“Sênh Sênh…” Phí Hiên mở miệng, thanh âm so với An Sênh còn thấp hơn. Anh không nói anh sai, chỉ nói, “Em không thể đi.”
Ngón tay Phí Hiên chỉ vào trán mình, cố chấp nói, “Em đã từng nói đóng dấu chủ quyền với anh, chỉ cần anh không xoá, anh chính là của em, em không thể…”
Giọng Phí Hiên nghẹn ngào, trầm lặng nhưng mang theo âm thanh nức nở, “Em không thể không cần anh.”
An Sênh chờ thang máy đến, cửa thang máy mở ra. Cô đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng lau trán anh một cái, sau đó cất bước đi vào thang máy, “Hiện tại không còn, anh chính là của anh.”
An Sênh nói rồi lại lau trên trán mình một cái, đứng trước cửa thang máy, ngữ điệu bình tĩnh như thể bàn về thời tiết hôm nay rất đẹp, “Của tôi cũng không còn, tôi cũng không còn là của anh.”
Phí Hiên choáng váng, quỳ trước cửa thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại, muốn nhào lên nhưng không kịp, hung hăng đập lên cửa thang máy, khàn giọng hét lên.
Lúc Phí Hiên quỳ xuống đất cầu xin An Sênh, Phí Sư vừa lúc từ văn phòng bên cạnh đi ra.
Hắn khiếp sợ nhanh chóng há to miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh, nhanh chóng lùi về sau, chỉ dám vụng trộm nhìn qua khe cửa.
Cằm Phí Sư muốn rơi xuống đất. Trong nhà, Phí Hiên giống như hoàng thái tử, không ai dám chọc, bao gồm cả Phí La Minh.
Tuy Phí Hiên chưa bao giờ có thái độ ngạo mạn nhưng loại khí chất cao cao tại thượng, một tay che trời của anh không phải ai cũng có, bao gồm cả hắn, cho nên mọi người trong Phí gia cũng không dám làm càn.
Phí Sư đi theo Phí Hiên cũng được một thời gian không ngắn, thủ đoạn của anh trên thương trường hay trong nhà tuyệt đối có uy lực. Trong lòng Phí Sư, Phí Hiên chính là một đại trưởng bối uy quyền.
Nhưng hiện tại đại gia trưởng của hắn cũng là của cả Phí gia, lại đang quỳ trước mặt một cô gái, cầu xin cô đừng đi, đáng thương chỉ vào trán mình, nói về ước định của hai người, làm cho Phí Sư không biết phải làm như thế nào.
Đến khi nghe được tiếng hét của Phí Hiên, Phí Sư mới lao ra, vội vàng đỡ Phí Hiên, “Anh! Anh không sao chứ?”
Phí Hiên nghiêng đầu nhìn Phí Sư, ánh mắt của anh làm Phí Sư rùng mình, tay run run, theo bản năng buông lỏng anh ra.
Phí Hiên mất khống chế như vậy nửa ngày, không nhìn thấy An Sênh nữa, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chống tay đứng dậy, phân phó Phí Sư, “Cho người theo dõi cô ấy, nếu cô ấy có ý định rời Thân Thị…”
Phí Hiên cắn chặt răng, “Bắt người lại.”
Phí Sư đối với những chuyện này của anh rõ như lòng bàn tay, hắn cũng xem như là đồng loã trong chuyện này. Tuy rằng mỗi lần Phí Hiên giao những việc này cho hắn, trong lòng thầm cảm thấy không ổn nhưng mỗi lần hắn đều không chút do dự thực hiện mệnh lệnh của Phí Hiên.
Mọi người trong Phí gia đều không chút do dự chấp hành mệnh lệnh của Phí Hiên. Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường vặn vẹo, không bình thường như vậy, căn bản không thể làm trái ý của người đứng đầu.
Phí Hiên đứng thẳng, lại phân phó Phí Sư, “Bất kể là cô ấy chuyển nhà hay đi tới vùng ngoại thành, đếu phải báo cáo lại cho tôi.”
Sau khi nói xong, anh thu liễm lại tất cả cảm xúc, xoắn tay áo, kéo vạt áo ra khỏi quần, sau đó cất bước đi về phía văn phòng.
Không quay đầu lại, nói với Phí Sư, “Lát nữa tôi gọi thì cậu vào, không cần đưa hắn đi bệnh viện, trực tiếp ném về Đồng gia.”
Đồng Tứ phá hỏng chuyện của anh, Phí Hiên tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta. Phí Hiên thật sự muốn gi3t chết anh ta, nếu vừa rồi không phải An Sênh lên tiếng, hiện tại người Đồng Tứ cũng đã lạnh.
Phí Hiên điên lên không khống chế được, đã nhiều năm rồi, anh chưa trở nên như vậy. Nếu không phải do Đồng Tứ ban tặng, bằng không chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, chỉ cần hai ngày nữa thôi, An Sênh sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Phí Hiên chuẩn bị giáo huấn Đồng Tứ một trận, nếu không thể khiến anh ta đời này không ngẩng đầu lên được thì chí ít cũng phải làm cho anh ta trả giá trong thời gian ngắn. Năm lần bảy lượt dẫm lên cấm địa của anh, anh ta có cha chống lưng thì sao chứ?
