Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 83: 83: Thăng Cấp




Trên bầu trời của Cực Kì Vực, linh khí đột nhiên chuyển động kỳ quái.
Người qua đường dừng bước lại ngửa đầu nhìn xem, trên đại mạc vắng vẻ, giữa trường hà tà dương, hoàng hôn như máu thiêu đỏ khắp bầu trời.

Ở nơi nào đó trên bầu trời sa mạc đột nhiên tạo thành một lốc xoáy lớn, linh khí bốn phương tám hướng phảng phất bị thứ thần kỳ nào đó hấp dẫn, xáo động điên cuồng, hướng về phía lốc xoáy.
Có đứa trẻ chỉ vào bầu trời, tò mò hỏi mẫu thân của mình: "Nương, đó là cái gì?"
Nữ nhân vỗ tay hắn, nghiêm túc nói: "Đó là dị tượng khi tiên nhân thăng cấp sinh ra, đừng có tùy tiện chỉ vào, cẩn thận chọc tức tiên nhân."
"Tiên nhân!" Đứa bé nghe thấy thế, đôi mắt sáng lên, nhìn về phía lốc xoáy mang theo vài phần khát khao.
Có tu sĩ gần đó nhíu mày nhìn dị tượng ngày càng dữ dội.

Trong lốc xoáy, tường vân dâng lên bao quanh trên không trung, linh khí hóa thành tiên hạc linh tước, tường vân xung quanh nô nức chơi đùa, trên bầu trời đại mạc giống như ảo ảnh, mờ mịt hư ảo.

"Đây là dị tượng khi kết đan..."
"Không, không đúng; kết đan sẽ không dẫn động nhiều linh khí như vậy...!Đây là có người đang kết anh..."
Người khác lại lắc đầu phủ định lời của hắn: "Dị tượng kia lúc bắt đầu rõ ràng chính là kết đan, nhưng đến bây giờ đã phát triển thành dị tượng khi kết anh.

Ta muốn nói, đây là có người sau khi đột phá đến Kim Đan kỳ trực tiếp thăng cấp đến Nguyên Anh kỳ."
"Điều này sao có thể!" Có người cả kinh nói, trong giọng nói tràn đầy khó tin.
"Sao lại không thể, ngươi cũng không nhìn xem dị tượng kia sinh ra ở đâu."
"Nơi đó là...động phủ của Tạ ma đầu!! Khó trách...!Từ lúc Tạ ma đầu đến Cực Kì Vực chúng ta thì không còn chuyện gì là bình thường nữa."
Một người khác cười lạnh nói: "Mấy ngày trước ta nghe nói Tạ ma đầu bị trọng thương, vì chữa thương còn chạy tới Ngọc Hành Sơn trộm Ngưng Ngọc Thúy, gi3t chết chưởng môn Ngọc Hành Sơn, thuận đường còn cắp theo một thuần âm chi thể về làm lô đỉnh, có lẽ tu vi của Tạ ma đầu bị sụt giảm nên lần này đang chữa thương khôi phục tu vi rồi."
Người nói chuyện cùng hắn nghe thấy "thuần âm chi thể" thì trong mắt lóe lên sự tham lam không thèm che giấu: "Tạ ma đầu đúng là may mắn, còn có thể bắt được một thuần âm chi thể trở về, loại này chế thành lô đỉnh thì vô giá, trách không được Tạ ma đầu có tiếng không gần nữ sắc cũng ra tay."
Nói đến đây, hắn không nhịn được nói: "Đại ca, nếu bây giờ Tạ ma đầu đang bế quan khôi phục tu vi, huynh xem hay là chúng ta nhân dịp này đánh lén hắn, cướp thuần âm chi thể kia cho hai huynh đệ chúng ta tu luyện, nếu như lô đỉnh kia là một tiểu mỹ nữ, chúng ta còn có thể hưởng thụ chút."
"Hồ đồ!" Người được gọi là "đại ca" cốc một cái trên đầu của hắn, lớn tiếng trách cứ: "Ngươi cũng không nghĩ xem bản thân được bao nhiêu cân lượng, vậy mà vọng tưởng đi đoạt đồ của Tạ ma đầu, ngươi xem danh tiếng Ma Tôn Cực Kỳ Vực của hắn là gọi chơi à? Cho dù hiện tại hắn trọng thương chưa lành, giết chúng ta cũng dễ như bỡn mà thôi!"
...
Trong phòng bế quan, Sở Nghiêu Nghiêu đương nhiên không biết nàng tạo ra dị tượng khiến không ít ma tu Cực Kì Vực chấn động.

