Mở cửa ra, chính là tầng hầm mà ban ngày cô và Nguyên Khúc vào.
An Sênh thuận tay đóng cửa lại, nhìn về phía ngoài cửa.
Bên ngoài là một mảnh tối đen, không thấy gì cả, vươn tay không thấy được năm ngón.
Cô đem cửa đóng lại, quay đầu nhìn sang. Phí Hiên vẫn đang ngủ rất ngon, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô ngồi ở bên giường, nhìn Phí Hiên một lát, sau đó thay dép lê đi trong nhà, theo con đường dốc đi lên, dùng chìa khóa trước ngực vặn một chút, đẩy cánh cửa ra.
An Sênh mở tủ lạnh, lấy ra rau xanh, vo gạo cho vào nồi, vừa ngâm nga vừa chuẩn bị cơm tối. Kỳ thực, cô có thể nấu trong căn hầm nhỏ đó, nhưng sẽ có mùi. Cô muốn để Phí Hiên ngủ một giấc nữa.
Nấu xong bữa chiều, theo con dường dốc nhỏ đi xuống, đóng tấm sắt lại. Bưng đồ ăn đến bên bàn. Lúc này mới lại lần nữa ngồi trở lại bên giường, gọi Phí Hiên.
Tác dụng của thuốc đã gần hết, An Sênh gọi vài tiếng, nhưng Phí Hiên chỉ nhẹ nhàng động đậy mi mắt. Cô dứt khoát đưa tay bóp mũi anh, thành công đánh thức anh.
"Dậy ăn cơm đi," An Sênh thân thiết hôn lên trán Phí Hiên.
Phí Hiên mơ mơ màng màng mở mắt ra. Bởi vì tác dụng của thuốc, đầu óc anh nhất thời chưa tỉnh táo, phải mất một lúc ánh mắt mới tập trung.
Tuy nhiên, anh mới thanh tỉnh lại, không ý thức được bản thân đã xảy ra chuyện gì, trước nắm lấy tay An Sênh, mở miệng hỏi, "Em... đã đáp ứng sẽ ở bên anh, đúng không!"
Không phải là một giấc mơ đúng không? Vừa rồi quả thật Phí Hiên đắm chìm trong cảnh tượng trong mơ. Anh mơ thấy bản thân vốn đang bay lượn tự do trên trời, có một đôi cánh to lớn.
Sau đó anh bị bắt lại, bị dây xích trói. Có một người đang cầm đao, là An Sênh. Cô cười đặc biệt ngọt ngào, dỗ dành anh rằng sẽ ở bên cạnh anh nếu anh chặt đứt đôi cánh của mình. Trong mộng, Phí Hiên không biết đôi cánh tượng trưng cho cái gì, không chút do dự đáp ứng.
Cho nên, sau khi tỉnh dậy, vừa nhìn thấy An Sênh, trong lúc nhất thời có một chút hoảng hốt, sợ rằng đây là giấc mơ.
An Sênh gật đầu, "Đúng vậy..." Cô nói xong đưa tay ôm lấy cổ Phí Hiên, đỡ anh ngồi dậy.
Khi hai chân trần chạm nhau trong chăn, Phí Hiên lúc này mới phát hiện bản thân đang khoả th@n.
Anh sửng sốt một chút, đẩy An Sênh ra, sau đó cúi đầu, mới phát hiện trên cổ có một sợi xích.
An Sênh có chút khẩn trương bắt lấy chăn. Phí Hiên trầm mặc một lát, lại xốc chăn lên nhìn vào bên trong, tiếp theo lại nhìn quanh phòng, đột nhiên cười ra tiếng.
Anh bắt lấy bả vai An Sênh, đem cô đẩy ngã ở trên giường, đè lên người cô, chóp mũi dán vào mũi cô, híp mắt nói, "Em trở nên xấu tính..."
Phí Hiên hừ cười, "Bảo bối, em học ở đâu loại thủ đoạn này hả?"
