Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 9



Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: “Cái gì?”

Sở Nghiêu Nghiêu sau khi nói xong cũng có chút hối hận, nói với Tạ Lâm Nghiễn nhiều như thế làm gì, khả năng nhìn thấu của hắn mạnh như vậy, vạn nhất lại bị hắn nhìn ra cái gì thì làm sao bây giờ.

Tạ Lâm Nghiễn thấy Sở Nghiêu Nghiêu mím môi không lên tiếng nữa, lại hỏi: “Cái ngươi nói là số học của phàm nhân?”

“Không khác lắm.” Sở Nghiêu Nghiêu trả lời có lệ.

Tạ Lâm Nghiễn hơi rũ mi, giống đang tự hỏi cái gì, sau một lúc lâu cười nói: “Những cũng không thấy ngươi thông minh lắm.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Không biết Tạ Lâm Nghiễn nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Trước kia ngươi không phải người tu tiên?”

Nàng đúng thật không phải, xã hội hiện đại, ở đâu ra mà tu tiên? “Nếu không phải người tu tiên, ngươi làm thế nào để đoạt xác?”

Ánh mắt hắn lưu chuyển, một đôi mắt xinh đẹp yên lặng nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: “Nói như vậy, là có người ở sau lưng giúp ngươi?”

Sở Nghiêu Nghiêu không muốn tiếp tục vấn đề này, nàng nhặt kiếm rơi trên mặt đất lên, sau đó cứng nhắc nói sang chuyện khác: “Ngươi không hề che giấu mà xuất hiện trong viện của ta như vậy, không sợ bị người khác phát hiện sao?”

Tạ Lâm Nghiễn đương nhiên nhìn thấu ý đồ của Sở Nghiêu Nghiêu, may mà hắn cũng không sống chết hỏi bằng được, thuận theo Sở Nghiêu Nghiêu mà nói: “Chỉ bằng thần thức của bọn họ, sao có thể phát hiện được ta?”

Kinh Tạ Lâm Nghiễn nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu ngược lại là nghĩ tới, trong thiết lập của nguyên tác khôi lỗi thuật của Tạ Lâm Nghiễn rất lợi hại, khôi lỗi thuật yêu cầu cực cao đối với thần thức, mặc dù hiện tại hắn chỉ là một tờ khôi lỗi tu vi có hạn chế, nhưng thần thức của hắn lại không hạn chế.

Hắn không muốn người khác phát hiện ra hắn, dĩ nhiên không ai có thể phát hiện được.

Cũng khó trách ngày ấy ở Chấp Sự đường hắn lại không kiêng nể gì trước mặt một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà sử dụng bí thuật truyền âm, kể cả tính trong tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thần thức của Tạ Lâm Nghiễn vẫn thuộc tính là mạnh mẽ.

Sở Nghiêu Nghiêu cầm kiếm giơ giơ, thở dài, nàng kiếp trước chuyên học toán chữ không phải thể dục, hơn nữa bởi vì hàng năm chỉ ngồi học tập, thần kinh vận động của nàng vô cùng kém, thân thể cứ không chịu phối hợp, cho dù có kinh nghiệm tu tập kiếm thuật của nguyên thân, nhưng khi sử dụng vẫn rất xa lạ.

Tạ Lâm Nghiễn thấy mặt Sở Nghiêu Nghiêu đầy sầu khổ thì đột nhiên kiếm phong xoay chuyển, mũi kiếm nhắm thẳng vào nàng, cằm khẽ hất, động tác ngắn gọn này lại bị hắn làm thành khó thế liếc nhìn chúng sinh, hắn nói: “Lại đây công kích ta.”

Sở Nghiêu Nghiêu nghi ngờ nhìn Tạ Lâm Nghiễn: “Tạ công tử muốn chỉ dạy kiếm thuật cho ta?”

“Nhanh lên đi, nói nhảm nhiều vậy.” Sở Nghiêu Nghiêu ngậm miệng, nàng nắm chặt kiếm, dùng phương thức trong trí nhớ đâm về phía Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn không hề dịch bước chân, chỉ xoay chuyển cổ tay, cũng không biết hắn tìm được góc độ như thế nào, thân kiếm ngang ngược liền đập vào khuỷu tay Sở Nghiêu Nghiêu.