Thăng cấp đối với tu sĩ mà nói kỳ thật là một quá trình vô cùng đau đớn, khi đột phá bình cảnh sẽ làm vỡ kinh mạch của chính mình, sau đó lại dùng linh khí to lớn sinh ra khi thăng cấp chữa trị kinh mạch.

Kinh mạch mới sẽ dẻo dai hơn lúc trước, cho dù ở phương diện chịu đựng hay dung nạp linh khí đều tốt hơn so với kinh mạch cũ.

Cho nên quá trình này, còn có một cách gọi khác, đó là phạt kinh tẩy tủy.
Sở Nghiêu Nghiêu mở mắt, nàng gối lên khuỷu tay của Tạ Lâm Nghiễn, ngước đầu nhìn hắn, nàng căn bản không biết mình liên tục thăng liền hai cấp lớn, được Tạ Lâm Nghiễn kéo thẳng đến Nguyên Anh kỳ.

Nàng chỉ cảm thấy quá trình đột phá bình cảnh này thật sự quá thoải mái...
Nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần chịu đựng đau đớn, nhưng không biết Tạ Lâm Nghiễn đến cùng đã làm cái gì, thật sự không đau chút nào, thậm chí còn sung sướng thoải mái từ sâu trong linh hồn.

Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng ôm cổ Tạ Lâm Nghiễn, chui vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng cọ hõm cổ hắn.
Tạ Lâm Nghiễn cụp mi nhìn nàng, lông mi khẽ run, tay tự nhiên choàng qua hông của nàng, ôm nàng.
"Tạ Lâm Nghiễn, thật thoải mái..." Sở Nghiêu Nghiêu ngửa đầu, môi cọ qua gương mặt hắn, giống đang nhẹ nhàng hôn.
Mặc dù đây đã là lần thứ tư bọn họ song tu, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy lần song tu này quá khác những lần song tu khác! Lần đầu tiên, nàng không biết gì hết, không tỉnh táo đã bị hắn kéo đi song tu, sau này nghĩ lại, rất nhiều chi tiết đều không nhớ rõ.

Hai lần sau, Tạ Lâm Nghiễn đều đang bị thương, mục đích song tu cũng là thông qua kinh mạch của nàng giúp hắn chữa thương, khó tránh khỏi không thể bận tâm đến cảm nhận của nàng, nhất là lần trước tại Trụy Ma Uyên, Tạ Lâm Nghiễn làm nàng đau vài lần.
Lúc này đây thì hoàn toàn không giống, thật sự quá thoải mái! Linh khí của hắn vẫn còn dừng trong đan điền của nàng chưa rút ra, quấn quít lẫn nhau khiến nàng cảm thấy thả lỏng từng lỗ chân lông trên cơ thể.

Nàng thoải mái đến gần như muốn rên thành tiếng, bởi vì lo lắng Tạ Lâm Nghiễn sẽ đẩy nàng ra, sau khi kết thúc lần song tu vui sướng đến cực hạn này, nàng ôm chặt Tạ Lâm Nghiễn không buông tay, ghé vào tai hắn nũng nịu làm nũng: "Đừng đi nhé, ở lại thêm chút nữa..."
Trong mắt Tạ Lâm Nghiễn lộ ra vài phần vui vẻ, hắn nhẹ nhàng xoa tóc của nàng, giọng nói đầy lười nhác: "Nhìn tu vi xem."
"Tu vi..." Đầu Sở Nghiêu Nghiêu có chút trì trệ, thật lâu nàng mới phản ứng được, dựa theo ý của Tạ Lâm Nghiễn kiểm tra đan điền, xem xét tu vi của mình.
Vừa thấy được, nàng kinh ngạc, cả kinh đến tỉnh cả người, thậm chí lập tức từ trong lòng Tạ Lâm Nghiễn ngồi thẳng dậy, mặt đầy khiếp sợ nhìn hắn.
"Ta đến Nguyên Anh kỳ???"
Tạ Lâm Nghiễn nâng tay vén tóc nàng ra sau tai, mỉm cười nhẹ gật đầu.
Sở Nghiêu Nghiêu: "!!!"
Không phải nàng đang nằm mơ đấy chứ, sao tu vi có thể tăng lên nhiều như thế trong nháy mắt? Hai tay nàng chống bên tai Tạ Lâm Nghiễn, nhăn mày nhìn chằm chằm hắn, không phải là Tạ Lâm Nghiễn thật sự...!làm lô đỉnh cho nàng chứ?
Mặc kệ là nam tu hay là nữ tu, sau khi làm lô đỉnh thải bổ đều sẽ đại thương nguyên khí.