Hô hấp An Sênh cứng lại, đưa tay ôm lấy cổ anh, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của anh. Không hiểu sao vẻ mặt Phí Hiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, anh hơi chống cánh tay.
"Em học từ con chim trĩ đó phải không?"
Ánh mắt Phí Hiên hung hăng, An Sênh vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Đã lâu rồi không cùng Phí Hiên thân thiết như vậy, tim cô đập loạn xạ.
An Sênh cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Không có..."
Ánh mắt Phí Hiên khẽ động, âm thanh ngâm nga bên tai, làm cho cô nhột.
"Em cho cái gì vào bánh ngọt đó? Hả?"
An Sênh lắc đầu không chịu nói.
Phí Hiên nhéo nhéo cằm An Sênh, ánh mắt như hỏa, hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống, thanh âm càng lúc càng thấp, làm cho người nghe phát run, "Đem anh lột s@ch, còn buộc dây xích. Em đây là muốn làm gì?"
Hai người gần tới mức môi gần như chạm vào nhau. An Sênh hơi ngẩng đầu lên, hôn lên môi Phí Hiên, "Muốn như thế này..."
An Sênh chủ động thật sự là rất hiếm, nhất là loại khiêu khích này.
Phí Hiên thở gấp gáp, cái gì cũng không thể nghĩ được. Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi lướt vào khoang miệng cô, bộc phát hết tất cả những cảm xúc và suy nghĩ bị kìm nén bấy lâu nay.
An Sênh đón ý hùa theo anh, ngoan ngoãn làm Phí Hiên có chút kinh ngạc. Ngón tay anh nóng như lửa, nhưng cô không trốn tránh.
Mắt thấy tên đã giương cung, môi Phí Hiên dán lên cổ An Sênh, lưu lại một loạt ấn ký màu hồng nhạt như tuyên bố chủ quyền.
An Sênh hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nửa mở nửa nhắm, trong mắt là hơi nước mê màng. Đó là một loại dung túng, một loại hưởng thụ.
Nhưng An Sênh cũng không hoàn toàn mất lý trí, ngón tay luồn vào tóc Phí Hiên, nhẹ nhàng vuốt v3, ôn nhu nói, "Ăn cơm trước đi, một hồi nữa đồ ăn sẽ nguội..."
Phí Hiên lúc này mới dừng lại, buông An Sênh ra.
Cô đứng dậy, đến tủ đầu giường, lấy ra một bộ đồ ngủ mới tinh, còn có một cái qu@n lót, đưa cho Phí Hiên.
Anh cũng không nhận, ngồi trên giường, lấy chăn che lại bộ vị quan trọng, nhàn nhạt nhìn quanh phòng.
"Đây là nơi nào? Em mua phòng ở lúc nào? Sao anh lại không biết nơi này?"
Phí Hiên liên tiếp ném qua một đống câu hỏi. An Sênh dừng lại một chút, nhưng không trả lời câu nào. Đem thức ăn cho vào lò vi sóng hâm nóng.
"Anh ngủ một buổi trưa, chắc là đói bụng. Em làm món sườn và canh cải dầu mà anh thích. Anh mau rửa tay thay quần áo, rồi ăn cơm…”
Phí Hiên ngoan ngoãn nghe lời mặc quần áo, lúc này anh vẫn còn cảm thấy An Sênh chỉ đang đùa giỡn với mình. Mặc xong quần áo, đi đôi dép lê, kéo sợi xích, hứng thú đánh giá chung quanh, cố gắng tìm ra cánh cửa trên vách tường. Nhưng cho dù có cố gắng như thế này, anh cũng không tìm thấy.
Anh đi đến con đường dốc, ngẩng đầu hỏi An Sênh, "Phía trên là gác xép sao?"
Cô cũng nhìn ra Phí Hiên căn bản không xem chuyện này là thật, cho rằng cô chỉ đang cùng anh chơi trò tình thú. Nếu Phí Hiên biết chân tướng, chắc chắn anh sẽ phát điên lên, nói không chừng sẽ tuyệt thực.
