Editor: Endy.
Phí Hiên quấn lấy An Sênh, đủ loại cẩn thận cùng chu đáo, ý tứ rất rõ ràng, anh muốn cùng cô ở bên nhau.
An Sênh không chống lại được nên đáp ứng, đến bây giờ cũng chỉ mới hai ngày.
Nói thật, ở nơi này, cô cảm thấy rất dễ chịu, cùng anh ở một chỗ, tâm tình cũng không tính là phập phồng lên xuống.
Nhưng giờ khắc này, An Sênh cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là tim đập thình thịch.
Cô nhìn Phí Hiên, anh cũng nhìn cô.
Trong mắt Phí Hiên mang theo ý cười, so với sóng nước trong hồ còn nhộn nhạo hơn, trong mắt anh mờ mịt ôn nhu, so với hơi nước lượn lờ còn giống tiên cảnh hơn.
Nếu bạn gặp một người, cùng anh dây dưa rồi ở bên cạnh nhau, trong mắt người đó thấy được chính bạn, thấy được ánh mắt của bản thân cũng gợn sóng như anh.
An Sênh đột nhiên cảm thấy đặc biệt lãng mạn, cô cùng Phí Hiên căn bản không có khả năng ở bên nhau, hai người thuộc hai thế giới khác nhau, so với khoảng cách của sinh tử luân hồi còn xa hơn.
Mỗi một bước đi của cô chỉ cần có nửa điểm sai lệch sẽ rơi xuống vực sâu vĩnh viễn, kiếp này kiếp sau, ngay cả cơ hội gặp mặt thoáng qua cũng không có.
Kỳ thật, An Sênh không quá tin tưởng vào chuyện duyên phận, bằng không hẳn bây giờ cô vẫn là nữ chính ở thế giới kia rồi.
Nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phí Hiên phóng đại trước mặt, cảm nhận nụ hôn dừng trên chóp mũi, cuối cùng cô cũng tin tưởng, duyên phận quả thật tồn tại.
Từ vô số thế giới, cô lại cẩn thận chọn tới thế giới này, đây là lựa chọn của cô, mà hai người có thể bên nhau một cách kỳ diệu như bây giờ, cũng là do chính Phí Hiên lựa chọn.
“Tại sao em không nói chuyện?” Phí Hiên sau khi nói lại không nghe cô đáp lại.
An Sênh nhìn anh vài lần, bắt đầu sững sờ nhìn hồ nước.
Phí Hiên hôn hôn chóp mũi An Sênh, nâng mặt cô lên, “Phản ứng này của em là như thế nào đây…”
Phí Hiên có chút dở khóc dở cười, lay bả vai cô, “Sênh Sênh? Sênh Sênh…”
“Được rồi, đừng lay nữa.” kỳ thật cô đã hồi thần khi Phí Hiên hỏi câu đầu tiên, chẳng qua là đang giả vờ, muốn nhìn xem anh còn có thể nói cái gì, hơn nữa, cô cũng không biết phải đáp lời anh như thế nào cho thích hợp.
Hai người mới xác định ở cùng một chỗ không bao lâu.
Quả thật An Sênh muốn ở bên cạnh anh, chẳng quan tâm đến những gì hệ thống gây ra, cô rất thích ở cùng một chỗ với anh, đến nỗi cô có thể làm trái luật hệ thống để nếm thử cảm giác này.
Nhưng cô cảm thấy, hiện tại nói “yêu”, thật sự còn chưa tới mức độ đó.
Tuy rằng Phí Hiên thổ lộ như vậy, An Sênh hết sức cảm động, nhưng hiện tại nói cô đáp lại một câu “Em cũng yêu anh”, lời này không thể nghi ngờ chính là lời nói có lệ.
An Sênh thật sự quý trọng đoạn tình cảm này, đợi đến khi tình cảm đủ sâu, cô nhất định sẽ nói.
Bây giờ còn chưa phải lúc, cô nói không nên lời, cảm giác như đang lừa gạt người, đành phải nói sang chuyện khác, “Em có chút khát, nơi này không thể uống nước.
Chúng ta trở về được không?”
“Nước như thế nào lại không thể uống?” Phí Hiên vốn đang bởi vì không được cô đáp lại, liền nghi ngờ.
Không khí lãng mạn như vậy, những cô gái bình thường không phải nên kích động ôm lấy cổ anh, nói một câu “Em cũng yêu anh” sao?
Nhưng lúc nghe được lời An Sênh, nhất thời có chút bối rối, “Là..anh mới vừa “làm” trong hồ, nhưng không phải anh đã ôm em lên bờ rồi sao?” Phí Hiên nghiêm trang lý luận cùng An Sênh.
Anh thật sự không chịu được việc An Sênh ghét bỏ anh, hơn nữa còn là năm lần bảy lượt ghét bỏ.
“Trong hồ là nước chảy tuần hoàn, em không thấy nước từ bốn phương tám hướng chảy vào hồ, nhưng nước vẫn không tràn ra ngoài sao?”
Vẻ mặt An Sênh có chút kỳ dị, cô chỉ muốn chuyển sang chủ đề khác, không có ý tứ ghét bỏ Phí Hiên.
Được rồi, thật ra có chút ghét bỏ, nhưng phản ứng này của anh cũng quá lớn rồi.
“Em không có…” An Sênh giải thích, “Em không phải ý đó.”