Lúc này Tạ Lâm Nghiễn trông hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tóc của hắn xoã ra, hơi thở trầm ổn, bởi vì cả người hắn lười nhác, Sở Nghiêu Nghiêu từ trên cao nhìn hắn, vậy mà lại có ảo giác như hắn đang bị mình bắt nạt.
Sở Nghiêu Nghiêu hơi sợ, nàng xuống khỏi người hắn cứ như trốn, bởi vì không có tiếp xúc cơ thể nên linh khí của hắn bị rút ra khỏi kinh mạch của nàng.
Lúc ra ngoài, chuyện xảy ra bất ngờ nên Sở Nghiêu Nghiêu hơi run lên, eo cũng mềm nhũn, cả người đập vào trong lòng Tạ Lâm Nghiễn, mắt lập tức ứa nước.

Tạ Lâm Nghiễn cũng nhíu mày, đưa tay đỡ hông của nàng.
Hồi lâu, cảm giác tê dại mềm nhũn trong kinh mạch mới hoàn toàn biến mất.
Sở Nghiêu Nghiêu không dám nhìn Tạ Lâm Nghiễn, nhịn hơn nửa ngày, cuối cùng nhịn không nổi nữa hỏi: "Không phải chàng làm lô đỉnh cho ta đấy chứ?"
Ở tu chân giới, có thể tăng tu vi lên nhanh như thế mà không có hậu di chứng gì, trừ lô đỉnh, Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không nghĩ ra được cách thứ hai.

Có điều, theo lý thì sử dụng lô đỉnh thải bổ thì cần dùng súng thật đạn thật làm mới có thể hoàn thành.

Nàng và Tạ Lâm Nghiễn cũng chỉ ngồi chung một chỗ tu luyện mà thôi, không thỏa mãn điều kiện thải bổ, có lẽ không phải là Tạ Lâm Nghiễn làm lô đỉnh cho nàng...!đúng không?
Tạ Lâm Nghiễn lại tỏ vẻ không thèm để ý chút nào: "Ta chẳng qua chỉ dùng công pháp song tu để độ linh khí cho nàng mà thôi."
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt, không hiểu được.
Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, giải thích: "Lô đỉnh trong lời nàng là người có tu vi cao nhằm vào người có tu vi thấp.


Ví dụ như nàng và ta, nếu ta cưỡng chế rút linh khí của nàng để tăng tu vi cho ta đó mới gọi là thải bổ, mới có thể xem như nàng đang làm lô đỉnh cho ta, nhưng bây giờ là ta truyền cho nàng, ta có tu vi cao hơn, hơn nữa cao hơn rất nhiều, ta chủ động độ linh khí cho nàng..." Ý cười trong mắt hắn càng đậm, khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy có thâm ý khác, Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục nói: "Phương thức này thì gọi là giúp đỡ người nghèo."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Mặc dù cách giải thích và cách nói này rất hợp lý, nhưng không biết vì sao, Sở Nghiêu Nghiêu lại hoài nghi hình như mình nghe ra được ý cười nhạo trong đó.
Tạ Lâm Nghiễn nói: "Tu chân giới luôn luôn coi thực lực làm đầu, có rất ít người sẽ giúp đỡ người nghèo, cho nên có rất ít người biết phương pháp này, hơn nữa...!cho dù biết, cũng sẽ không có ai thật sự dùng."
"Vậy có gây hại đến chàng không?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
"Chút tu vi này của nàng thì có thể gây hại gì cho ta?" Tạ Lâm Nghiễn không thèm để ý, hắn buông cánh tay ôm Sở Nghiêu Nghiêu ra, ngồi dậy, sau đó nói: "Nàng ở đây củng cố tu vi đi, ta muốn đi ra ngoài nhìn xem."
Sở Nghiêu Nghiêu cũng ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn hắn.
Tạ Lâm Nghiễn đã xuống giường, hắn quay đầu nhìn nàng một cái, bỗng dưng nở nụ cười: "An tâm, chỉ là khi nàng thăng cấp có dị tượng dẫn vài con côn trùng nhỏ tới, ta đi xử lý một chút."
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt, đưa mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn đi ra ngoài, từ đó, trong phòng bế quan chỉ còn lại mình nàng.
Nàng ngồi xếp bằng, không lập tức nhắm mắt lại tu luyện, mà nhíu mày nhìn kỹ bốn phía, lại cúi đầu nhìn kỹ chính mình.

