khoác áo blouse trắng.

Nói xong, người bác sĩ rời đi, còn Long Quân Dao lập tức chuẩn bị mọi thứ để đưa nữ chính sang phòng chăm sóc.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sắp xếp ổn thỏa, đẩy cửa phòng chăm sóc bước vào, mắt thấy người con gái đang ngủ với gương mặt xanh xao có chút gầy gò, bỗng trong lòng không ngừng trầm xuống.

Long Quân Dao nhẹ bước, tiến vào phòng rồi đến gần giường bệnh. Ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, cô khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ chính, khóe môi cô hơi nâng lên.

Lần trước là Long Quân Dao cô nằm trên giường bệnh, còn cô ấy ngồi bên cạnh chăm sóc cho cô, còn bây giờ lại đảo ngược vị trí. Thật là có chút buồn cười...

“Xin lỗi, vì đã để em phải chờ lâu rồi!” Cô cố nén nhỏ giọng, thanh âm trầm trầm thì thầm bên tai nữ chính.

Nói rồi, hơi ngưng động tác của tay đang lướt trên gương mặt nữ chính, rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên trán cô nàng.

Cùng lúc ấy, Tống Lộ Khiết nằm trên giường cũng tỉnh lại sau cơn ngủ thiếp đi. Vừa nhìn thấy và nhận biết được người trước mắt mình là ai thì chợt cô nàng nhào đến ôm chặt lấy người trước mặt.

Nước mắt của nữ chính cũng tí tách rơi xuống một lúc nhiều hơn. Cô nàng cứ như thế khóc nấc lên, còn Long Quân Dao chỉ biết im lặng ôm lấy cô vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu đuối ấy.

“Long tiểu thư, em biết chị sẽ đến đưa em đi mà!” Tống Lộ Khiết gục mặt trong lòng Long Quân Dao vừa khóc vừa nói.

“Long tiểu thư gì chứ? Cứ gọi Quân Dao là được. Tôi sao có thể để mặc đứa ngốc như em một mình được chứ! Thật là không yên tâm mà!” Cô ôn nhu đáp lại nữ chính, cùng đó là cái xoa đầu dịu dàng.

“Thật là chị sẽ không bỏ mặc em?” Nói đến đây, Tống Lộ Khiết nghẹn ngào ngước mặt lên nhìn Long Quân Dao.

“Thật! Bây giờ, điều quan trọng nhất là em phải tịnh dưỡng và nghỉ ngơi cho thật tốt cái đã. Ngoan!”

Dứt lời, Long Quân Dao hôn nhẹ lên mái tóc của Tống Lộ Khiết khiến cô nàng kinh ngạc đến ngơ ngác quên cả bản thân đang khóc. Cô nàng trợn mắt nhìn người đã hôn mình, khi này chợt sắc mặt vẫn còn xanh của nữ chính dần dần chuyển sang đỏ au.

Dỗ dành nữ chính xong, Long Quân Dao dự định sẽ quay trở về nhà, nhưng rồi cuối cùng lại không về được.

Cô không yên tâm khi để nữ chính một mình nên đã ở lại bệnh viện một đêm với nữ chính, còn bản thân gọi điện về báo cho gia đình hay.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ở lại phòng bệnh với Tống Lộ Khiết một đêm, trong suốt một đêm ấy nữ chính không hề ngủ ngon giấc. Cô nàng cứ liên tục nói mớ rồi hét lên, cho đến khi được Long Quân Dao ôm lấy mới có thể dừng. Ngoài ra, hình như Tống Lộ Khiết nằm mơ thấy ác mộng thì phải, từ trán đến hai bên thái dương đều trở nên ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trong một đêm đấy, Long Quân Dao hoàn toàn không thể nào ngủ được. Mặt trời chưa lên cao thì đột nhiên điện thoại của cô rung lên liên hồi.

Long Quân Dao với tay lấy điện thoại, nhìn màn hình thì hóa ra là mẹ đang gọi cho cô. Nhưng chẳng phải hôm qua cô đã gọi về báo không về sao? Vì sao giờ này đã gọi cho cô rồi?

Mi tâm cô khi này hơi nhíu lại, trong lòng cũng có dự cảm gì đấy chẳng lành. Chạm vào màn hình nhận cuộc gọi, vừa đưa điện thoại lên tai nghe thì cô đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của mẹ mình.

“Quân Dao, con về nhanh! Ở nhà xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì?” Long Quân Dao mi tâm càng lúc càng nhíu chặt.

“Con về ngay đi! Con về sẽ rõ!” Lời vừa dứt thì Long mẹ liền không chần chừ mà tắt máy.

