Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 25: Kết thúc thế giới đầu tiên.



Long gia sau vụ kiện chấn động với Ngạo gia thì lên như diều gặp gió. Những cổ phiếu ngày trước rớt giá, nay tăng giá lên gấp nhiều lần so với trước.

Long Quân Dao đã nghỉ học, bây giờ cô đang nhận chức tổng tài của Long thị. Còn cha cô thì nắm giữ chức chủ tịch hội đồng.

Về Long lão gia, ông cuối cùng cũng an tâm về hưu mà an hưởng tuổi già. Và không lâu sau đấy, công ty ngày trước Long Quân Dao thành lập cuối cùng cũng sáp nhập thành một với Long thị.

Còn về Ngạo gia, sau khi thua kiện và bị kiện ngược lại bởi Long Quân Dao. Bây giờ cả Ngạo thị đã sụp đổ, tất cả tài sản đều bị tịch thu và không còn bất cứ thứ gì để gượng dậy nổi.

Ngạo lão gia với tội danh trốn thuế và rửa tiền phi pháp nên lãnh án không thể nào dưới mười năm được. Và Ngạo Thiên cũng thế, hắn ta mang tội cưỡng bức cùng buôn người nên phải ngồi trong đấy bóc lịch hơn cả chục năm.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Long Quân Dao và Tống Lộ Khiết cuối cùng cũng comeout với gia đình. Thay vì, phản ứng như những gia đình thông thường khác, thì Long gia hoàn toàn ngược lại. Mọi người rất bình tĩnh và cũng rất nhanh chóng tiếp nhận được việc Long Quân Dao và nữ chính yêu nhau.

Tống Lộ Khiết cũng đã không còn đến trường nữa, từ sau việc bị tên Ngạo Thiên bỏ tiền ra mua về nhà rồi cưỡng ép lên giường thì cô không muốn đến trường nữa.

Và sau sự kiện chấn động là Long Quân Dao thắng kiện và tố ngược lại Ngạo gia, không lâu sau đó Tống Lộ Khiết phát hiện ra bản thân đã mang thai con của tên khốn kia.

Cô nàng đã suy sụp rất nhiều, cô muốn đi phá bỏ cái thai, cô không muốn sinh ra giọt máu của kẻ đê tiện kia nhưng rồi lại không nỡ. Dù sao đứa bé cũng vô tội, chưa kể nó còn là con của cô.

Nhưng khi nghĩ về người mình yêu là Long Quân Dao thì nữ chính cảm thấy dường như đã làm phải chuyện gì đó rất có lỗi với cô.

Tống Lộ Khiết vì không thể nào chịu đựng được cảm giác tội lỗi nên cuối cùng đã bỏ đi trước ngày diễn ra lễ cưới của cả hai.

Nữ chính bỏ đi, Long Quân Dao liền cuống cuồng lên cho người đi khắp nơi tìm kiếm và cuối cùng cho đến hai tháng sau mới tìm ra cô nàng.

Cô nàng làm rửa bát cho một quán ăn nhỏ và sống tạm bợ trong căn phòng chứa đồ ngay tại quán. Long Quân Dao đứng bên ngoài nhìn Tống Lộ Khiết mang cái bụng đã hơi nhô ra, mà phải đi qua đi lại làm việc không ngừng thì chợt cảm thấy đau lòng.

Không thể đứng nhìn được nữa, Long Quân Dao bước vào giành lấy mớ bát đĩa trên tay cô rồi đập vỡ xuống sàn khiến cho mọi người trong quán đều hốt hoảng.

“Em có biết mình đang làm gì không hả?” Mặt Long Quân Dao trầm xuống, giọng nói trầm thấp vang lên.

“L-Long tiểu thư, sao chị lại ở đây?” Tống Lộ Khiết vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy người mà hằng đêm bản thân đều mơ thấy.

Đêm nào cô nàng cũng mơ thấy bản thân được nằm trong lòng người ấy mà ngủ say. Và sau đó liền có một bé con chạy đến bên cạnh hai người mà cười hihi haha.

Nhưng khung cảnh ngọt ngào, hạnh phúc ấy chỉ là mơ mà thôi. Và đêm nào cũng như đêm nấy, Tống Lộ Khiết đều khóc đến ướt cả gối nằm.

“Long tiểu thư? Chẳng phải đã bảo em phải gọi tên tôi sao?” Long Quân Dao hơi nhăn mày nhìn xuống người con gái ăn mặc giản dị cùng với gương mặt nhem nhuốc đầy mệt nhọc.

“Sao chị tìm được em?” Tống Lộ Khiết hơi nghẹn ngào hỏi.

“Tìm được em thì có gì là khó? Chỉ là hơi mất thời gian. Ngoan, chúng ta trở về thôi!” Long Quân Dao khi này hơi dịu giọng xuống nói với nữ chính.

