Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 20



Long Quân Dao đưa Tống Lộ Khiết đến những cửa hiệu thời trang lớn có tiếng tăm bậc nhất, rồi trong một lần trực tiếp mua hết các bộ trang phục đắt nhất được treo bên trong cửa hàng cho nữ chính.

Tống Lộ Khiết mắt thấy cô tiêu một số tiền quá lớn cho bản thân liền cảm thấy hoang mang. Cô nàng quay sang ôm cánh tay ngăn cản người kia đang muốn đưa chiếc thẻ đen cho nhân viên thanh toán.

“Chị, mua nhiều đến thế em không thể nào mặc hết được. Sẽ rất hoang phí a!”

“Không hoang phí a! Đây chỉ là con số nhỏ thôi, không sao!” Long Quân Dao nhìn người con gái đang ngước nhìn chính mình với ánh mắt lo lắng.

Nói rồi, như muốn trấn an nữ chính, cô đưa tay xoa xoa đầu cô nàng rồi đưa thẻ cho người nhân viên đang đứng chờ.

Trong vòng buổi sáng, Long Quân Dao tiêu hơn cả trăm nghìn đô cho nữ chính. Sau khi mua sắm xong, cô dự định sẽ quay trở về Long gia giúp Tống Lộ Khiết sắp xếp phòng để dọn vào . Nhưng đến khi đi lướt ngang cửa hàng trang sức thì chợt dừng lại, cô lúc này nắm tay Tống Lộ Khiết đi vào.

Đứng trước tủ trưng bày hàng đống món trang sức đắt tiền cùng lộng lẫy, nữ chính cảm thấy có chút choáng ngộp a. Cô nàng chưa bao giờ vào những cửa hàng đắt đỏ và sang trọng đến mức này.

Ngày trước khi ở cùng Ngạo Thiên, tuy hắn có cưỡng ép đưa cô nàng ra bên ngoài nhưng hắn cũng chẳng dám bỏ ra số tiền quá lớn như vậy, nếu như chưa được sự cho phép từ Ngạo lão gia. Thế mà Long Quân Dao thì khác, cô tiêu tiền như nước ấy.

Vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, lúc này Tống Lộ Khiết chợt nghe Long Quân Dao quay sang hỏi ý kiến của chính mình:

“A Khiết, em thấy món nào nhìn được nhất?” Long Quân Dao cao hơn nữ chính hẳn một cái đầu, cô nhìn xuống đỉnh đầu của cô nàng nhẹ giọng hỏi.

Được Long Quân Dao hỏi ý, Tống Lộ Khiết cũng nhiệt tình đưa ra vài ý kiến cho cô. Sau khi thanh toán xong thêm một mớ trang sức, nữ chính khi này nhìn tờ hóa đơn mà hai mắt muốn rơi hết ra bên ngoài.

Vừa nãy chẳng phải cô ấy vừa mới tốn cả bộn tiền cho mớ quần áo hay sao? Chưa gì lại tiếp tục tiêu tiền rồi? Rốt cuộc, Long tiểu thư có bao nhiêu tiền a? Nếu cô ấy cứ tiếp tục tiêu xài như thế, Tống Lộ Khiết cô sợ rằng cả Long gia đều bị cô ấy tiêu xài đến chẳng còn cái mái nhà mất.

Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, đi ra gần đến xe thì chợt Long Quân Dao hơi dừng bước. Cô quay sang nói với nữ chính:

“Em lên xe ngồi đợi tôi. Một lát sau tôi sẽ quay lại!”

“Chị đi đâu? Em đi cùng với chị!” Tống Lộ Khiết hơi cau đôi mày thanh tú lại nhìn người trước mắt.

“Em ở đây chờ tôi là được! Ngoan! Đừng đi đâu cả! Em chỉ cần ngồi ở trong xe là được. Tôi sẽ nhanh quay lại thôi!” Vừa dứt lời, Long Quân Dao liền thúc giục Tống Lộ Khiết bước lên xe ngồi. Nữ chính vừa vào xe thì cô trực tiếp đóng luôn cửa xe lại.

Long Quân Dao đóng cửa xe xong thì quay lưng bước vào lại nơi mà hai người vừa rời khỏi đấy. Đi chưa được bao lâu thì cô đã rất nhanh quay trở lại xe, rồi lái xe quay về Long gia.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Vui vẻ tiêu tiền cả buổi sáng, tầm gần trưa Long Quân Dao cùng Tống Lộ Khiết đã có mặt tại Long gia.

Tống Lộ Khiết ngoan ngoãn, lễ phép chào hỏi Long lão gia, sau đấy liền đến Long cha và Long mẹ. Vốn dĩ, người nhà của Long Quân Dao đã có ấn tượng khá tốt với cô nàng nên rất nhanh họ đã chấp nhận nữ chính.

Trò chuyện và dùng bữa trưa cùng mọi người xong, Tống Lộ Khiết nghe theo lời Long lão gia đi cùng người hầu đi lên căn phòng đã được mọi người chuẩn bị sẵn cho cô nàng.