“Ai u!” Nàng kêu sợ hãi một tiếng, kiếm lại văng khỏi tay.

Cả cánh tay Sở Nghiêu Nghiêu đều đã tê rần, nàng ôm cánh tay của mình, vô cùng đáng thương mà nhìn Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn: “…”

“Tiếp tục, lần đầu ta cầm kiếm còn ổn áp hơn ngươi.” Sở Nghiêu Nghiêu chịu đựng cơn đau, lại nhặt kiếm lên, Tạ Lâm Nghiễn một tay cầm kiếm, ánh mắt thanh lãnh nhìn nàng, lúc này trên người hắn không còn cái không khí xơ xác tiêu điều đã từng xuất hiện, nhìn như vậy cảm giác như cả người hắn đều đang toả sáng.

Sở Nghiêu Nghiêu có vài phần hoảng hốt.

Trong nguyên tác, tuy rằng khôi lỗi thuật của Tạ Lâm Nghiễn xuất thần nhập hóa, nhưng cái khiến người ta ca ngợi vẫn là kiếm thuật của hắn, hắn là kiếm tu, là thiên tài kiếm đạo, nếu không phải hắn là Ma Tôn tiếng xấu vang xa, nhất định sẽ là kiếm tiên chói mắt.

Kiếm trong tay Tạ Lâm Nghiễn tên là “Trảm Uyên”, là bảo vật hắn rút ra từ kiếm trủng thượng cổ, cũng là ác mộng của rất nhiều người trong tu chân giới, sát khí của hắn quá nặng, thanh danh cũng quá kém, thế nên nhiều người cũng đã quên kiếm đạo của hắn cao bao nhiêu.

Cái từ thiên tài này, trong mắt đa số người tựa hồ chỉ có liên quan với hình tượng của danh môn chính phái, khó có thể làm cho người ta liên hệ tới một ma đầu làm nhiều việc ác.

Tạ Lâm Nghiễn đồng ý chỉ dạy kiếm đạo cho nàng là một cơ hội hiếm có, làm cho học bá Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng có tinh thần học tập, nàng cắn răng giơ kiếm công kích Tạ Lâm Nghiễn.

Lúc này đây, Tạ Lâm Nghiễn lại không dùng một chiêu đánh rớt kiếm của nàng mà xoay chân, tránh một kiếm này của Sở Nghiêu Nghiêu, sau đó thân kiếm ngang ngược liền nện lên cổ Sở Nghiêu Nghiêu.

Sở Nghiêu Nghiêu sợ tới mức nhắm hai mắt lại, cả khuôn mặt đều có rúm lại, nhưng đau đớn trong dự đoán không tới, thân kiếm lạnh băng chỉ nhẹ nhàng dán trên cổ của nàng một chút, làm nàng nổi một tầng da gà.

Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, hắn thu lực đạo, không dùng lực giống như vừa rồi.

“Ra chiêu quá cứng nhắc, lực đạo không đủ, vai quá gồng, hơi thở không theo kịp, còn có…” Nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt cũng có vài phần quái dị.

Còn có… eo quá mềm.

“Còn có cái gì?” Vẻ mặt Sở Nghiêu Nghiêu đầy mờ mịt mà nhìn Tạ Lâm Nghiễn.

Không muốn dạy nữa.

Tạ Lâm Nghiễn thu kiếm lại, giọng nói lãnh đạm: “Từ bỏ đi, ngươi không thích hợp làm kiếm tu.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “?”

Sao lại đả kích người khác như vậy?

“Ta có thể nhiều luyện hơn,” chiến thuật giải cả biển đề để tăng thành tích khiến Sở Nghiêu Nghiêu tin tưởng vững chắc, chỉ cần luyện tập đủ nhiều, nhất định có thể có được thành tích không tồi, huống chi nàng cũng không theo đuổi cái gì quá lớn: “Không mong trở thành cao thủ, có thể tự bảo vệ mình là được rồi.”

