Nam Chính Cút Ra! Lão Tử Muốn Từ Chức!!!

Chương 17: Ngự kiếm cũng phải phát cẩu lương!



Dưới tình huống bị ép bức đi tìm đường chết của hai vị nhân vật chính và hệ thống, Ngụy Lăng chỉ muốn ... đập đầu vào tường chết cho xong chuyện rồi! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Nhưng bất quá, để giữ hình tượng ma quân cao lãnh uy nghiêm, hắn không thể chết lãng xẹt như vậy được! ╰(╯^╰)╯ (Hệ thống: ... Ngươi có cái thứ gọi là hình tượng sao? =_=)

Nhưng ... Bị phong ấn ma lực suốt một năm cũng không thể đảm bảo an toàn tính mạng được ...

Cơ mà ... Mấy loại chuyện như kiểu đóng giả, diễn kịch, tính kế, ... Hắn thực sự lười động não a! QvQ

Hắn vốn dĩ chỉ muốn an phận làm một cao lãnh ma quân suиɠ sướиɠ an nhàn hưởng thụ thôi mà! QAQ

[Ngươi không nhanh là ta cưỡng chế bắt ngươi đồng ý đấy!]

"Đợi cái nào! Ít nhất ngươi phải để lão tử chuẩn bị tâm lý cái đã chứ!" Ngụy Lăng tạc mao

Hệ thống im lặng không tên tiếng nữa.

Ngụy Lăng đành phải cắn răng mà đồng ý đi đến Thiên Cung phái.

Việt Linh Nhi vui vẻ nói:

"Vậy thì tốt! Thiên Cung chỉ cách đây tầm chục dặm, ngự kiếm chắc ... tầm canh giờ là tới nơi đi!"

Ngụy Lăng: " ... "

Chuyện lớn rồi!

Ma tu ... không ngự kiếm được ... thì phải? ( ̄ω ̄;)

Nếu như ta không lầm muốn ngự kiếm thì căn bản là ... phải có tiên khí nhể? Mà ma quân ta thì ... toàn thân từ đầu đến chân đầy ma khí ...

Đừng nói chưa bắt đầu đã bị nghi ngờ rồi nha? =_=

Ma quân ta tuyệt đối không thể chết lãng xẹt vậy được! =A=

[Hay ngài kêu đi nhờ?]

"Không!" - Ngụy Lăng thẳng thắn chối bỏ gợi ý

[Hể? Lại sao nữa vậy?] Hệ thống có chút bực bội nhấn mạnh chữ "Lại"

"Ta không muốn thì chính là không muốn, ngươi quản được?" (Thím Nguyệt: Ma quân hôm nay hơi ngạo kiều nha~ =3)

[ ... ] Được! Ta đợi đến ngày có người quản nổi ngươi! ( ̄v  ̄ ╬)

[Vậy thế giờ ngươi tính làm gì?] Hệ thống quyết nhẫn nhịn hỏi cho ra (Thím Nguyệt: Bệnh hóng hớt của ngươi nặng lắm rồi đó! =_=)

" ... " Ngụy Lăng nghẹn họng, nhỏ giọng thì thầm "Ta không biết nốt ... "

Hệ thống cảm thấy đau đầu (mặc dù nó vốn chẳng có thân thể) với cái vị ma quân hình tượng thì đánh rớt từ lâu rồi nhưng miệng thì cứ luôn nói như vẫn còn.

Rút cục là con người ai cũng phiền phức như vậy hay chỉ có mỗi mình hắn thế? =_=

Vậy nên, nó đã quyết định bỏ rơi hắn! ( ̄ω ̄)

"Ê, này hệ thống ... Hế thống? Hệ thống!!! QAQ" - Ngụy Lăng gào thét cầu cứu

"Ngươi có sao không?" Mạc quân thấy hắn từ nãy không nói gì liền hướng hắn hỏi

Ngụy Lăng giật thót tim suýt rớt ra ngoài vội biện minh:

"Àm, ta vừa nhớ ra một chuyện ... Chỉ là lâu rồi ta chưa ngự kiếm nên quên mất!"

[ ... ] Có quỷ mới tin!