“Em không thể a! E-em đã mang thai đứa con của tên khốn Ngạo Thiên. E-em đã bị vấy bẩn! Em không xứng với chị!” Tống Lộ Khiết ngập ngừng nói, càng nói thì cô nàng càng trở nên xúc động, nữ chính khi đấy dường như sắp phát khóc.

“Tôi không muốn nhiều lời cùng em! Tống Lộ Khiết, em nghe cho rõ đây! Có thể đứa bé ấy không phải con tôi. Nhưng chỉ cần là con em sinh ra thì tôi nuôi! Giờ thì về thôi!” Nói rồi Long Quân Dao trực tiếp bế xốc Tống Lộ Khiết lên.

Nhìn thẳng vào mắt nữ chính, rồi chợt đưa mắt nhìn xuống tay phải cô nàng không thấy chiếc nhẫn đâu thì Long Quân Dao hơi cau mày hỏi:

"Chiếc nhẫn đâu? Sao em lại không đeo nhẫn?"

"A, chiếc nhẫn ở đây! Do em phải làm nhiều việc nên không nỡ đeo và làm bẩn nó, vì thế..." Tống Lộ Khiết kéo cở áo xuống làm lộ ra sợi dây chuyền rẻ tiền và trên đấy còn treo theo chiếc nhẫn hình vương miện quen mắt.

Khi này đã hài lòng, Long Quân Dao trực tiếp trước mặt nhiều người trong quán ăn liền cúi xuống hôn lên đôi môi có phần tái nhợt của nữ chính, rồi sau đó bế cô nàng ra khỏi quán.

Bế người đi, Long Quân Dao để lại cả đám người ở trong quán ăn chả hiểu cái quái gì. Nhưng khi không lại bị thồn cho một mồm toàn cẩu lương làm cho họ cũng chẳng nuốt nổi thức ăn nữa.

Sau khi cô rời khỏi, quán ăn nhỏ mà Tống Lộ Khiết làm việc liền xuất hiện vài người lạ mặt, bọn họ ăn vận sang trọng và đeo kính râm nhìn có chút đáng sợ.

Bọn họ đi vào gặp chủ quán và đưa cho vợ chồng chủ quán một số tiến lớn. Sau đấy, bọn họ vào chỗ mà Tống Lộ Khiết từng ở, rồi thu dọn tất cả đồ dùng sinh hoạt của cô mang đi.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sau khi mang nữ chính trở về, Long Quân Dao cho người chuẩn bị tất cả món ngon, đồ bổ cho cô dùng. Khi sắc mặt của Tống Lộ Khiết đã tốt lên rất nhiều và khi đi khám thai cuối cùng cũng nhận được lời xác nhận sức khỏe từ bác sĩ. Ngay lập tức, đêm hôm đó, nữ chính bị Long Quân Dao đè dưới thân hành cho lên bờ xuống ruộng.

Nữ chính mang thai không bao lâu thì do sảy chân té ngã mà sinh non. Đứa bé vì do sinh non nên có phần yếu ớt hơn những đứa trẻ khác. Nhưng thật may mắn! Nó đã mạnh mẽ vượt qua tất cả cửa tử để đến với cuộc sống này. Và thằng bé được đặt tên là Hùng Cường, cái tên ấy có nghĩa là mạnh mẽ, khỏe mạnh. Tên đầy đủ của đứa bé là Long Hùng Cường!

Thằng bé theo họ Long Quân Dao là vì Tống Lộ Khiết nằng nặc muốn cho thằng bé theo họ cô. Tuy cả hai không có máu mủ ruột thịt, nhưng cô nàng mong rằng cái họ sẽ gắn kết cả hai lại với nhau, để cả ba người có thể trở thành một gia đình thực sự.

Long Hùng Cường được sinh ra và cho đến khi nó được hai tuổi thì cũng chả nhìn thấy nó có điểm nào trông giống nam chính cả. Vì nhìn thằng bé giống nữ chính nhiều hơn. Thằng bé ấy rất quấn người, và nhất là Long Quân Dao, thằng bé chỉ tiếc hận vì không thể nào quấn lấy cô cả ngày.

Và người lớn ở Long gia, ai nấy đều rất yêu thương và cưng chiều thằng bé con này. Nhất là Long mẹ rất yêu chiều thằng bé, từ khi có thằng bé Long Quân Dao trực tiếp bị cho ra rìa.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Nhiều năm về sau, khi Long Hùng Cường cũng đã đến tuổi phải nhập học. Vào một ngày đẹp trời, Long Quân Dao cùng Tống Lộ Khiết đến trường đón thằng bé trở về. Thế mà, ai ngờ được lại chạm mặt với nam chính Ngạo Thiên đang bán đồ ăn vặt bên lề đường.

