Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 53-2



Editor: Endy.

Trên đời này, cái làm con người ta không thể chịu được, đó là những cô gái ngây ngô nhưng mang vẻ yêu mị và những cô gái yêu mị giả ngây ngô.

Phí Lam Lam có cả hai, vừa nóng bỏng vừa táo bạo, nhưng rõ ràng là cái gì cũng đều không hiểu.

Cô như sói như hổ, nhìn Đồng Tứ bằng đôi mắt mê ly, chờ anh khi dễ.

Cô liên tục gọi "mẹ Trương" và xoa xoa mái tóc xoăn của Đồng Tứ.

Nhưng cho dù đầu óc đang ngây ngốc, anh cũng không dám dễ dàng ăn miếng thịt dâng tới miệng.

Không bởi vì nguyên nhân nào khác, mà tất cả mọi người trong vòng lẩn quẩn này đều biết Phí Lam Lam là người phụ nữ của Phí Hiên, là vợ tương lai của anh. Nếu bây giờ anh hồ đồ làm bậy, đừng nói đến việc làm hòa với Phí Hiên, khẳng định ba anh sẽ gi3t chết anh trước.

Nhưng việc này thực sự k1ch thích muốn chảy máu mũi. Phí Hiên đã “hành hạ” Đồng Tứ khổ sở đến vậy, hiện tại "người phụ nữ" của anh lại đến trước mặt cầu hoan. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cứng họng rồi!

Còn nữa, Phí Lam Lam thực sự là mẫu người khó cưỡng nhất của Đồng Tứ.

Máu trong người anh như sắp chảy ngược, đẩy Phí Lam Lam ra, lắp bắp nói: "Cô nhận, cô nhận nhầm người rồi. Tôi không phải mẹ Trương, nếu cô uống quá nhiều, tôi sẽ đưa cô…"

"Anh không dám đụng vào tôi sao? Sợ Phí Hiên sẽ tìm anh tính sổ?” Vẻ mặt mờ mịt của Phí Lam Lam dần trở nên rõ ràng hơn, cô ngồi trên ghế sofa, tựa đầu vào khuỷu tay nhìn anh.

Đồng Tứ không ngờ đến, cô chỉ đang giả vờ!

Nhà họ Phí quả nhiên đều là yêu quái, không thể đụng vào!

Anh định đứng dậy khỏi ghế sofa, nhưng Phí Lam Lam đã lùi lại một chút. Trên người cô không có lộn xộn gì, nhưng so với dáng vẻ thường ngày cẩn thận của cô, lại nhìn thấy cô trong bộ dạng như thế này, nếu không muốn bắt nạt cô thì chính là không phải đàn ông.

Phí Lam Lam ngồi trên đùi Đồng Tứ, vươn tay vuốt tóc anh, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt anh rồi cúi đầu xuống.

"Khốn kiếp..."

Mọi thứ sau đó vượt khỏi tầm kiểm soát. Đồng Tứ là một người đàn ông bình thường, dù có thương hoa tiếc ngọc nhưng bị khơi dậy h@m muốn, quả thực làm anh muốn nổ tung.

Sau đó là những nụ hôn rơi xuống tới tấp, không biết đêm ngày ra sao, tất cả chỉ còn lại là hình ảnh chiếc ghế sofa rung chuyển...

Bên kia, đợi đến khi Phí Hiên đã khâu xong vết thương, bác sĩ bảo không có gì nguy hiểm. Anh mới tin nhắn thả Nguyên Khúc ra. Sau đó, Nguyên Khúc nhờ nhân viên khách sạn gọi cho hai người đang trên “con thuyền bấp bênh”. Lúc này, Đồng Tứ mới thanh tỉnh đứng dậy.

Nhìn Phí Lam Lam cả người xộc xệch, mềm nhũn, anh biết bản thân nhất thời bị “sắc dục phân tâm” nhưng lần này thì chết chắc rồi.

Lần này phỏng chừng dù có đánh gãy chân anh cũng không giải quyết được. Sắc mặt Đồng Tứ sợ hãi, biến đổi màu liên tục như bảy sắc cầu vòng.

Ngược lại, Phí Lam Lam từ từ chống tay ngồi dậy, mặc áo choàng tắm vào, sắc mặt ửng hồng, tóc ướt mồ hôi, trên chân còn có vết máu, nhưng vẻ mặt lại khôi phục bộ dáng "thánh nữ", mang dáng vẻ bị khi dễ đi về phía cửa.

Trước khi cô mở cửa đi ra ngoài, Đồng Tứ cuối cùng cũng tỉnh táo, vội mặc quần áo lung tung, chạy ra đè lại bàn tay cô đang mở cửa.

"Cô cứ... khụ, đi ra ngoài như thế này?"

Phí Lam Lam nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt lãnh đạm khiến máu Đồng Tứ đều đông cứng lại. Anh cảm thấy mình như một cái giẻ bị ném đi sau khi dùng xong...