“Ta cho ngươi chút phù chú, gặp nguy hiểm thì dùng là được rồi, so với ngươi mấy ngày nay học dùng kiếm tự bảo vệ mình thì nhanh hơn nhiều.” Tạ Lâm Nghiễn lúc thấy Sở Nghiêu Nghiêu chém ra mấy chiêu kia đã có cái ý nghĩ này, chẳng qua chiêu thức của nàng thật sự quá xấu, hắn mới không nhịn được dạy nàng vài chiêu, nhưng bây giờ Tạ Lâm Nghiễn lại lười lãng phí thời gian như vậy.

Sở Nghiêu Nghiêu “A” một tiếng, rõ ràng có chút thất vọng.

Tạ Lâm Nghiễn ngồi xuống ghế đá gần đó, thuận tay cầm thuốc chữa thương Kiều Trác để lại trên bàn mấy lần, thấy Sở Nghiêu Nghiêu còn cầm kiếm đứng ở đó, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bình sứ nhỏ, sau đó nói: “Không thích hợp làm kiếm tu, ngươi có thể thử học phù chú, trận pháp.”

Sở Nghiêu Nghiêu cũng đi tới ghế đá ngồi xuống: “Phù chú, trận pháp… Ngươi biết sao?”

“Biết một chút,” hắn thoạt nhìn không chút để ý nói: “Không am hiểu.”

Tạ Lâm Nghiễn xác thật không quá am hiểu trận pháp, phù chú, hắn thích những thứ có lực sát thương lớn hơn, phù chú trận pháp với hắn chỉ là đạo cụ phụ trợ, nếu cần thì đi đoạt là được rồi, dù sao hắn cũng là Ma Tôn mà mọi người đều muốn tru diệt.

Trong bốn đại môn phái chính đạo, ngoại trừ Thánh Đạo Cung không biết làm gì, Ngọc Hành Sơn nhiều nhất vẫn là kiếm tu, Xích Hỏa Sơn Trang thì chủ yếu bồi dưỡng luyện đan sư và luyện khí sư, mà Điểm Chu Môn chuyên môn lại là nghiên cứu phù chú.

Nói về sức chiến đấu, Ngọc Hành Sơn là mạnh nhất, nhưng vấn đề là trong quá trình kiếm tu tu luyện thật sự quá hao tổn tiền của, có kiếm để sử dụng cũng đã coi như quý, nếu như muốn có một thanh kiếm tốt, càng là khảo nghiệm tài lực, Ngọc Hành Sơn không có tài lực để phần lớn để tử được luyện kiếm, cho nên trong Ngọc Hành Sơn cũng chỉ có đệ tử thân truyền của trưởng lão các phong mới có thể trở thành kiếm tu, đệ tử bình thường tu tập sẽ khác nhiều.

Tạ Lâm Nghiễn đặt lại bình sứ nhỏ trên bàn đá, vẻ mặt ghét bỏ: “Thuốc chữa thương này phẩm cấp quá kém.”

“Tốt xấu gì cũng là tâm ý của sư huynh, hơn nữa với Trúc cơ kỳ như ta mà nói đã đủ dùng.” Sở Nghiêu Nghiêu không thể thấy cảnh phá của, nàng lo lắng Tạ Lâm Nghiễn chê bai xong liền ném hết những thuốc này đi, vì thế nhanh chóng duỗi tay cầm thuốc lên.

Tạ Lâm Nghiễn chống cằm, nhìn Sở Nghiêu Nghiêu bận rộn: “Ngươi đối với ai cũng như vậy?”

“Cái gì?” Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày, không hiểu ý của hắn.

“Cho ngươi chút ơn huệ nhỏ thì ngươi liền mang ơn?”

“Đây là lễ nghĩa và tôn trọng cơ bản nhất.” Sở Nghiêu Nghiêu nói như đương nhiên.