“Em chính là có ý đó.” Phí Hiên vỗ một cái lên bờ hồ, “Phía dưới có chỗ thoát nước, nước vẫn luôn chảy tuần hoàn, không có tồn đọng trong hồ, nguyên lý bồn cầu tự hoại.
Em hiểu không?”
An Sênh há miệng thở dốc, điều chỉnh biểu cảm trên mặt một chút, muốn nói gì đó.
Phí Hiên đột nhiên lại nói, “Anh không nghe…anh không nghe…anh không nghe! Em chính là ghét bỏ anh!”
Lời nói đến bên miệng lại nghẹn trở về, nhìn Phí Hiên che tai đầu gật gù, nhịn không được muốn cười.
Nói ra có chút tổn thương, cô rút chân đang ngâm trong hồ ra, sau đó liền chạy, “Em muốn trở về, anh cùng bạn đi bar đi!”
Phí Hiên phản ứng kịp, trực tiếp nâng người nhảy lên bờ, đuổi theo hướng An Sênh chạy, vừa chạy vừa kêu.
Không phải nói mấy lời như cảnh sát bắt trộm kêu cô đứng lại, mà anh kêu, “Em cứ chạy đi! Nếu bị anh bắt được thì em xong đời!”
Dép An Sênh cũng không kịp mang, chân đập từng khối đá, do mặt đường không bằng phẳng, có chút khó đi nên tốc độ liền giảm bớt.
Cô chạy không bao xa, Phí Hiên rất nhanh đã đuổi kịp đến, lúc chỉ còn cách An Sênh hai ba khối đá, còn cố ý hô, “Xem em chạy đường nào?!”
An Sênh sợ tới mức la một tiếng “Mẹ ơi!”, một bước sải hai khối đá.
Kết quả bởi vì tính toán sai cự ly, bàn chân đạp phải khe hở giữa hai phiến đá, cả người nhào về phía trước.
Anh hùng luôn xuất hiện đúng lúc để cứu mỹ nhân, nhưng Phí Hiên lại không giống anh hùng.
Anh hùng đều ôm chặt eo hoặc lôi kéo cánh tay mỹ nhân, đem người xoay chuyển, kéo vào lòng.
Nhưng Phí Hiên lại không làm như vậy.
Anh tiếp được An Sênh ở tư thế đặc biệt lạ.
Trực tiếp chạy nhanh hai bước, ngồi xổm trước vị trí An Sênh chuẩn bị ngã sấp xuống, dùng bả vai tiếp được bụng, sau đó tay vòng qua chân cô, một phát đứng dậy--- An Sênh liền bị Phí Hiên khiêng lên.
Hai người vừa mới bước ra từ trong hồ, quần áo ướt đẫm.
Không thể không nói, lúc mới mặc, quần áo An Sênh không khác gì đồ tang, cảm thấy ông chủ nơi này chọn kiểu quần áo quá không ra gì.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, chất liệu sau khi thấm nước, mới thật sự là “yêu tinh hiện hình.”
Quần áo ẩm ướt mỏng như vỏ tỏi, không che đậy được cái gì không nói, nhưng lại dán sát vào cơ thể.
Dán sát tới mức độ nào?
An Sênh cúi đầu nhìn một chút, thật giống như cô đắp mặt nạ toàn thân.
Bị Phí Hiên khiêng như vậy, đầu chúi xuống đất, quần áo lại bó sát, sắc hoa nhợt nhạt trên qυầи ɭóŧ cũng nhìn thấy rõ ràng.
An Sênh không quan tâm đến tư thế chúi xuống đất của mình, vẫn quay đầu nhìn thoáng qua hoa văn trên qυầи иɦỏ.
Tóm lại chính là cả người máu nóng đều dồn hết lên mặt, đỏ muốn rỉ máu.
“Phí Hiên! Anh mau buông em xuống!” An Sênh vỗ eo anh, “Dạ dày em không thoải mái!”
Phí Hiên nghe vậy liền dừng một lát, sau đó hơi điều chỉnh một chút.
Mặt An Sênh cơ hồ đã muốn dán lên vị trí dưới thắt lưng anh, ngược lại không đè lên dạ dày, chỉ là theo chuyển động của anh, mặt cô không thể không tiếp xúc thân mật với bờ mông của anh.
Chân chính mà nói, đây là mặt nóng dán mông lạnh.
“Phí Hiên—“ An Sênh kêu đến rách họng.
-Hết chương 38.1-
Chương mới lên sóng đâyyyy
Chương 38.2:
Editor: Endy.
Lúc này anh mới dừng lại, nửa ngồi xổm xuống đem An Sênh đặt lên mặt đất, đỡ cô đứng dậy.
Trong chốc lát, không biết có phải vì quá kích động hay không mà cô có chút đứng không vững.
Bất quá cũng không cần biết cô có đứng vững hay không, bởi vì Phí Hiên trực tiếp ôm cô bằng hai tay, cất bước tiếp tục đi về phía trước.
An Sênh không phối hợp, rơi xuống vài lần.
Ý cười nơi khoé miệng Phí Hiên bắt đầu dần dần đồi bại, đợi đến khi cảm giác được thân thể anh xảy ra biến hoá, An Sênh lập tức như bị điện giật, giữ chặt cổ Phí Hiên, cả người leo lên trên thẳng tắp, vững vàng quắp hai chân lên eo anh.
