Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 60-2



Edior: Endy.

Sau khi An Sênh ăn xong, cơn sốt của Phí Hiên đã giảm. Bình thường anh rất hiếm khi bị bệnh. Dù sao nền tảng sức khoẻ tốt, hai giờ sau liền vui vẻ trở lại.

Nhưng khi hoàn toàn tỉnh táo, liền phát hiện có gì đó không đúng.

Anh chẳng qua chỉ là phát sốt, làm sao có thể ngủ một ngày như vậy?

TV đang bật, không biết là kênh nào, đang chiếu chương trình tạp kỹ và khiêu vũ, Phí Hiên không hứng thú, nhưng An Sênh lại chăm chú theo dõi.

Anh nằm sau lưng An Sênh, ôm cô vào ngực. Nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi: "Sáng nay em lại cho anh uống thuốc?"

An Sênh không quay đầu lại, thề thốt phủ nhận, "Không có."

“Không có?” Phí Hiên ngồi dậy, bộ dáng còn có chút chật vật. Kỳ thật anh mấy ngày nay cùng với lúc anh đi làm hoàn toàn là hai hình tượng khác nhau.

Trời sinh anh được Thượng Đế ưu ái, rất có lợi đó. Mặt mày tuấn tú, đường nét cương nghị, sắc nét, khoát lên mình bộ tây trang, tóc tai được chải tỉ mỉ, khỏi phải nói, chính là nghiệp giới tinh anh*.

*Nghiệp giới tinh anh: một người ưu tú, xuất sắc trong một lĩnh vực/chuyên môn nào đó.

Ngược lại, bây giờ mái tóc xõa thế này, mặc bộ đồ ngủ ở nhà mềm mại, cúc áo cao thấp cài không đều, trên cổ đeo một sợi dây vàng sáng. Thấy thế nào cũng giống như vòng xích cổ chó săn.

Lúc này, chó săn ngồi dậy, cau mày, xoay người An Sênh lại, nghiêm túc thảo luận với cô, "Anh chỉ bị cảm, làm sao có thể ngủ cả ngày? Em nói xem, có phải em cho anh uống thuốc không?"

An Sênh nhìn Phí Hiên, trong mắt mang theo ý cười, nhưng nhanh chóng cầu xin tha thứ, "Em chỉ nghĩ là anh gạt em, vì không muốn em đến tiệm bánh, cho nên em mới..."

"Thuốc đó em lấy ở đâu?" Phí Hiên hỏi: "Là thuốc gì?"

An Sênh ngậm chặt miệng lại, trên mặt lộ vẻ vô tội, không có ý định nói thêm.

Kỳ thật, Phí Hiên có chuyện luôn muốn hỏi An Sênh, nhưng chuyện lại liên quan đến cô và Nguyên Khúc. Phí Hiên sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc, sẽ nói ra những lời tổn thương người khác, cho nên chưa bao giờ hỏi.

Nhưng nhìn An Sênh thế này, anh thực sự có chút phát hỏa, "Tiền em trả nợ cho anh, còn có cửa hàng bánh, thậm chí cả thuốc em hạ dược, đều là..."

“Đều là tiền do em trúng thưởng.” An Sênh nói, “Xổ số.”

Phí Hiên tức giận cười, "Tiền thưởng cao nhất cũng chỉ là 1000 vạn, em trúng được bao nhiêu lần?”

An Sênh làm bộ nghiêm trang, “5, 6 lần đi…”

Tiền của cô quả thật là trúng sổ xố, tuy rằng là do Nguyên Khúc đưa cho cô. Nhưng quả thật là dùng tên của cô mua, cũng là Nguyên Khúc giả dạng thành An Sênh đi nhận tiền. Nếu Phí Hiên có điều tra, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng Phí Hiên không tin, “Đừng có lừa anh, anh còn chưa thấy ai trúng liên tiếp vài lần!”

An Sênh khịt mũi, “Không phải anh nói, em nói cái gì cũng tin sao? Em nói đều là sự thật."

Cô nhìn Phí Hiên,"Anh cẩn thận nghĩ lại xem, em đã bao giờ nói dối anh không?”

Phí Hiên vẫn không tin, xác suất trúng thưởng như vậy căn bản là không hợp lý. Nhưng nhìn bộ dáng An Sênh không có ý định nói ra sự thật nên cũng không truy cứu nữa.

Buổi tối hai người vẫn ôm nhau ngủ như thường lệ, nhưng trước khi đi ngủ không có hành động thân mật như những lần trước. Phí Hiên không hôn An Sênh vì sợ lây bệnh cho cô.

Còn cơ thể của anh cảm thấy rất tốt. Sau khi uống thuốc, sáng hôm sau tỉnh dậy cũng không còn sốt nữa, nhưng cổ họng có chút không thoải mái.

Sau khi ăn điểm tâm sáng, phát hiện An Sênh muốn đi làm, anh hối hận không thôi.