Hắn “A” một tiếng rồi cười: “Sống như vậy không mệt mỏi sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn Tạ Lâm Nghiễn một chút, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy thái độ của Tạ Lâm Nghiễn đối với nàng là lạ, nếu muốn nói lạ chỗ nào, nàng lại không thể nói rõ ràng.

“Cho nên Tạ công tử thấy thế nào mới tính là thoải mái?”

Tạ Lâm Nghiễn không trả lời, ánh mắt nhìn Sở Nghiêu Nghiêu có chút ý vị không rõ, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười nói: “Ta nghĩ thông suốt rồi, quyết định từ giờ trở đi sẽ thử ở chung hoà thuận với ngươi.”

Sở Nghiêu Nghiêu không tin cho lắm: “Trước đó Tạ công tử không phải còn rất chán ghét ta sao?”

Chuyển biến thật sự quá nhanh.

Ý cười trong mắt Tạ Lâm Nghiễn càng đậm, không thể không nói, khí chất của hắn cùng ánh trăng thật sự rất hợp nhau, tóc dùng dải lụa màu trắng hoa văn trăng non cột cao, lúc gió thổi bay thì mang theo vài phần không bị trói buộc, Sở Nghiêu Nghiêu dưới ánh trăng đối mắt với hắn thì không kìm được có chút ngây người.

“Sở cô nương, dù sao chúng ta bây giờ đều ở trên một chiếc thuyền, nếu ta không sớm nghĩ thông suốt không phải là tự làm mình không thoải mái sao,” hắn cười nói: “Lại nói, ta từng nói chán ghét ngươi khi nào?”

Cái này còn cần phải nói?

Hắn suy nghĩ lại nói: “Muốn giết ngươi và chán ghét ngươi là hai việc khác nhau.”

“Này còn có thể hai việc khác nhau?” Sở Nghiêu Nghiêu thật sự lý giải không được suy nghĩ cả vị đại ca này.

“Chẳng lẽ mỗi lần trước khi ta giết người còn phải suy xét người này có làm ta chán ghét hay không sao?” Hắn nói thật đương nhiên, giống như giết người và đạp chết một con kiến đều nhe nhàng như nhau.

Lời này lại khiến Sở Nghiêu Nghiêu nhớ tới cảnh tượng Tạ Lâm Nghiễn dùng kiếm đâm chết nàng, khi đó nàng mới nói với Tạ Lâm Nghiễn hai câu thật sự chưa đủ để ghét hay không, có lẽ thời điểm Tạ Lâm Nghiễn đâm chết nàng, nàng trông như thế nào hắ còn không thấy rõ.

Trong nguyên tác có nói, Tạ Lâm Nghiễn không biết đồng cảm, cũng không biết đồng tình, giết người chưa bao giờ cần lý do, bây giờ Sở Nghiêu Nghiêu cũng xem như hiểu phần nào, hắn căn bản không để ý người bị hắn giết là ai, hắn cảm thấy nên giết thì liền giết

Thậm chí, có thể những người nào đã chết trong tay hắn hắn đều không nhớ rõ.

Tạ Lâm Nghiễn ôn nhu vuốt Trảm Uyên kiếm: “Đồ tể khi giết heo sẽ cân nhắc ghét hay không ghét con heo bị hắn giết kia sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Cách so sánh này cũng thật tuyệt.

Tạ Lâm Nghiễn nhận ra thần sắc Sở Nghiêu Nghiêu thay đổi: “Cảm thấy ta rất xấu xa?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói không thấy vậy sao?”

“Không quan trọng.” Tạ Lâm Nghiễn chẳng hề để ý, đúng là hắn thấy không sao cả, nếu hắn là loại người để ý cái nhìn của người cũng sẽ không có thanh danh xấu như bây giờ.

Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ tới nhiệm vụ của mình thì không nhịn được, thử mở miệng nói: “Ngươi không cần thiết phải giết những người vô tội, bọn họ đối với ngươi không có uy hiếp gì.”

“Vô tội?” Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn bóng dáng của mình trong đôi mắt trong veo của hắn, hắn nói: “Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi cảm thấy thế giới này bình thường sao?”

“Thế giới này biến thành như vậy, không ai là vô tội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.