Hô hấp Phí Hiên hơi bất ổn.
Không thể không nói, trận vừa rồi tuy rằng cũng không tính là có tiến triển, nhưng vẫn rất mỹ vị.
Tự đáy lòng anh khuyên nhủ An Sênh, “Em ngoan ngoãn, mở cửa sau không dễ dàng như vậy, cẩn thận anh…”
An Sênh che tai lại, không dám cùng Phí Hiên đối diện, cũng không dám đáp lại lời anh, không dám giãy dụa, cũng không dám đòi xuống.
Phí Hiên nhìn bộ dạng bây giờ của cô, cảm giác báo được thù vì bị cô ghét bỏ dơ bẩn, nghiêng đầu cắn vành tai An Sênh một cái, lưu manh nói, “Chọc anh nóng nảy, phải trừng trị em.”
Quãng đường còn lại An Sênh hết sức nhu thuận, thậm chí lúc vòng qua phòng, cô còn đem đầu chôn trên vai Phí Hiên.
Không phải vì lý do gì khác, An Sênh sợ gặp nhân viên phục vụ, bởi vì quần áo hai người đều ướt, dán lên người, thật sự là chướng tai gai mắt.
Hơn nữa, vừa rồi hai người còn làm chuyện không đứng đắn, An Sênh có chút chột dạ.
Cuối cùng cũng vào phòng, lúc này Phí Hiên mới đem An Sênh buông xuống.
Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Phí Hiên nhìn bóng dáng hốt hoảng của cô, khoé miệng gợi lên ý cười.
Anh đơn giản đem mảnh vải duy nhất trên người bị ướt ném đi, ngồi vào sofa, cầm lấy một cái nệm, ngửa đầu bắt đầu hồi tưởng hương vị vừa rồi.
Vừa rồi sắc mặt An Sênh đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn hơi nước, thật sự quá mê người.
Phí Hiên không phải là một người tuỳ tiện, trừ An Sênh ra, bên ngoài anh cũng không có người phụ nữ nào khác.
Vừa rồi anh thật sự có chút không kiềm chế được, muốn đè người trực tiếp ăn.
Nếu thật sự ăn, lúc An Sênh phục hồi tinh thần cũng không oán đến trên đầu anh.
Phí Hiên trêu chọc, An Sênh nhất định không chịu nổi.
Nhưng anh không nghĩ như vậy, anh dùng chiêu này chỉ là muốn tạo thêm chút hiệu ứng.
Lúc nhìn thấy biểu hiện chống cự của An Sênh, anh cũng chỉ là thử thăm dò cô mà thôi.
Kết quả xem như ngoài ý muốn.
Thời điểm anh tiếp nhận Phí Thị, đã từng giúp đỡ một giáo sư đại học, người bị xem là kẻ điên cuồng trong mắt người khác.
Sở dĩ Phí Hiên giúp ông, đơn giản vì ông chính là người đã từng dạy anh.
Tuy rằng không tính là ân sư, nhưng bởi vì một điểm lòng trắc ẩn, không muốn khiến ông thành trò cười của người khác.
Ngay từ đầu, anh cũng không biết vị giáo sư này đã làm cái gì, chỉ đơn giản là vì anh có năng lực, vừa lúc có thể duỗi một tay giúp đỡ, cho nên mới giúp ông.
Giáo sư ở trong nước giằng co một thời gian, sau đó nói với Phí Hiên muốn chút tiền chạy ra nước ngoài.
Phí Hiên vẫn luôn không chú ý.
Nhưng đột nhiên có một ngày, anh nhận được chuyển phát nhanh quốc tế, bên trong là các túi nhỏ, chừng hai kí, kèm lời nhắn đến từ vị giáo sư được anh giúp đỡ.
Mấy thứ này là gửi cho anh.
Sau này Phí Hiên mới biết được, loại nước hoa này không có tên, được điều chế trên một hòn đảo nhỏ, chuyên dùng để dụ dỗ người khác.
Phí Hiên biết, nhưng ông giáo sư kia căn bản không hề thiếu nợ anh.
Chẳng qua tóm lại vì lúc trước có giao tình, nếu như Phí Hiên nói muốn, giáo sư tỏ vẻ sẽ tự mình điều chế cho anh.
Nước hoa tổng cộng có 6 loại, đặt tên là 1,2,3,4,5,6, không biến hoá đa dạng, nhưng hiệu quả lại phi thường kinh người.
Phí Hiên dùng đến loại số 3, sau loại này, một khi dùng đến 4-5-6 sẽ rất dễ bị nghiện, rất khó để bỏ, mà chỉ cần An Sênh nghiện, cả đời này cũng không thể rời xa anh.
Từ loại số 1 đến số 3, trên cơ bản chỉ khác nhau về mức độ khơi gợi cùng chút ít công dụng gây tê.
Từ số 4 đến số 6 mới là trí mạng.
Rốt cuộc trong đó có thành phần gì, có người muốn phân tích, nhưng vẫn không thành công.
Nước hoa này bán rất chạy, bởi vì chỉ cần dựa theo trình tự dùng 6 loại, đừng nói là người, ngay cả mãnh hổ hoang dại cũng sẽ ngoan hiền như mèo con.