Phí Hiên cũng không sợ tranh đấu, Phí gia trừ Phí La Minh khốn kiếp trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, mọi chuyện làm ăn đều trong sạch.
Đồng gia là một vũng nước đục, Phí Hiên trước kia không để ý đến điều này. Nhưng trên đời chỉ cần là việc đã làm, không có chuyện sẽ không lưu lại dấu vết. Đừng nói chỉ là một Đồng Tứ, nếu đấu với cả Đồng gia, Phí Hiên cùng lắm chỉ là bị bẻ gãy cánh, về sau có thể “Đông Sơn tái khởi”*. Nhưng nếu Đồng gia gục ngã sẽ hoàn toàn bị đạp xuống đáy.
*Đông Sơn tái khởi: phục hưng sau khi bị thất bại.
Dám chọc đến anh sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
Phí Hiên vào phòng chuẩn bị tự mình động thủ, để cho Đồng Tứ biết hậu quả của việc động vào anh. Nhưng lúc anh tiến vào văn phòng, người vốn phải nằm tại chỗ như chó chết đã không còn bóng dáng đâu.
Phí Hiên vội vàng ra khỏi văn phòng, đứng ở cửa gọi Phí Sư, “Cho đóng cửa tất cả các lối ra, bắt Đồng Tứ về cho tôi.”
Phí Sư lập tức tuân lệnh, trở về văn phòng dùng bộ đàm nội bộ báo cho phòng bảo vệ, không cho bất cứ ai rời khỏi công ty.
Phí Hiên đứng trong phòng đợi, Phí Sư vào báo cáo, trong công ty trừ nhân viên nội bộ, không phát hiện ra bóng dáng Đồng Tứ.
Phí Hiên “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm. Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Đồng Tứ như vậy, bây giờ cũng không vội.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn trong thành phố, huyết sắc trong mắt cuối cùng cũng tiêu tán. Tay đè lên cửa sổ thuỷ tinh, chạm vào một mảnh ánh đèn neon huyễn hoặc.
Tất cả cố gắng của anh trong thời gian dài đều đã công cốc. Bàn tay Phí Hiên đặt trên cửa kính hạ xuống, xoay người quay trở lại bàn làm việc, mở điện thoại di dộng ra, nhìn định vị của An Sênh, đáy mắt anh loé lên một tia sáng.
Không thể dễ dàng như vậy.
Không thể buông tha dễ dàng như vậy. Anh thực sự muốn An Sênh, càng ở bên cô, anh càng muốn nhiều hơn. Một khi Phí Hiên xác định một thứ gì đó, anh sẽ làm tới cùng. Ngay cả khi thứ đó bị phá huỷ, cho dù sau khi có được anh không thể làm cho nó nguyên vẹn trở lại, anh cũng sẽ không buông tay.
Cho dù về sau, có lẽ rất khó có thể nếm lại hương vị “lưỡng tình tương duyệt”*.
* Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với đối phương.
Theo định vị, An Sênh đang ngồi trên taxi, đi về phòng trọ.
Buổi tối không có ăn gì, trong bụng trống rỗng, sau khi về, căn phòng cũng trống rỗng như dạ dày của cô vậy. An Sênh đơn giản rửa mặt, trực tiếp xuống lầu, đến cổng tiểu khu.
Dừng lại ở trước quán nướng hai người thường mua, An Sênh bước vào và gọi rất nhiều thứ, tiêu hết nửa số tiền hôm nay kiếm được, mới bước ra ngoài.
Đưa tay lên ngực sờ sờ, không biết vì sao vẫn cảm thấy trống rỗng.
An Sênh về đến phòng, tất cả đều là đồ của hai người. Cô không động đến đồ của Phí Hiên, mà chậm rãi sửa sang lại phần của mình. Phòng này vốn còn lại nửa năm tiền thuê nhà, tuy rằng hơi nhỏ và cũ, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái.
Bất quá bây giờ cô không định ở lại nữa, trong này có quá nhiều ký ức cùng Phí Hiên, hơn nữa anh lại có chìa khoá, An Sênh sợ anh sẽ quay lại.
Cái khác không nói, một khi cô dứt ra khỏi trạng thái tin tưởng Phí Hiên, lại nhớ tới những miêu tả về anh, trong đó còn có cầm tù Phí Lam Lam liền doạ sợ An Sênh một trận.
Bây giờ cô cũng không biết phải đi đâu, tiền bình thường kiếm được đều giao cho Phí Hiên. Thỉnh thoảng cô quên, Phí Hiên sẽ đòi cô, mỗi lúc ấy An Sênh đều cảm thấy ngọt ngào, thích nhìn Phí Hiên làm nũng, tiêu tiền của cô.
Nhưng hiện tại cô bắt đầu hối hận, tại sao bản thân lại không dành chút tiền riêng chứ? Bây giờ thì hay rồi, muốn ra ngoài tìm chỗ ở cũng không có tiền.