Phí Hiên đi theo An Sênh đến cửa, “Anh bị ốm, sao em không ở nhà với anh? "

"Không phải anh đã khoẻ hơn rồi sao?” An Sênh nói xong, đưa tay sờ trán anh, “Không có phát sốt, cũng đã uống thuốc rồi.” Cơm cũng ăn không ít, rõ ràng không sao cả.

Phí Hiên chặn cửa. Hôm nay An Sênh không xịt nước hoa, anh đang bị bệnh, cô không đành lòng.

Nhưng anh lại không để cô đi, không nói gì, cũng không phát cáu. Chỉnh là cả người dán lên cửa, không cho cô mở cửa.

“Phí Hiên, anh đừng nháo.” An Sênh nhìn thấy kim đồng hồ đã đến hơn 9 giờ, dù nói thế nào Phí Hiên cũng không tránh đường.

Hai người cứ giằng co như vậy, mãi đến khi đồng hồ điểm đến 10h, cô chịu thua, "Được rồi, hôm nay em không đến cửa hàng, em ở nhà với anh."

Sau đó cô thật sự không đi ra ngoài, bật TV lên, chuyển kênh.

Lúc đầu, Phí Hiên còn cảnh giác, nhìn An Sênh chằm chằm một hồi, sau đó ngồi ở mép giường, hài lòng ôm lấy cô.

An Sênh ngồi một lúc, mở tủ lạnh cắt một ít hoa quả, sau đó ngọt ngào ngồi cùng Phí Hiên xem TV, nhét hoa quả từng miếng từng miếng vào miệng anh.

"Anh không ăn đâu..." Phí Hiên nhíu mày cự tuyệt. An Sênh lại dỗ dành anh, "Ăn miếng nữa đi, miếng dưa hấu này rất ngọt."

Phí Hiên chịu không nổi An Sênh làm nũng, anh mở miệng cắn một miếnh lại một miếng, một lúc sau thì buồn đi vệ sinh.

Đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, một điểm nghi ngờ cũng không có.

Kết quả là đang tiểu nửa đường, nghe thấy tiếng đóng mở cửa, Phí Hiên vội vàng kéo quần lên chạy ra ngoài. Quả nhiên An Sênh đã biến mất không thấy tăm hơi!

Phí Hiên đột nhiên nhớ ra An Sênh đã từng hỏi anh một câu.

Anh đã bị lừa gạt chưa?

Anh có biết cảm giác bị lừa dối là như thế nào không?

Phí Hiên cảm thấy một cỗ uỷ khuất lớn chưa từng có - An Sênh cư nhiên lừa gạt anh.

Nói hôm nay sẽ ở nhà với anh, anh vừa chân trước đi vệ sinh thì cô chân sau bỏ chạy.

Phí Hiên bước tới, hung hăng đạp một cước vào cửa. Cố gắng đè nén cảm giác ngột ngạt và tức giận, nghĩ đến niềm vui khi An Sênh quay trở lại.

Tại sao Phí Sư vẫn chưa tìm thấy nơi này?!

An Sênh lừa anh! Không chơi đùa vui vẻ với anh, lại ném anh ở đây cả ngày, thậm chí còn không đưa điện thoại di động cho anh!

Phí Sư chết chắc rồi. Chờ anh ra ngoài nhất định sẽ tống cổ cậu ta đi Châu Phi!

Nghĩ đến đây, Phí Hiên lại tức giận đá cửa hai cái, nghẹn khuất quay lại ngồi trên giường, chuẩn bị buối tối An Sênh trở về sẽ tính sổ với cô.

Muốn xem TV, kết quả bật lên thì màn hình màu xanh!

Đúng là đồ lỗi thời!

Phí Hiên nhào lên giường, giãy dụa vài cái, sau đó ôm gối ngồi dậy, vẻ mặt không vui.

Đã vài ngày rồi, tên ngốc Phí Sư này, không biết khi nào mới tìm thấy anh...

Phí Hiên muốn ra ngoài.

Nhưng hình như An Sênh đang chơi rất vui vẻ, không muốn để anh đi chút nào. Phí Hiên cau mày, ôm gối suy tư.

Thực sự có cách để vừa khiến An Sênh vui vẻ, còn có thể danh chính ngôn thuận để cô thả anh ra ngoài.

Hôm nay An Sênh mở cửa hàng muộn, quả nhiên có hai cô gái nhỏ đang đợi ở cửa, nói muốn đặt bánh sinh nhật.

An Sênh không làm bánh ngọt trước mà làm bánh sinh nhật cho hai người họ. Đến 1 giờ chiều mới xong xuôi.

Lúc này An Sênh mới có thời gian đến màn hình theo dõi để nhìn Phí Hiên. Cô thấy anh đang nằm trên giường, cả người phủ dưới chăn bông.

An Sênh làm bánh cho anh, đặt vào đ ĩa, là vị khoai lang tím. Cô mở cửa sắt nhỏ ra một chút, khay bánh trượt xuống, cô cũng không vội đi ngay, mà theo khe hở nhìn Phí Hiên.