Nghe nói công dụng của nó rất thần kỳ, không phải bởi vì nó có thể biến một con hổ thành mèo, mà bởi vì đối với bản thân người sử dụng ảnh hưởng rất nhẹ, thậm chí liên tục sử dụng còn có thể tránh các bệnh ác tính.
Mà thứ này, không phải ai cũng có thể mua được.
Phí Hiên tự tin anh có thể mua cho An Sênh cả đời, để cô trở thành “tiểu miêu” ngoan hiền của anh.
Chỉ là hiện tại, Phí Hiên có chút do dự.
Cô thật sự rất hợp tâm ý anh, anh hy vọng hai người có thể phát triển một cách tự nhiên, cô nguyện ý chờ ở bên cạnh anh.
Về loại chuyện này giữa hai người, Phí Hiên rất có kiên nhẫn.
Anh muốn chờ cô chân chính nguyện ý giao cho anh.
Sau khi vào nhà vệ sinh, An Sênh cởϊ qυầи áo ướt nhẹp, mở vòi sen tắm rửa.
Nhưng tắm được một nửa cô mới chợt nhớ ra một việc, cô không có mang quần áo sạch vào để thay.
An Sênh đứng dưới vòi sen sửng sốt trong chốc lát, rồi cô chợt nhận ra thêm một vấn đề muốn đòi mạng hơn.
Cô không có mang theo quần áo đến đây, nhưng sao Phí Hiên còn chưa đưa quần áo tới?
Phí Hiên đúng thật là rất cẩn thận săn sóc, sau khi An Sênh tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm bọc người lại, cảm thán chính mình, mới có bao lâu mà đã ỷ lại Phí Hiên.
Cô cũng đem tóc bọc lại, mở một khe hở cửa, thò đầu dáo dác tìm kiếm bóng hình của Phí Hiên ở đâu.
Có hai phòng tắm, chẳng qua cái trong phòng ngủ có cũng như không, mặc dù có bồn tắm lớn, nhưng vách ngăn lại làm bằng thuỷ tinh trong suốt, An Sênh không dám dùng.
Cô tắm rất nhanh, đoán hiện tại anh hẳn là đang tắm rửa trong phòng tắm kia.
Nếu như vậy, cô chỉ cần chạy thật nhanh qua phòng khách, đến phòng ngủ lấy quần áo.
Chẳng qua An Sênh mới ló đầu ra, thanh âm Phí Hiên vang lên sau cửa phòng tắm.
“Quên mang quần áo a, của em đây.” Phí Hiên nói, “Qυầи ɭóŧ chỉ có một cái, trước em cứ mặc, lát nữa anh sẽ đi hỏi xem có chỗ nào bán không.”
An Sênh hoảng sợ, đầu đặt trên khung cửa, bất quá rất nhanh đã vươn tay cầm lấy quần áo anh đưa tới, chuẩn bị lùi về phòng tắm, ai ngờ Phí Hiên lại chụp lấy tay cô.
“Anh làm gì…” An Sênh vừa sốt ruột, đầu đập vào khung cửa, đau đến nhe răng trợn mắt, “Anh buông ra, Phí Hiên!”
Phí Hiên đã kéo cửa ra, tay An Sênh nắm chặt khăn tắm, quay người về phía vách tường.
Phí Hiên nhìn thoáng qua, có chút không biết nói gì, “Em có gì mà phải trốn? Che dấu như vậy làm gì, trên đường đi còn có nhiều người lộ hơn…”
“Vậy anh cứ đi trên đường mà ngắm, ở đây đùa giỡn lưu manh cái gì!” An Sênh ôm quần áo, xấu hổ đến nỗi hai tai đều đỏ bừng.
Anh nhướn mày dựa vào khung cửa, “Em nói anh vì cái gì đùa giỡn lưu manh?”
Anh bước về trước hai bước, từ phía sau ôm lấy cô, đôi môi dán lên đầu vai ướt sũng của cô, nhẹ nhàng hôn, làm nũng nói, “Anh nếu thật sự ngắm những người đó, đùa giỡn lưu manh với họ, em bằng lòng sao?”
An Sênh vừa rồi đã nhìn thấy Phí Hiên chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc cũng không lau khô, trên người còn đọng nước, mặc dù không có những cơ bắp kíƈɦ ŧɦíƈɦ mắt người, nhưng những đường cong đó đặc biệt quyến rũ.
Nhưng với mức độ tiến triển này cũng quá thần tốc rồi, An Sênh thật sự không chịu nổi.
Phí Hiên từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt trên vai An Sênh làm cô rụt lại.
Anh hôn hôn tóc cô, cúi đầu cắn bả vai cô một cái.
“Phí Hiên, anh đừng làm loạn.”hô hấp An Sênh có chút rối loạn, “Em, em phải thay quần áo…”
Anh rầm rì một tiếng, nhưng không buông An Sênh ra, mà nắm lấy vai, xoay người cô lại về phía anh, đem cô ấn vào ngực.
Ngón tay dọc theo khuôn mặt, thuận đến cằm, cuối cùng rơi xuống vai An Sênh.
“Giống như có một câu anh vẫn chưa nói ra.” Hầu kết Phí Hiên lăn lộn, kề sát vào tai An Sênh, âm thanh réo rắt, làm màng nhĩ người nghe ngứa ngứa.
Phí Hiên nói, “Em thật đẹp.”
-Hết chương 38.2-
Cảm ơn tym của mọi người nè
Chương mới lên sóng nè~~~
Chương 38.3:
Editor: Endy.