Nàng đang tự hỏi, mình và Tạ Lâm Nghiễn có phải tiến triển quá nhanh rồi không, mới xác định quan hệ mấy ngày đã làm hết chuyện nên làm lẫn không nên làm.

Cũng chỉ có thể trách Tạ Lâm Nghiễn...!nam chính tiểu thuyết không couple mà không rụt rè chút bào!
Đổ thừa xong, Sở Nghiêu Nghiêu liền an tâm nhắm mắt bắt đầu tu luyện.

Linh khí chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch nàng, từng chút củng cố tu vi của nàng.

Sau khi đạt tới Nguyên Anh kỳ, nàng có thể cảm giác được cơ thể và thần thức của mình thay đổi vô cùng lớn, không chỉ trở nên nhạy cảm hơn, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn, đối với những thứ nhỏ bé trong thiên địa dường như lại có hiểu biết mới, không thể diễn tả được bằng lời, dù sao cũng là không giống trước kia.

Không bao lâu, nàng liền tiến vào trạng thái nhập định, cũng không có tâm tư lo lắng những điều khác.
...
Thời gian trôi qua giống như chỉ trong nháy mắt, lại giống như đã rất lâu.
Sở Nghiêu Nghiêu mở mắt ra nhìn bốn phía, trong thạch thất vẫn chỉ có một mình nàng, nàng không phán đoán được mình đã nhập định bao lâu.

Trách không được nghe nói tu tiên giả một lần bế quan có thể tới ba năm rưỡi.

Mặc dù không xác định được thời gian chính xác, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu có trực giác mình có thể đã bế quan rất lâu.
Lần tu luyện này của nàng không phải cũng mất ba năm rưỡi chứ...!Chắc là không khoa trương như vậy đâu...
Sở Nghiêu Nghiêu ngồi thêm một lúc, mới xuống khỏi giường đá, nàng định ra ngoài tìm Tạ Lâm Nghiễn hỏi một chút.

Thời gian dài như vậy, hẳn là hắn đã trở về mới đúng.
Đẩy cửa đi ra thạch thất, bên ngoài ánh mặt trời sáng choang, bởi vì thời tiết Cực Kì Vực bốn mùa đều như nhau, chỉ với khí hậu ôn hoà Sở Nghiêu Nghiêu không biết được thời gian cụ thể.

Tạ Lâm Nghiễn đã chạy đi đâu?
Xuyên qua hành lang vắng vẻ, Sở Nghiêu Nghiêu đang tự hỏi mình có nên dùng truyền âm phù tìm hắn.
"Sở cô nương."
Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên bị ai đó gọi lại.

Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một lục y thiếu nữ đứng ở đầu kia hành lang, mặt lễ phép nhìn nàng.
Đây không phải khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn
sao?
Sở Nghiêu Nghiêu đi qua, hỏi: "Tạ Lâm Nghiễn ở đâu, ta đang tìm hắn."
Nụ cười trên mặt thiếu nữ không có chút biến hóa nào, có lẽ trong hành lang thật sự quá vắng lạnh, chỉ có một khôi lỗi như nàng nhìn chằm chằm mình, không hiểu sao lại thấy rợn
người, nàng cười nói: "Sở cô nương đi theo ta đi, tôn chủ ở gần đây."
Sở Nghiêu Nghiêu nuốt nước bọt, trong lòng nhịn không được phàn nàn tại sao Tạ Lâm Nghiễn lại biến khôi lỗi của hắn trở nên đáng sợ như vậy.
Thiếu nữ xoay người đi về một hướng, không quên quay đầu nói với Sở Nghiêu Nghiêu: "Sở cô nương, đi theo ta đi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Không biết có phải ảo giác hay khôn, tại sao nàng cảm thấy sự linh hoạt của khôi lỗi này có chút vấn đề, động tác xoay người rất thô cứng.
Thật là dọa người...
Ghét bỏ thì ghét bỏ, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn đi theo, lát nữa gặp Tạ Lâm Nghiễn phải bảo hắn cải tiến một chút, không phải hắn vẫn luôn tự xưng là người giỏi thuật khôi lỗi nhất sao? Đây là cái gì?
Cung điện thật sự quá lớn, Sở Nghiêu Nghiêu lại là người mù đường.

Nàng hoài nghi có thể ngay cả Tạ Lâm Nghiễn cũng không nhớ rõ kết cấu cung điện này, dù sao cung điện này cũng không phải hắn xây
...
Xuyên qua từng dãy hành lang, con đường nào cũng vắng lặng, bởi vì cung điện này bị Tạ Lâm Nghiễn dùng cấm chế phong kín lại, nên đến tiếng gió cũng không nghe thấy, hơn nữa trong cung điện cũng không có người nào khác, thật sự rất yên tĩnh.
"Sở cô nương, bên này." Thiếu nữ quay đầu thúc giục nàng đi nhanh chút.
Đi tới đi lui, Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc phát giác không đúng.

Nơi này là nơi nào, cung điện vốn do nhiều viện tạo thành, từng gian phòng ở sắp thành hàng, kề bên nhau.

Nhưng nàng đi theo thiếu nữ rất lâu, xung quanh đã không còn sân và phòng ở, giống như là đất hoang chưa được khai phá.
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt, cảnh giác nhìn lục y thiếu nữ đi phía trước, nàng cẩn thận cầm một cái lôi phù ở đầu ngón tay, định vừa phát hiện không đúng liền ném qua.
Thiếu nữ ngừng lại, chậm rãi xoay người nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, nhếch miệng cười một nụ cười khó coi.
"Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi cũng không ngốc lắm." Từ trong miệng nàng ta phát ra một giọng nam khàn đến cực điểm, rất xa lạ, cực kỳ xa lạ.
Sở Nghiêu Nghiêu chắc chắn mình tuyệt đối không biết chủ nhân giọng nói này, nhưng đối phương lại gọi đúng tên của nàng.

Hơn nữa còn là trong cung điện của Tạ Lâm Nghiễn, dùng khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn.
Không ổn, quá không ổn.

Sở Nghiêu Nghiêu không chút do dự ném lôi phù trong tay ra, cùng lúc đó, nàng nhanh chóng cầm một chiếc truyền âm phù định báo cho Tạ Lâm Nghiễn.

Ai ngờ, cùng với tiếng lôi phù nổ vang, nàng cũng cảm thấy bốn phía chấn động dữ dội, cả người nàng đều đứng không vững, lập tức ngã trên mặt đất.
Tại bụi mù mịt, cảnh tượng nhanh chóng biến hóa.


Đầu nàng choáng váng, hồi lâu mới trở lại bình thường, nhìn lại xung quanh thì khung cảnh đã thay đổi long trời lở đất.
Đây là một nhà tù, u ám, nhưng rất khô ráo, trên mặt đất là cát.

Vì té xuống đất, nên cả người nàng cũng dính đầy cát vàng.

Trên tường nhà tù có một cái cửa sổ nhỏ, Sở Nghiêu Nghiêu cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ lại chỉ nhìn thấy toàn là cát vàng, căn bản không thể từ khung cảnh bên ngoài đoán được đây rốt cuộc là đâu.
Sở Nghiêu Nghiêu vừa mới ở cung điện của Tạ Lâm Nghiễn, có lẽ là bị dẫn tới ảo trận nào đó che giấu truyền tống trận ở bên trong.