Nữ chính vừa đi không bao lâu thì mấy túi đồ ban sáng hai người đi mua cùng nhau, nó cuối cùng cũng được gửi về đến tận nhà.

Vị quản gia tầm trung niên bước ra bên ngoài cửa nhận hàng, nhưng vừa nhìn đến đống giấy hóa đơn thì liền trợn tròng tay run. T-tiểu thư mua cái quái gì mà lắm tiền thế này? B-bảy con số không? Chính xác là đến bảy con số không lận đấy!

Quản gia nhận đồ xong liền bảo người hầu mang vào đại sảnh. Còn ông thì đi đến bên cạnh Long lão gia cùng Long cha, rồi hơi khom người xuống đưa ra mấy tờ giấy hóa đơn cho hai người xem.

Long cha cùng Long lão gia ban đầu khó hiểu nhìn quản gia nhưng cũng đưa tay ra tiếp nhận mấy tờ giấy. Vừa nhìn đến mấy con số, con chữ trên giấy hai người lên giật bắn cả mình. Long cha vốn đang nhàn nhã nhấp ngụm trà nhưng rồi đều phun hết cả ra ngoài. Còn Long lão gia thì khóe miệng run rẩy nhìn sang Long Quân Dao.

“Quân Dao, c-cháu mua cái gì mà lắm tiền thế?” Long lão gia tay nắm chặt gậy mà vẫn không ngừng run lên.

“Con tiêu tiền kiểu này thì Long gia có ngày bị con tiêu đến không còn thứ gì mất!” Long cha khóe miệng run run nói.

“Con đã tiêu đồng nào của Long gia đâu.” Long Quân Dao khi không bị mắng liền khó chịu, cô cau mày đáp lại.

“Thế tiền ở đâu mà con mua những thứ này hả?” Long cha nhăn mày hỏi.

“Con vừa trúng xổ số! Là giải đặc biệt!” Long Quân Dao không biết trả lời như nào nên bịa bừa một cái gì đó để nói.

Cô bây giờ có nói, đây là tiền mà công ty khi cô vừa xuyên đến được hai hôm liền thành lập kiếm được thì mọi người cũng chả ai tin đâu! Thế nên nói thế cho lành!

Và quả nhiên, ông nội và cha mẹ cô đều tin vào cái lý do nực cười này.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Tầm chiều, nắng cũng đã không còn nóng gắt nữa, mặt trời cũng dần buông xuống. Tống Lộ Khiết nằm bên trong căn phòng rộng lớn, trong lòng cô khi này có vài tư vị không rõ tên dâng lên.

Cô nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ yêu một người cùng giới cả! Ngày trước, cô luôn mơ tưởng về vị hoàng tử bạch mã điển trai nào đấy sẽ đến đón cô. Ngoài ra, có đôi khi cô còn mơ về một ngôi nhà hạnh phúc với người chồng yêu dấu cùng những đứa con đáng yêu. Thế nhưng giờ đây, trong tâm trí của cô ngoài người kia ra thì chẳng còn ai cả!

Bây giờ, đối với Tống Lộ Khiết cô không cần có một mái ấm phải có đầy đủ chồng vợ hay những đứa con nữa. Vì hiện giờ, cô chỉ cần người ấy mà thôi!

Đang trầm tư suy nghĩ, chợt những hình ảnh trước khi rời khỏi bệnh viện lại hiện lên. Tống Lộ Khiết lại một lần nữa tim đập nhanh, mặt cũng hơi ửng hồng, cô nàng đưa tay lên chạm nhẹ vào bờ môi của bản thân.

Nữ chính vẫn còn đang chìm trong những hồi tưởng ngọt ngào ban sáng thì đột nhiên cánh cửa phòng bật mở ra. Tống Lộ Khiết đang nằm trên giường suy nghĩ lung tung cũng bị dọa cho ngồi bật dậy.

Long Quân Dao với gương mặt lạnh nhạt như bao phủ một tầng khí lạnh, cô bước từ bên ngoài vào cùng một nhóm nữ hầu. Nhưng vừa nhìn thấy nữ chính thì nét mặt của cô chợt dịu xuống. Cô khi này hất tay ra hiệu cho người hầu làm việc.

Tống Lộ Khiết nằm trên giường không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nàng chợt bị mấy nữ hầu tiến đến nắm chặt tay dìu xuống khỏi giường, rồi bước vào bên trong phòng tắm.

Nhìn thấy nữ chính đã được người hầu dẫn đi chuẩn bị cho buổi tiệc, Long Quân Dao cũng thản nhiên quay về phòng chuẩn bị. Cô đâu thể nào làm cho cha mẹ và ông nội mất mặt được chứ!

Nhưng cô không ngờ rằng bọn người của Ngạo gia cũng thật mặt dày đi! Rõ ràng đã tuyệt giao với Long gia nhưng vẫn cho người gởi thiệp mời đến dự tiệc. Không cần biết bọn người đấy đang giở trò gì, nhưng chỉ cần bọn chúng muốn chơi thì cô chơi cùng chúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.