An Sênh ấn vai Phí Hiên, muốn đẩy anh ra, cắn môi, ánh mắt ướt sũng nhìn anh.
Phí Hiên cúi đầu, chạm vào môi An Sênh, sau đó đương nhiên nói, “Cho anh nhìn một chút.”
Nói xong ngón tay còn dùng lực nhéo nhéo vành tai cô.
Sắc mặt An Sênh liền đỏ bừng, đầu óc ong ong, thân thủ dùng sức đẩy Phí Hiên một chút.
Quần áo sạch kẹp giữa, theo động tác tách ra của hai người rơi xuống.
Ánh mắt Phí Hiên vẫn chăm chú nhìn An Sênh nhưng vẫn nhanh tay bắt được, đặt trên ngăn tủ cạnh bồn rửa tay.
Bước về phía An Sênh một bước, cô lui về sau một bước, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, “Đủ rồi đó, anh đừng như vậy.”
“Anh thế nào?” bước chân Phí Hiên dừng lại, đứng cách An Sênh không xa, trên mặt hiện lên nét bi thương, vẻ công kích nháy mắt liền tan thành mây khói, giọng điệu biến thành quen thuộc, “Anh xem một chút làm sao, em đều…”
Phí Hiên chỉ vào khăn tắm, “Em cũng đã làm vậy với anh, em nghĩ không chịu trách nhiệm?!”
Sắc mặt An Sênh nghẹn đỏ bừng, bị anh nói đến á khẩu không trả lời được, ấp a ấp úng trong chốc lát mới nói, “Em không phải tự nguyện!”
“Em không phải tự nguyện?” Phí Hiên gật gật đầu, lại bước về trước một bước, An Sênh dán người lên vách tường, ánh mắt đề phòng nhìn quanh, không dám đối diện anh.
“Em nói em không phải cố ý…” Phí Hiên nói, “Lúc kết thúc, anh cũng không cầm tay em mà?”
“Anh---“ cả người An Sênh đã muốn biến thành màu hồng nhạt, ngay cả đầu ngón tay cũng không ngoại lệ.
Phí Hiên ép sát, một tay đặt trên đầu cô, gần gũi đe doạ, “Em nói cho anh biết, là anh cầm tay em sao?”
An Sênh nghiêng đầu sang bên cạnh, nhắm mắt lại, hoàn toàn biến thành một con cá nằm trên thớt, tuỳ ý Phí Hiên cạo vảy, mổ bụng.
“Anh chỉ ấn xuống một cái…” thanh âm Phí Hiên trầm thấp, cả người kề sát cô, “Nắm anh không buông, là em a, Sênh Sênh~”
An Sênh nhắm chặt mắt, Phí Hiên trực tiếp mở mắt cô, “Em nói cho anh biết, em vì cái gì nắm không buông?”
“Là anh bức em…” thanh âm của cô nhỏ đến nỗi không nghe thấy, Phí Hiên hừ nở nụ cười, cười đặc biệt xấu xa.
“Rõ ràng chính là em, là em là em, em còn muốn chơi xấu.” anh niết cái mũi nhỏ nhắn của cô, “Em đối xử với anh như vậy, hiện tại anh chỉ muốn nhìn một chút, em lại không chịu.
Em nói xem, như vậy có phải là em khi dễ anh rồi không? Hả~”
Ông trời mở to mắt mà xem, này cũng thật con mẹ nó rốt cuộc là ai khi dễ ai?!
An Sênh kêu rên trong lòng, muốn tránh, nhưng phía sau là vách tường, trước mặt là Phí Hiên.
Anh vận dụng hết công lực, cô nghĩ làm bộ như không thấy, mắt điếc tai ngơ, nhưng căn bản không thể thoát được.
Cô muốn nổi giận, nhưng lại không tìm thấy lý do.
Mặc dù lời nói Phí Hiên vặn vẹo, nhưng vẫn có một phần là sự thật.
Là chính cô động thủ, bị bức ép…
Ngón tay Phí Hiên nhẹ nhàng niết khăn tắm dịch lên một góc, từ từ kéo ra.
“Cho anh nhìn một chút là được, anh cam đoan không động vào em, được không?” Phí Hiên nói, “Chỉ nhìn thôi, như vậy người chịu thiệt vẫn là anh a, anh đều bị em…”
An Sênh thật sự chịu không nổi sự xấu xa của anh, bắt lấy tay Phí Hiên.
Tay anh động một cái, khăn tắm liền mở ra.
Hô hấp hai người đồng thời yên lặng, Phí Hiên cúi đầu, một lát sau liền ôm chặt An Sênh vào lòng.
An Sênh bị ôm đến khó thở, Phí Hiên lại vùi đầu vào vai cô, khó nhịn lên tiếng, “Thật sự muốn cắn nuốt em luôn.”
An Sênh bị anh ôm gắt gao, nghe nhịp tim đập dồn dập của anh, cảm nhận anh đang ẩn nhẫn, liền vòng tay ôm eo anh.
Qua một lúc lâu, Phí Hiên thở ra một hơi, buông cô ra, lấy một cái khăn tắm trùm lên đầu cô, thúc giục, “Nhanh đi thay quần áo, giữa trưa anh dẫn em tới một nông trại, có món gà hầm nấm chính gốc.”