Mỗi lần Phí Hiên đều vội vàng trèo lên để bắt lấy tay cô, hoặc tức giận gầm lên, nhưng lần này không có phản ứng gì cả...

"Phí Hiên?" An Sênh mở tấm sắt to hơn một chút, theo kẽ hở nhỏ gọi Phí Hiên, "Em làm cho anh bánh ngọt có vị khoai lang tím. Còn có bánh kẹp nhân cam mà anh thích, mau dậy ăn một chút..."

Phí Hiên không đáp lại, cố ý hừ hừ ra tiếng, sau đó cả người cuộn lại.

An Sênh nhíu mày, "Anh sao vậy? Buổi trưa có uống thuốc không?"

Trong chăn vẫn không có động tĩnh. Cô có chút lo lắng, gọi vài lần nữa, dứt khoát mở tấm cửa sắt ra, theo sườn dốc đi xuống.

"Tiểu dính người, anh bị sao vậy?" An Sênh đi tới mép giường, kéo chăn bông ra. Mặt Phí Hiên đỏ bừng, cả người nóng rực như đêm qua.

An Sênh vội vàng đi tìm thuốc. Nhân lúc này, Phí Hiên ngẩng đầu nhìn hướng cô đi xuống, lại thấy khó hiểu.

An Sênh mỗi ngày đều nói với anh phải đi làm, sau đó giữa trưa sẽ làm bánh ngọt đưa xuống cho anh. Nếu cô đang lừa anh, vậy cô đang làm cái gì?

Vẻ mặt Phí Hiên trầm xuống, sẽ không phải đi gặp con chim trĩ đó chứ?

Nhưng nghĩ lại thì không phải. Mỗi tối An Sênh đều về ngủ với anh, còn nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy tĩnh cảm, rõ ràng là rất thích anh.

Hơn nữa, trên người cô không có bất kỳ dấu vết h0an ái nào, thậm chí có lúc Phí Hiên quá phận, phản ứng của cô vẫn còn rất ngô ngê.

Phí Hiên đoán rằng giữa bọn họ chắc chỉ có vài lần.

Nếu An Sênh không nói dối, cô thật sự đến cửa hàng...

Phí Hiên quay đầu nhìn bánh ngọt nhỏ trượt từ sườn dốc xuống. Mỗi lần ăn đều còn nóng, chắc chắn là vừa làm xong, vậy đây là … tầng hầm dưới cửa hàng của An Sênh?!

Anh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy! Như vậy mọi chuyện đều rõ. Vì sao An Sênh nhất định phải đi làm mỗi ngày, và tại sao Phí Sư đã nhiều ngày như vậy còn không tìm được anh!

Anh biến mất, nhưng cuộc sống của cô không có điều gì bất thường, điều này làm cho người khác nghĩ cô không biết gì cả.

An Sênh ngày nào cũng bận rộn ở tiệm bánh ngọt, ai có thể nghĩ đến anh đang ở dưới chân cô!

Về việc An Sênh nói về nhà nấu cơm, Phí Hiên tự động hiểu rằng "nhà" mà cô nói đến có nghĩa là cô chuyển đến chỗ gần tiệm bánh ngọt. Vậy nên cô mới có thể trở lại nhanh như vậy.

Cửa hàng của cô ở đây, chuyển đến gần chỗ làm cũng không có gì lạ. Phí Hiên nhớ lại một chút, anh không chú ý lắm ở gần cửa hàng An Sênh có khu dân cư đổ nát như vậy hay không.

Về phần hành lang hôm đó anh nhìn thấy, vì sao lại dột nát, âm u, không có dấu vết sinh sống, vì xung quang tầng hầm vốn dĩ không có người sống.

Sau khi thông suốt tất cả những điều này, Phí Hiên không thể không khen An Sênh quả thực thông minh.

Nhưng đồng thời lại muốn cách chức Phí Sư. An Sênh làm mọi chuyện ngay dưới mí mắt, làm thế nào mà không để lại dấu vết nào chứ. Vậy mà cậu ta vẫn chưa tìm ra!

An Sênh mang theo thuốc trở lại, Phí Hiên ngoan ngoãn uống, không quấy rầy hay ngăn cản không cho cô đi.

Chỉ là sau khi An Sênh đi về, anh đứng dậy xuống giường, chạy vào phòng tắm, bật vòi hoa sen, chỉnh sang nước lạnh, cởi qu@n áo rồi bắt đầu tắm.

Xem như không phụ công sức của anh, uống thuốc hạ sốt cũng vô dụng. Khi An Sênh trở lại vào buổi tối, Phí Hiên, người đã ngâm nước lạnh cả buổi chiều, càng bị nóng sốt nặng hơn.

Xốc chăn bông lên, hơi thở của anh nóng như lửa đốt.

- Hết chương 60-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.