Vừa nhận ra nam chính, giống như phản xạ có điều kiện Tống Lộ Khiết liền giật mạnh người rồi trốn phía sau lưng Long Quân Dao.

Còn cô thì vô cùng thắc mắc vì sao hắn ta lại được thả sớm đến thế thì khi này hệ thống lại ngoi lên.

\[Hệ thống\]: Vì nam chính thực hiện các công tác cải tạo rất tốt nên được thả sớm a\.

“Ra vậy!”

Khi được hệ thống giải đáp, Long Quân Dao cũng dời mắt khỏi nam chính. Cô khi này cúi người xuống bế Long Hùng Cường lên tay, rồi sau đấy nắm tay nữ chính lướt ngang mặt tên Ngạo Thiên.

Lúc đấy, nam chính đứng như chết trân nhìn theo hướng gia đình ba người rời khỏi đấy.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Trong lúc Tống Lộ Khiết bước lên xe, Long Quân Dao tay bế đứa con trai đang định đưa thằng bé cho nữ chính bế, thì khi này thằng bé từ tay cô bị đoạt đi bởi người khác.

Long Quân Dao phản xạ nhanh nhạy, liền nhanh tay ôm lại được eo của Long Hùng Cường.

“Tống Lộ Khiết, cô nói đi! Đây có phải là con trai của tôi không?” Ngạo Thiên đã chạy đến giành lấy đứa bé từ trong tay Long Quân Dao.

“Mami, cứu con! Lão già điên muốn bắt con đi! Con sợ! Mami!” Long Hùng Cường giãy giụa khóc ré lên, nó hướng Long Quân Dao gọi lớn.

“Long Hùng Cường, ta dạy con thế nào? Đàn ông con trai đổ máu không đổ lệ!” Long Quân Dao giọng điệu nghiêm khắc nói.

Nghe cô nói thế, thằng bé đang khóc bù lu bù loa liền nín khóc, môi trên và môi dưới của thằng bé lúc này liền mím chặt lại với nhau, nhưng nước mắt thì cứ thi nhau rớt xuống. Thấy tình hình không ổn, Tống Lộ Khiết vội vàng bước xuống xe giành lấy con mình trong tay Ngạo Thiên.

Thấy Tống Lộ Khiết chịu xuống xe thì lúc này Ngạo Thiên liền gào lên:

“Tống Lộ Khiết, tại sao con tôi mà cô lại cho nó mang họ Long? Cô nói đi!”

“Con anh thì đã sao? Ngạo Thiên tôi nói cho anh biết. Đúng là một nửa dòng máu thằng bé đang mang là của anh, nhưng tôi mới chính là người mang thằng bé chín tháng rồi sinh ra. Nó chính là con tôi! Nó là con của tôi! Của riêng tôi! Còn vì sao không thể theo họ Long? Thằng bé vốn dĩ là cháu trai của Long gia và không có bất kì quan hệ gì với Ngạo gia cả.” Nói rồi, Tống Lộ Khiết lạnh lùng bế con bước lên xe.

Long Quân Dao đứng nhìn Ngạo Thiên đang không ngừng thay đổi sắc mặt rồi cũng quay lưng bước lên xe.

Sau ngày hôm đó, không bao lâu sau Long cha đọc được tin tức ‘Ngạo thiếu năm xưa vừa ra tù không bao lâu đã tự sát” trên tờ báo lá cải liền đưa cho Long Quân Dao xem.

Cô thì chả quan tâm lắm, còn nữ chính thì có vẻ cũng chả để tâm đến hắn nên cái chết của nam chính cứ thế đi vào lãng quên.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ở thế giới đầu tiên, Long Quân Dao sống được đến năm 50 tuổi thì rời khỏi đấy. Vì vết thương ở đầu năm xưa đã có biến chứng tụ thành máu bầm và không thể nào trị khỏi được.

Sau khi Long Quân Dao rời đi, Tống Lộ Khiết ngày nào cũng lủi thủi cô đơn một mình, cô nàng vẫn xinh đẹp như ngày trước nhưng có điều trên gương mặt cũng dần xuất hiện nếp nhăn.

Chờ đến khi con trai là Long Hùng Cường trưởng thành và kế thừa Long thị giúp nó phát triển thành một tập đoàn lớn nhất nước, và đang manh nha vươn ra thế giới. Khi này, Tống Lộ Khiết cuối cùng cũng yên tâm mà đi theo tiếng gọi con tim.

Đến khi Long Hùng Cường phát hiện ra thì mẹ anh đã không thể nào qua khỏi khi dùng thuốc ngủ quá liều. Tuy có đau lòng nhưng anh cũng có phần an tâm, vì đến thế giới bên kia rồi mẹ sẽ lại được mami chăm sóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.