An Sênh gật đầu, Phí Hiên ra khỏi phòng tắm, cô nhanh chóng lau tóc thay quần áo.
Lúc đi ra Phí Hiên cũng đã mặc quần áo xong, đang sấy tóc.
Nghe âm thanh, anh quay đầu, “Em lại đây, anh sấy tóc cho em.”
An Sênh đứng trước người anh, híp mắt hưởng thụ Phí Hiên sấy tóc.
Cô thích cảm giác ngón tay ôn nhu của anh luồn vào tóc cô.
Sấy tóc xong, Phí Hiên giang hai tay ôm lấy An Sênh, một lát sau mới buông ra.
Mỗi lần anh đều ôm đến mức khó thở mới bằng lòng buông ra, khó được dịp chỉ ôm một chút như lúc này.
An Sênh nghi hoặc nhìn anh, Phí Hiên gõ gõ lên đầu cô, “Vừa rồi nhìn em như đang nói “Anh nhanh ôm em một cái đi.”
Cô đánh tay anh một cái, vào phòng ngủ nhào lên chiếc giường mềm mại, ném dép lê trên chân, “Em không muốn đi, rất mệt.
Em muốn ngủ.”
Đúng là cô cảm thấy có chút mệt, chủ yếu là do Phí Hiên hôm nay thật sự là…quá mức phát hoả, khẩn trương cao độ cùng hưng phấn, dĩ nhiên sẽ cảm thấy mệt.
Anh đi đến bên giường, nửa quỳ, “Nhưng anh đã tìm được chỗ tốt…”
Anh đẩy đẩy đầu An Sênh một chút, cô lập tức vùi vào gối đầu.
Phí Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, bàn tay đánh lên lưng cô, “Vậy anh gọi ít thức ăn trước, lúc tối lại dẫn em đi.”
An Sênh bị đánh, trừng mắt nhìn anh một chút, quay đầu chui vào chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn để hô hấp.
“Không được ngủ trước.” Phí Hiên bổ nhào lên giường, gạt vài sợi tóc của cô, “Ăn một chút rồi ngủ tiếp, anh phải gọi điện thoại.”
Cuối cùng bữa trưa cũng không thể ăn, vì Phí Hiên ở bên ngoài gọi điện thoại, quả thực giống thôi miên, An Sênh không biết mình ngủ lúc nào.
Giấc ngủ cũng không yên tĩnh.
Trong mộng so với bên ngoài còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, chủ đề vẫn là Phí Hiên, vẫn là nội dung cũ.
Hệ thống vì chia rẽ bọn họ, quả thật tận hết sức lực.
Chẳng qua lúc này đã đổi cảnh vật, không còn trời trong cỏ xanh, trong tay Phí Hiên vẫn là xiềng xích.
Mà khung cảnh bây giờ là trong một căn phòng, An Sênh an tĩnh ngồi trên giường, nhìn Phí Hiên dùng bật lửa đốt bức màn, sau đó quay đầu nhìn cô cười đến vừa đau khổ lại ngọt ngào.
Sau đó anh quỳ bên chân cô, nâng cánh tay yếu đuối vô lực của cô, lặp lại một đoạn thoại.
“Như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Anh sẽ vẫn ôm em, ngọn lửa sẽ đem chúng ta hoà làm một, cuối cùng ngay cả tro cốt cũng sẽ không chia lìa.”
An Sênh cúi đầu nhìn thoáng qua, tay chân cô đều đổ máu, tích tích rơi đầy đất, đau muốn chết, miệng vết thương dữ tợn, chính là gân tay và gân chân.
Giấc mơ quả thật khủng bố, trong mơ mùi thuốc lá cùng mùi khói đều quá mức chân thật, làm An Sênh hít thở không thông.
Sau khi tỉnh lại, loại hít thở không thông này cũng không biến mất.
Kết quả vừa mở mắt, liền nhìn thấy lão đại Phí Hiên gối lên trước ngực cô, làm hô hấp cô có chút khó khăn.
Không chỉ như thế, cả người anh như dây leo quấn trên người An Sênh.
An Sênh thò tay đẩy đầu anh ra, Phí Hiên ngước cổ, mơ mơ màng màng lật người, một lát sau lại lăn trở về, tiếp tục ôm An Sênh.
Thở dài một hơi, trách không được trong mơ lại là cảm giác cả người không thể động đậy được, tay đau chân đau, sau đó vẫn là hít thở không thông.
Phí Hiên ép cô hít thở không thông, cuốn lấy tay chân làm cô cả người tê rần!
An Sênh nhe răng trợn mắt đá một cước, đạp Phí Hiên ra, sau đó cô ngồi dậy, nhẹ nhàng dậm chân, phủi phủi như có bụi.
Phí Hiên nhắm mắt sờ soạng vài cái, không có ai, dụi dụi mắt, phát hiện cô đang dùng ánh mắt không quá thiện cảm nhìn mình.
Bởi vì tắm rửa xong liền đi ngủ, tóc anh bù xù ngốc nghếch, cùng mái tóc lộn xộn của An Sênh, vừa thấy liền có điểm giống nhau.
Hai người một nheo mắt, một trừng mắt, đối diện một lát, đồng thời “phốc” cười ra tiếng.
Phí Hiên bò qua chỗ An Sênh, đem cô ôm vào lòng, cọ tới cọ lui trên đỉnh đầu rối tung của cô.