An Sênh không định nói dối Phí Hiên. Vì vậy, cô dừng động tác dọn cơm, sẽ nói với anh sau bữa cơm.
"Trước cứ dùng cơm, " An Sênh nói, "Anh mau đi rửa tay, một lát nữa đồ ăn sẽ nguội."
Phí Hiên kéo sợi xích đi vào toilet. Sau khi rửa tay xong, đi đến chỗ An Sênh, ôm cô từ phía sau.
"Khoảng thời gian trước là anh hiểu lầm em, thực xin lỗi, " Phí Hiên gác cằm lên đầu An Sênh, đem cả người cô ôm vào lòng, hạnh phúc đến phát điên, "Nhưng nếu em muốn rời khỏi anh, anh sẽ phát điên mất. Anh quá bốc đồng..."
"Anh đã xử lý xong chuyện của Tần Thư Dư. Anh đã giúp anh ta khoát khỏi vợ cũ, trả tiền thuốc men, bồi thường tinh thần, chuyển con gái anh ta đến trường mẫu giáo tốt nhất.” Phí Hiên nói, "Em đừng trách anh. Lúc đó biết em chuẩn bị bỏ đi, thật sự là anh sợ muốn chết..."
An Sênh trầm mặc không nói gì, ngón tay vuốt v3 mu bàn tay Phí Hiên. Cô biết anh còn giúp Tần Thư Dư tranh một suất du học nước ngoài. Chỉ cần học hành ưu tú trở về, chắc chắn địa vị của Tần Thư Dư trong bệnh viện sẽ không nhỏ.
Phí Hiên đã thực hiện tất cả các khoản bồi thường, tất cả những gì anh có thể làm.
"Em có thể tha thứ cho anh được không?" Phí Hiên dán lên tai An Sênh, "Trở lại bên cạnh anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."
Phí Hiên nắm bả vai An Sênh, xoay người cô lại, hai mắt khóa chặt cô, "Sênh Sênh, anh yêu em."
An Sênh nhìn vào mắt Phí Hiên. Phí Hiên vẫn nhìn cô trước sau như một, thẳng thắn và ôn nhu. Giữa hai người đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng mỗi lần hai người nhìn nhau, cô đều có thể nhìn thấy tình yêu của anh. Chỉ có càng thêm mãnh liệt, càng thêm điên cuồng, chưa bao giờ giảm bớt.
Đây cũng chính là lý do tại sao An Sênh có thể cắn răng cùng Phí Hiên dây dưa. Sau khi chứng kiến một mặt đáng sợ của anh, cô vẫn nguyện ý thử, vẫn muốn ở bên cạnh anh.
Ở trên thế giới này, tìm được một người mà bản thân yêu, thật sự rất không dễ dàng.
Phí Hiên nguyện ý vì cô mà phát điên hết lần này đến lần khác, An Sênh cũng nguyện ý vì Phí Hiên mà điên cuồng một lần.
Điên cuồng đánh cược, đánh được Phí Hiên có phải hay không bởi vì không thể chịu đựng việc giam cầm, chủ động buông tha cô.
Nếu đến cuối cùng Phí Hiên buông tha cho cô, An Sênh ít nhất sẽ không tiếc nuối. Nếu anh không từ bỏ, An Sênh nguyện ý, chậm rãi từng chút một, thậm chí có mất cả đời để dạy anh cách yêu đúng đắn, cô cũng nguyện ý.
"Em cũng yêu anh." An Sênh nhìn Phí Hiên, từng tiếng đáp lại anh.
Phí Hiên muốn tát chính mình một cái, anh hoài nghi bản thân còn đang nằm mơ, nhưng An Sênh đang đứng trước mặt anh, tay anh đang đặt trên vai cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp đó nhắc nhở anh, tất cả những thứ này đều là thật.
An Sênh thật sự nguyện ý ở bên anh một lần nữa.