Vì đó là địa bàn của Tạ Lâm Nghiễn nên nàng buông lỏng cảnh giác, mới không phát hiện ra khác thường.

Cho nên, hiện tại...!Là tình huống gì.
"Sở Nghiêu Nghiêu."
Khi giọng nói khàn khàn khó nghe trong một góc của nhà tù vang lên, nàng mới phát hiện trong nhà tù còn có một người khác.

Người kia núp ở góc âm u nhất, trong phòng lại rất nhiều cát, lúc nàng mới nhìn thoáng qua còn xem hắn là thứ linh tinh nào đó.
Nam nhân trông cực kỳ chật vật, đầu tóc mặt mũi lem luốc bẩn thỉu, tóc rối bời vón cục, che khuất hơn nửa mặt, chỉ để lộ một đôi mắt loé sáng, y phục cũng đầy bụi bẩn, căn bản không nhìn ra màu sắc vốn có.

Người này nhìn rất đáng sợ, làm cho người ta liên tưởng đến sói đói ẩn mình trong sa mạc nhìn lén con mồi.
Cảnh tượng trước mắt khiến Sở Nghiêu Nghiêu đoán được đại khái, nàng gần như không chút do dự bóp nát truyền âm phù trong tay, lo lắng gọi vs linh quang vỡ ra: "Tạ Lâm Nghiễn!"
Giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn không truyền đến như trong dự đoán, nam nhân trong góc lại phá lên cười, tiếng cười của hắn âm tà đáng sợ, mang theo cảm xúc cực đoan, giống như kẻ điên cười nhạo Sở Nghiêu Nghiêu.
Thật lâu, hắn mới ngưng được tiếng cười, đánh giá Sở Nghiêu Nghiêu bằng ánh mắt khác thường, giọng khàn khàn nói: "Nơi này đã bị Tạ Lâm Nghiễn hạ cấm chế, truyền âm phù của ngươi căn bản không thể truyền ra ngoài."
Sở Nghiêu Nghiêu bởi vì khẩn trương mà siết chặt tay áo, nàng nhìn chằm chằm nam nhân nói: "Ngươi là Phù Niệm Chi."
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nói lại có vài phần chắc chắc.
Nam nhân vừa cười đứng lên, tiếng cười thật sự quá dọa người, khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy hít thở không thông, hắn nói: "Như thế nào? Tạ Lâm Nghiễn nói cho ngươi ta bị nhốt ở nơi này?"
Sở Nghiêu Nghiêu lui lại một bước, lưng lập tức dán trên tường đâ nhà tù.

Người trước mặt cho nàng cảm giác quá nguy hiểm.

Không giống với cảm giác khi mới quen Tạ Lâm Nghiễn, mặc dù Tạ Lâm Nghiễn cũng tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngóe, nhưng ít nhất hắn cho người ta cảm giác hắn có lý trí, dùng thương lượng hoặc quan hệ lợi ích trói buộc là có cơ hội sống sót dưới tay Tạ Lâm Nghiễn.

Nhưng Phù Niệm Chi này chỉ khiến nàng nghĩ tới hai chữ, đó chính là kẻ điên.
Đôi mắt giấu trong tóc tai bù xù nhìn chằm chằm nàng, có vẻ nghiền ngẫm.

Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại.

Tạ Lâm Nghiễn còn lưu một sợi thần thức trong đầu nàng, nàng điều động thần trí của mình, muốn chạm vào sợi thần thức kia nhắc nhở Tạ Lâm Nghiễn.

Nhưng là thần thức vừa hoạt động, cả người nàng đột nhiên không thể cử động được, không khí xung quanh trở nên cực kỳ nặng nề, đè ép trên người nàng, nhất thời nàng đứng không vững, dựa thẳng vào tường đá tuột xuống.
Uy áp, uy áp thật mạnh, mạnh đến ngay cả thần thức của nàng cũng không thể động đậy, nàng hoảng sợ nhìn nam nhân ở trong góc, một câu cũng nói không nên lời.
Phù Niệm Chi li3m môi, cười nói: "Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi đang làm động tác nhỏ gì thế?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.