Cũng không thể để một cô gái đi ra ngoài trong bộ dạng như thế này được, chỉ có một cái áo choàng tắm, còn lại cái gì cũng không có...

Đồng Tứ bình tĩnh hắng giọng nói: "Cô muốn đi tìm Phí Hiên đúng không?"

Phí Lam Lam nhìn Đồng Tứ đang nắm tay cô, khẽ rũ mắt xuống, không dời đi, khẽ "ừm" một tiếng.

"Vậy thì cứ đợi ở đây đi," Đồng Tứ kéo Phí Lam Lam ngồi vào... ngồi vào đầu khác của ghế sofa, xốc lại tóc mái nói, "Chờ tôi đi lấy quần áo cho cô. Nếu không, cô đi tắm trước?"

"Tôi tiện đường, sẽ lái xe đưa cô qua đó."

Cô gật đầu, lúc này Đồng Tứ mới chỉnh sửa lại quần áo, mở cửa đi ra ngoài. Phí Lam Lam hướng mắt nhìn về phía cửa, vừa rồi trong đầu cô đều là hình ảnh hai người bọn họ... Tai cô bắt đầu đỏ lên, sau đó lan hết cả người, nóng đỏ như cục than hừng lửa. Cô nhanh chân đi vào phòng tắm hạ nhiệt.

Lúc Đồng Tứ quay lại, Phí Lam Lam đã tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm do khách sạn chuẩn bị, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, mái tóc dài đã khô một nửa, hai má ửng hồng, toàn thân đều là hơi nước, nhìn như miếng đào mọng nước, làm người khác muốn cắn một ngụm…

Đồng Tứ có chút khô khốc, bởi vì anh biết, quả thực là cắn một ngụm... Khụ.

Anh không biết dời mắt đi đâu, cầm quần áo bước đến sô pha, đặt bên cạnh cô, nói nhỏ: "Cô vào phòng ngủ thay đồ, tôi đi tắm..."

Phí Lam Lam gật đầu, nhiệt độ vừa hạ xuống lại có xu hướng tăng trở lại, nhưng khuôn mặt của cô vẫn rất bình tĩnh, chỉ có đôi tai đỏ bừng tiết lộ sự ngượng ngùng của cô lúc này.

Hai người một cái đầu lao vào phòng tắm, một cái đầu chạy vào phòng ngủ. Mặc dù hai người cái gì cũng đã làm, nhưng hiện tại ngược lại rất ngượng ngùng.

Khi Phí Lam Lam đi vào phòng ngủ, mở quần áo ra, ngay cả đồ lót anh cũng chuẩn bị sẵn. Mặt cô nháy mắt lại đỏ bừng.

Đồng Tứ lấy tốc độ huấn luyện quân sự khi còn ở trường học, tắm rửa nhanh chóng, thay quần áo sạch sẽ, ngồi ở trên sô pha chờ Phí Lam Lam, ngay cả tóc cũng không sấy.

Phí Lam Lam từ trong phòng đi ra, đã thay quần áo tử tế, không tìm ra được điểm nào vừa rồi... loại phong thái dụ hoặc người lúc nãy.

Đồng Tứ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Sự tương phản quá lớn, phản ứng của Phí Lam Lam cũng quá khác biệt. Anh không ngờ đời này bản thân chỉ mới nhìn một người phụ nữ mà đã có phản ứng kịch liệt như vậy.

Đồng Tứ có chút lo lắng giật giật chân, thay những suy nghĩ loạn thất bát táo trong đầu bằng việc cái tên Phí Hiên khốn nạn bị thương máu phun ra nửa bầu trời. Anh đứng dậy, đi về phía cửa, bộ dạng nghiêm trang, lưng thẳng tắp, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ như bình thường nữa.

Phí Lam Lam nhìn thoáng qua bóng lưng của Đồng Tứ. Dù sao anh cũng là nhân vật phản diện tuyến 1 của truyện, vai rộng chân dài là điều kiện đầu tiên phải có.

Đồng Tứ đi vài bước, quay đầu lại đợi Phí Lam Lam. Cô đi có chút chậm, chủ yếu là bởi vì... một hồi vừa rồi quá kịch liệt, hiện tại cô vẫn còn đau.

Anh thấy vậy, bất giác thả chậm bước chân, muốn đưa tay đỡ cô, nhưng bầu không khí giữa hai người quá mức xấu hổ.

Trong lòng Đồng Tứ thầm châm chọc, anh bị sao vậy? Chuyện gì không được làm cũng đã làm, là cô quyến rũ anh trước. Nếu sau này Phí hiên có tìm tới gây khó dễ, nhiều lắm anh cũng chỉ là tòng phạm...

Anh lén lút nhìn lại khuôn mặt của Phí Lam Lam, lớp trang điểm của cô đã được rửa sạch, bây giờ là mặt mộc trong sáng, nhưng Đồng Tứ ngược lại cảm thấy cô như vậy càng xinh đẹp hơn. Trên trán có một vết đỏ không rõ ràng lắm, rất bắt mắt trên làn da trắng nõn của cô. Vừa nhìn liền biết chuyện gì đã xảy ra.