Phí Hiên lại đè x uống một nụ hôn, An Sênh vịn lấy bàn ăn, cái bàn lung lay một cái, đũa rơi xuống đất. Cô vội vàng vỗ vai Phí Hiên.
Rốt cuộc Phí Hiên buông cô ra, An Sênh thở ra một hơi, lấy mu bàn tay lau môi, nói, "Chúng ta ăn cơm trước đi, sắp nguội cả rồi."
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm. Hôm nay khẩu vị của Phí Hiên đặc biệt nhon. Anh ăn gần hết đ ĩa sườn. An Sênh ăn cũng không ít. Sau khi ăn xong, cô rửa chén bát, Phí Hiên đứng bên cạnh, cầm lấy đ ĩa, lau từng cái một, đặt vào tủ. Bàn tay bị thương nên động tác có chút chậm chạp.
"Chủ nhân, khi nào thì đem cởi xích chó của tôi đây?" thanh âm Phí Hiên mang theo ý cười, "Còn có di động của anh đâu? Sao anh không tìm thấy?"
An Sênh dừng một chút, đem hai cái chén cuối cùng rửa sạch. Sau khi rửa xong, cô nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Phí Hiên, cắn cắn môi, nói, "Sợi xích này, anh cứ mang như vậy, em sẽ không tháo xuống."
Phí Hiên chầm chậm lau khô cái chén cuối cùng, đặt vào tủ, nhướng mày tiến lại gần An, "Em muốn làm gì?"
Phí Hiên nói, "Muốn anh mang sợi xích này làm gì?"
Anh đẩy An Sênh dựa vào bồn rửa chén, môi dán lên môi cô, thanh âm ái muội đến cực điểm, "Chủ nhân, là muốn tôi mang theo thứ này làm... người sao?"
An Sênh lui về phía sau một chút, lưng cong về phía sau, suýt chút nữa ngã vào bồn rửa chén. Tay Phí Hiên ấn giữ vai An Sênh, tay kia nắm giữ eo cô. An Sênh bị anh vuốt v3 eo đến đỏ bừng. Anh nhất quyết không tha hỏi, "Muốn anh ở trên giường gọi em là chủ nhân?"
Đã lâu An Sênh không bị trêu chọc như vậy. Con nai nhỏ trong lòng chạy loạn đông, tay, nam, bắc.
Nhưng cô vẫn cố gắng làm ra một mặt nghiêm túc, nhìn thẳng Phí Hiên.
Cô nói, "Em đã vứt di động và tất cả quần áo của anh. Đây là một nơi bí mật, sẽ không có ai tìm được anh. Về sau, anh cứ như vậy ở bên canh em... Không tốt sao?"
Phí Hiên sửng sốt, chậm rãi thả lỏng lực ôm An Sênh.
Một lát sau, anh đột nhiên cười ha ha, thanh âm đặc biệt rõ ràng và trong trẻo, như thể vừa nghe chuyện gì đó rất vui. Kể từ lúc hai người chia tay, trên mặt anh lúc nào cũng là mây đen u ám. Bây giờ giống như mùa xuân đến, quét sạch vẻ khô cằn của mùa hạ.
Một lúc sau, anh mới ngừng cười, nhưng khoé môi vẫn nhếch. Anh nheo mắt, nhéo nhéo mũi An Sênh, "Em hiện tại sao lại nhiều trò như vậy hả?"
Phí Hiên nhéo mặt An Sênh, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, "Đừng náo loạn nữa, mau đưa di động cho anh. Buổi chiều anh còn có việc, phải nói chuyện với Phí Sư.”
Vẻ ửng hồng trên mặt An Sênh nhạt dần sau tiếng cười của anh. Trên mặt cô không có bất cứ biểu cảm đùa giỡn nào.
Cô lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu, "Em không phải nói đùa. Anh không phát hiện di động của em cũng không có sao?"
Phí Hiên nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt An Sênh, ý cười trên mặt rốt cục từng chút một biến mất.