Khoé miệng An Sênh cũng mang theo ý cười, tay chân cũng đã trở lại bình thường, bị anh cọ vài cái, ác mộng lúc nãy liền bị đánh tan, cả người tựa vào ngực Phí Hiên.
“Tỉnh ngủ chưa? Có đói bụng không?” Phí Hiên ôm An Sênh ngã ra sau, để cô thuận thế nằm sấp trên ngực anh.
“Đói bụng.” An Sênh vừa nói vừa sờ bụng, “Tại sao anh không gọi em dậy ăn cơm?”
“Làm sao em biết anh không gọi em dậy?” Phí Hiên nói, “Anh lay bả vai em cả nửa ngày, em vung tay, miệng bẹp bẹp xoay người đưa mông về phía anh.
Anh thấy em ngủ ngon như vậy, nên không kêu nữa.”
An Sênh liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Cái gì gọi là miệng bẹp bẹp? Cô cũng không phải heo!
“Anh nói dối!” An Sênh nói, “Tư thế ngủ của em rất ngoan!”
-Hết chương 39.3-
Cảm ơn vì tym bài mình nhaa~
Quà tặng cuối tuần.
Cảm ơn các tình êu đã ủng hộ Nhà Hươu nà~
Chương 39.4:
Editor: Endy.
Phí Hiên cười nhạo một tiếng, “Anh ngủ cùng em vài lần, lần nào nếu không phải anh ôm em, em liền quay vòng giống kim đồng hồ.”
An Sênh cũng không tin tưởng, cảm thấy Phí Hiên nhất định là đang lừa cô, “Anh đừng có gạt em.
Từ trước đến nay, buổi tối đi ngủ đầu em gối ở đâu, buổi sáng thức dậy vẫn đặt ở vị trí đó, chăn cũng đắp ngay ngắn.”
“Đó còn không phải là em quay một vòng sao?” Phí Hiên nói, “Chăn đắp ngay ngắn là đúng rồi, bởi vì mỗi lần em quay đều mang theo chăn.”
Cô trầm mặc một lát, anh lại sờ tóc cô nói, “Không lừa em, nếu anh ôm em, em liền giãy dụa hai lần không được, sẽ thành thành thật thật ngủ.”
An Sênh vẫn lắc đầu như cũ, “Em cảm thấy tướng ngủ của anh không tốt, nhất định phải ôm cái gì đó ngủ cùng, vừa rồi em tỉnh lại tay chân đều đã tê rần.”
Phí Hiên thở dài, “Bằng không tối nay thử một chút, dùng điện thoại quay lại, xem rốt cuộc tướng ngủ của ai mới là không tốt?”
An Sênh cảm thấy loại chuyện này thật vớ vẩn, kịp thời chặt đứt đề tài này, đứng lên đi vào nhà vệ sinh, súc miệng.
Phí Hiên gọi điện thoại cho nhân viên hâm nóng đồ ăn, sau đó cũng vào nhà vệ sinh, chen bên cạnh cô, rửa mặt, lấy nước vuốt chỏm tóc dựng đứng trên đầu.
Thời gian cơm chiều rất nhanh liền tới.
Hai người ngồi ăn từ tốn, Phí Hiên nói, “Hôm nay không được lên núi vì bên ngoài có gió lớn.
Bên kia có một rừng cây rất đẹp, ngày mai chúng ta đi được không?”
An Sênh cắn một miếng trứng gà, lắc đầu nói, “Gà hầm nấm cũng không có gì ngon, hay là ngày mai chúng trở về đi?”
Động tác Phí Hiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, “Em vội vã trở về làm cái gì? Không phải đã nghỉ việc ở chợ thuỷ sản rồi sao?”
An Sênh uống một ngụm nước, “Em muốn đến nhà bà chủ một chuyến, hơn nữa cũng phải trở về phòng trọ.
Lại nói, em thất nghiệp nhưng không phải anh còn phải đi làm sao? Cả ngày theo em thì công việc ở công ty phải làm sao?”
“Công việc của anh ở công ty không nhiều, hơn nữa cũng có thể kéo dài.” Phí Hiên lại gắp cho cô một cái trứng gà, làm nũng nói, “Anh muốn cùng em chơi thật vui vẻ hai ngày.
Em không cần trở về sớm như vậy được không?”
An Sênh lại lắc đầu, “Em muốn tìm việc, Phí Hiên, em nợ anh nhiều tiền như vậy, nói trả cho anh, quả thực điều này chính là nói khoác mà không biết ngượng.
Có chặt em ra bán cũng không đủ.”
An Sênh nói, “Khả năng cả đời này trả cũng không nổi, nhưng ba mẹ em làm việc cũng rất vất vả, mặc dù tiền em kiếm không nhiều, nhưng ít nhiều cũng giúp ích.”
Một câu, “Kỳ thật em không cần trả nợ nữa, chỉ cần ở bên cạnh anh.” bị ngăn trong cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra.
Chỉ nói, “Vậy hai ngày này xem như mừng chúng ta ở bên nhau, tuần trăng mật còn chưa qua đâu…”
An Sênh đang uống nước liền bị sặc, “Kết hôn mới có tuần trăng mật chứ?”
“Tình yêu cuồng nhiệt còn chưa qua, em liền đòi đi làm, đem anh ném ở nhà, có bao nhiêu tịch mịch đây?” Phí Hiên đáng thương nói.