Đồng Tứ chịu đựng cảm giác mèo cào trong lòng. Sau khi vào thang máy, ấn số tầng, đứng bên cạnh Phí Lam Lam, vụng trộm dùng dư quang ngắm nhìn cô.

Khí chất của cô thật sự rất tốt, dáng đứng cũng là thập phần thục nữ, không có quá nhiều động tác nhỏ, cho dù bây giờ không đeo bất kỳ phụ kiện gì, tuỳ tiện đến một buổi tiệc rượu, thậm chí đứng chung một chỗ với các minh tinh, cô cũng không hề lép về nhan sắc.

Đồng Tứ thích nhất là kiểu phụ nữ như vậy. “Tiểu bạch thỏ” trước đây, chính là nhờ dáng vẻ giả vờ là một đoá hoa thanh thuần mới chiếm được sự chú ý, mới ở bên cạnh Đồng Tứ lâu như vậy.

Nhưng cho dù cô ả “có phải giả vờ hay không, cũng không thể so với “Thiên Sơn Tuyết Liên”* là Phí Lam Lam. Trước đây, không phải Đồng Tứ chưa từng nhìn thấy Phí Lam Lam, mà là Phí Lam Lam nổi tiếng là hoa đã có chủ. Anh không có sở thích đi quan tâm đến người phụ nữ đã có chủ.

* Thiên Sơn Tuyết Liên: là một loại hoa quý giá mọc trên Thiên Sơn.

Nhưng bây giờ đã khác, anh đã ăn sạch cô rồi. Bây giờ, Phí Lam Lam đang đứng trước mặt, trong tâm trí của anh chỉ toàn những hình ảnh triền miên lúc nãy, dáng vẻ làm máu nóng người khác sôi sục.

Tuy nhiên, Đồng Tứ vẫn phải đè nén bản thân. Mặc dù đã làm, nhưng anh không biết Phí Lam Lam muốn dụ dỗ anh vì điều gì. Đồng Tứ không nghĩ Phí Hiên sẽ gài bẫy lừa anh nhúng chàm Phí Lam Lam.

Bởi vì cho dù Phí Hiên có tàn nhẫn đến đâu, nhiều thủ đoạn đến đâu, anh sẽ không bao giờ giở thủ đoạn bẩn như vậy.

Nếu đó không phải chỉ dẫn của Phí Hiên, nhất định là chủ ý của Phí Lam Lam. Đồng Tứ cẩn thận nhớ lại vài lần gặp gỡ với cô, chưa từng nhìn thấy bất kỳ cảm xúc khác thường nào trên mặt cô.

Cô gái này không phải thầm thích anh, vậy mục đích gõ cửa phòng anh rồi bày ra một màn nóng bỏng như vậy là vì mục đích gì?

Anh nghĩ mãi vẫn không rõ, cũng không dám hành động lỗ m ãng. Hai người đi ra khỏi đại sảnh, lên xe, đi về hướng bệnh viện.

Dọc đường đi, Đồng Tứ đều quan sát Phí Lam Lam. Nhưng ngược lại, cô chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Vẻ mặt của cô rất thoải mái, ngoại trừ trong người có chút khó chịu, toàn thân dường như nhẹ hẳn đi.

Phí Lam Lam biết khi về nhà, nếu ba cô biết chuyện này, ông nhất định sẽ làm náo loạn một trận, chửi ầm lên. Nhưng trong lòng Phí Lam Lam lại có một loại vui sướng thầm kín từ từ trỗi dậy.

Tâm trạng vui vẻ rất dễ nhận ra. Đồng Tứ tuy rằng không biết vì sao Phí Lam Lam lại vui vẻ, nhưng nhìn miệng cô cong lên, khóe miệng anh cũng không nhịn được mỉm cười.

Lăn lộn với anh vui vậy sao?

Chẳng lẽ cô thầm mếm anh thật?

Xe chạy một đường đến bệnh viện. Sau khi đậu xe xong, Đồng Tứ không có lập tức xuống xe. Phí Lam Lam kéo cửa, nhưng cửa không mở. Cô nghi hoặc quay đầu nhìn Đồng Tứ.

Anh không lo cho tên cẩu vật Phí Hiên kia, cắt cổ tay sao? Thật sự là muốn cười rụng răng. Loại này cũng chỉ doạ được mấy cô gái nhỏ như An Sênh. Có năng lực thì cắt động mạch cổ đi? Đảm bảo chết nhanh, không cần đưa đến bệnh viện.

Phí Lam Lam hiển nhiên cũng không lo lắng cho Phí Hiên. Cho tới bây giờ, cô đều biết Phí Hiên là người như thế nào. Anh làm gì và muốn gì, không có việc gì là không có mục đích và thủ đoạn.

- Hết chương 53.2-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.