Lúc này, cầm điện thoại trong tay, nét mặt của Long Quân Dao trở nên ngưng đọng không rõ cảm xúc. Trước khi rời đi, cô không quên ghi lại mảnh giấy để lại cho nữ chính, rồi sau đó trực tiếp để lại hai người vệ sĩ ở đấy với cô nàng.

Khi đã căn dặn cả hai người trông chừng nữ chính cho tốt, chỉ cần cô muốn ăn gì thì liền mua cho cô nàng. Sau khi dặn dò kĩ càng, Long Quân Dao mới an tâm rời đi.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Quay trở về nhà, vừa bước vào đến đại sảnh, cô đã bắt gặp những gương mặt căng thẳng cha mẹ và ông nội. Long Quân Dao lúc này cũng lờ mờ suy đoán một chút, nhưng không biết sự việc có giống như những gì cô đã nghĩ không.

Tiến vào bên trong nhà, Long Quân Dao hơi cúi đầu chào người lớn rồi ngồi xuống ghế cạnh cha và mẹ, còn Long lão gia ngồi trên ghế lớn với gương mặt hơi tức giận liếc sang nhìn cô.

Chờ cô về nhà để đầy đủ thành viên trong gia đình. Khi Long lão gia chỉ vừa nhìn thấy Long Quân Dao cô liền không kìm được mà lớn tiếng mắng. Đây cũng là lần đầu tiên ông mắng đứa cháu gái cưng của mình.

“Quân Dao, có phải cháu chê chúng ta chưa đủ bận?”

“Ông đang nói gì vậy? Cháu không hiểu?” Long Quân Dao đảo mắt một vòng, rồi giả vờ làm ra vẻ mặt đáng thương nhìn ông nội mình.

Vào lúc này thì đột nhiên âm thanh của hệ thống lại vang lên trong đầu cô.

\[Hệ thống\]: Kích hoạt kỹ năng siêu diễn\! Ký chủ a\, cô quả là một diễn viên tài năng mà\!

“Mi im đi!” Cô thì thầm trong đầu mắng chửi hệ thống.

Bị ký chủ mắng chửi, hệ thống thương tâm liền tắt điện lặn mất tăm tích.

Nghe rõ từng câu từng chữ trong lời mà Long Quân Dao nói. Long lão gia tức đến độ muốn thăng thiên, tay ông không ngừng run rẩy chỉ vào đứa cháu của mình mà mắng.

“Cái đứa cháu trời đánh này! NÓI! Có phải cháu chạy đến Ngạo gia, rồi đánh Ngạo Thiên phế cả hai tay hay không?”

Thấy có vẻ ông nội của chính mình rất để tâm đến việc này, Long Quân Dao cũng không dám mở miệng nói quá nhiều nhằm tránh chọc cho Long lão gia tức chết. Cô lúc này chạy đến bên cạnh ông nội mình vuốt vuốt ngực của ông.

“Ông nội, bình tĩnh! Nghe cháu giải thích đã!” Tay cô không ngừng vuốt vuốt phía trước ngực Long lão gia nhằm giúp ông hạ quả.

“Thế cháu giải thích làm sao mà nghe hợp lý cho ta!” Long lão gia cũng dần bình tĩnh lại nhìn đứa cháu mình nói.

“Đúng là con có đến Ngạo gia! Hai tay tên khốn đấy bị phế cũng do con. Nhưng cái đấy là do hắn tự làm tự chịu! Đáng đời hắn!” Long Quân Dao thừa lúc mọi người không ai chú ý, cô lúc này khẽ nhếch môi cười khẩy. Nụ cười ấy mờ nhạt đến nỗi y như cơn gió lướt qua mặt cô rồi bay đi mất.

Còng Long lão gia chỉ vừa nghe cháu gái cưng của mình nói đến đấy, quả nhiên ông tức đến độ muốn thổ huyết.

“Cháu... cái đứa cháu trời đánh này!”

“Đấy! Bà thấy bà chiều hư nó chưa?” Long cha khi này cũng bị lời nói của Long Quân Dao dọa cho nhảy dựng.

Ông quay sang trách mắng vợ mình vì thường ngày quá nuông chiều con gái, để giờ đây nó hung hăng đánh người như thế này.

Tình hình Long gia lúc này quả đúng với câu ‘gà bay chó sủa’, và mọi chuyện đều bắt nguồn từ Long Quân Dao, người được mang danh là ‘con vàng con bạc’ của Long gia. Nhưng lần này, người lớn ở Long gia đều bị đứa ‘con vàng con bạc’ này chọc cho tức chết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.