“Ông chủ Phí, nói chuyện không đau thắt lưng sao? Anh còn tịch mịch? Vậy lần này theo em ra ngoài đều là cứng rắn rút ra chút ít thời gian a.”
An Sênh dùng đũa gắp một cái trứng, đặt vào chén Phí Hiên thu liễm vài phần vui đùa, nghiêm túc nói, “Hai người chúng ta mới vừa ở cùng một chỗ…tình yêu cuồng nhiệt chưa nhanh vậy đâu.”
Tình yêu cuồng nhiệt thường có hai kết quả, đi vào nấm mộ hôn nhân hoặc đường ai nấy đi.
An Sênh đặc biệt thích trạng thái bây giờ của hai người, cô thật sự không muốn khiến tình yêu cuồng nhiệt của hai người qua nhanh như vậy.
Cô lại uống một ngụm nước, ánh mắt nhìn về phía Phí Hiên.
Lúc này mới vừa bắt đầu, cô có chút không thể tưởng tượng, nếu một ngày Phí Hiên đối với cô lãnh đạm, cô sẽ vô cùng không thể thích ứng được.
An Sênh không thích người thay đổi, đã sống qua hai đời, muốn tiếp nhận một người, còn có càng lúc càng xa một người, đối với cô mà nói đều hao phí tâm sức.
Phí Hiên nhìn thần sắc An Sênh, biết căn bản là không thể thương lượng con đường sống.
Bề ngoài nhìn cô là người mềm mại, nhưng thật ra so với anh còn cố chấp hơn.
Anh cũng không cố chấp với cô nữa, chỉ là thần sắc có chút mất mát, cúi đầu ồ một tiếng, từ từ ăn cơm đáng thương.
An Sênh rất lâu mới nhận ra anh đang giả bộ bởi vì sắc mặt chuyển biến quá nhanh, nhưng nhìn bộ dạng này của anh, nhất thời có chút mềm lòng, “Chúng ta đã ở bên nhau, về sau có thời gian lại ra ngoài chơi.”
Anh gật gật đầu, mâm mê môi.
An Sênh thở dài một tiếng, không nói gì, nửa sau bữa cơm ăn không vô, ít nhiều cũng do vẻ mất mát của anh ảnh hưởng.
Buổi tối Phí Hiên ngủ cũng không ngon, cả khuôn mặt đều xụ xuống.
Giữa trưa An Sênh nói xong cũng không không để ý anh nữa, chủ yếu là sợ bản thân cô không chịu nổi lại đáp ứng anh.
Tâm Phí Hiên có chút lạnh, anh cho rằng quan hệ của hai người có chuyển biến, lại có một ít tiếp xúc thân mật, An Sênh sẽ mềm lòng một chút.
Nhưng thẳng đến lúc đi ngủ, vẫn là cô ngủ trước, Phí Hiên tức giận ngồi trên giường đến nửa đêm, lại không thể mạnh mẽ cưỡng chế cô ở lại, muốn đưa chân đạp cô tỉnh, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, lại không nỡ.
Anh thậm chí bắt đầu khủng hoảng, nếu về sau mọi chyện bị bại lộ, dựa theo tính cách của An Sênh, một khi tâm lý phản nghịch nổi lên…
Phí Hiên sợ cô sẽ trở về bộ dạng lúc trước, lạnh nhạt đến nỗi làm anh tưởng cô không có trái tim.
Sáng ngày thứ hai, hai người lái xe trở về, An Sênh nằm trên ghế, dùng áo Phí Hiên che nửa khuôn mặt, nhắm mắt mơ hồ.
Cô ở trong lòng thầm bội phục chính mình.
Đêm qua thiếu chút nữa cô đã thoả hiệp, may mắn là tối qua rối rắm quá, mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Trên đường về, cảm xúc Phí Hiên tụt dốc không phanh.
Chuyện ở chợ thuỷ sản, Phí Sư chưa báo cáo tình hình cho anh, tối qua anh có hỏi một chút, nhưng Phí Sư cũng chưa trả lời.
Phí Sư không có khả năng không trả lời tin nhắn của anh.
Sáng hôm nay, Phí Hiên có gọi cho Phí Sư, nhưng cũng không có người nhận.
Trong lòng anh hiện lên chút nghi ngờ, trên đường trở về đều nhíu mày suy tư rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng hẳn là mọi chuyện vẫn đang trong phạm vi khống chế, bởi vì người của Phí Sư cũng không phải chỉ có một người.
Trong đầu suy nghĩ nên không đáp lời An Sênh.
An Sênh chỉ cho rằng anh mất hứng vì phải quay về, nhịn nửa đường, cuối cùng nhịn không được.
Cô thích nhìn anh cười, không phải vẻ mặt cau mày như vậy.
Cô hắng giọng một cái, nhìn phía trước không xa là trạm xăng hai người từng ghé, cuối cùng cũng có lý do mở miệng, “Em có chút khát, phía trước có trạm xăng, đến đó mua loại nước kia, anh mua giúp em một chai.”
Trong đầu Phí Hiên đang suy nghĩ rối loạn, An Sênh bất ngờ nói những lời này, làm anh chưa kịp suy nghĩ, liền cho rằng cô phát hiện ra điều gì đó.
Tay lái không vững, mắt thấy muốn đụng vào chiếc xe đang đi ngược lại---.