"Thế thì ngươi đi cùng ta là được!" -  Mạc Quân không nghĩ nhiều nói

Việt Linh Nhi: " ... " Cái này ... Tiểu sư đệ, rút cục ngươi ngốc hay cả tin đây? =_=

Hệ thống: [ ... ] Bổn hệ thống vừa mới phát hiện, nam chính cũng không phải là người bình thường ... =_=

Do mới chỉ là đệ tử Trúc Cơ vậy nên trên thực tế mà nói thì Mạc Quân không có khả năng nhận một thanh bảo kiếm như Vu Quang kiếm, hắn phải tạm dùng thanh kiếm mà môn phái phân phát cho các Trúc Cơ kỳ đệ tử.

Hắn nhảy lên đứng trên thân kiếm rồi chìa tay hướng Ngụy Lăng nói:

"Chúng ta đi nào!"

Ngụy Lăng đứng ngây người ra một lúc rồi mới vươn tay lên nắm lấy bàn tay hơi thô ráp của tiểu thiếu niên như ba năm trước ...nhưng chỉ có điều, bây giờ hắn mới là người chủ động chìa tay ra trước.

Không hiểu sao, ta lại có một cảm xúc kỳ quái ... giống như là ... như là ... đứa con trai nhỏ giờ đã lớn khôn?

Phải không nhỉ? ( ̄ω ̄ ;)

Thực ra ta cũng chẳng hiểu rõ cảm xúc của bản thân mình nốt. ╮(╯v╰)╭

Vậy thôi, bỏ đi!

Ngụy Lăng nói dẹp liền dẹp, bỏ mấy cái suy nghĩ của mình sang một bên mà ngoan ngoãn đứng phía sau Mạc Quân đang chú tâm mà ngự kiếm.

Đối với lần đầu tiên được trải nghiệm ngự kiếm như chính phái thế này, Ngụy Lăng có chút vừa hứng thú, lại vừa hơi lúng túng không quen.

Đôi khi hắn bị mất cân bằng liền giật mình bám vào eo Mạc Quân rồi lại vội buông tay ra xin lỗi.

Thân cũng được là trưởng bối mà lại đi bám một đứa trẻ thấp hơn mình hơn một cái đầu, hắn cảm thấy có chút ... mất mặt! (Thím Nguyệt: Thế này thấm thía gì? ( ̄ω ̄) )

Nhưng không còn cách nào khác, hắn đành phải túm lấy áo bào của Mạc quân. Mạc Quân ngược lại rất càng phấn khởi, không chút che dấu cong cong khóe miệng.

Còn vị nữ chính ở phía sau thì ...

Việt Linh Nhi: Này này, cái đôi cẩu nam nam các ngươi! Không nghĩ đến tâm tư thiếu nữ cô đơn tuổi xuân xanh chưa có nổi mối tình đầu như ta được sao? QvQ

Các ngươi có nhất thiết phải vừa ngự kiếm vừa phân phát cẩu lương như vậy không? QAQ

... Biết thế ta không giúp ... QvQ

——————————

Hậu trường group chat online:

Thiếu nữ kiếm chồng: 5555, số ta thật khổ! Lỡ đi giúp tình địch để rồi sau này vẫn ế! QvQ

Tiểu thịt tươi: Đậu hũ hôm nay ăn thật ngon! (๑╹ω╹๑ )

Ma quân tướng công: ... Ta đi diệt khẩu! ( ̄v  ̄)

Ta là mẹ đẻ của các ngươi: @Ma quân tướng công Dù gì đấy cũng là ngươi hồi nhỏ đó! =A=

Tiền của thiên hạ đều là của ta: ... Ta hối hận giờ còn kịp không? =_=

Tiểu thịt tươi: @Tiền của thiên hạ đều là của ta Không

Ma quân tướng công: @Tiền của thiên hạ đều là của ta Không

Tiền của thiên hạ đều là của ta: QAQ

Ma quân tướng quân: Thôi, chúng ta tiếp tục đi!

Tiền của thiên hạ đều là của ta đã offline.

Ma quân tướng quân: À, tí quên!

Ma quân tướng công đã offline.

Ta là mẹ đẻ của các ngươi: Ta thấy có gì đó mờ ám! ="=

Mỹ nhân như hoa: Ta lên muộn. Ủa, ta bỏ lỡ chuyện gì à?

Thiếu nữ kiếm chồng: @Mỹ nhân như hoa Tề Bách nhà ngươi đâu rồi? Sao không thấy hắn lên?

Tiểu thịt tươi: @Ta mới là kẻ đen đủi nhất thế gian

Mỹ nhân như hoa: Hắn vừa mới ngủ xong

Tiểu thịt tươi: Ể, bây giờ đã 3 giờ sáng rồi mà?

Mỹ nhân như hoa: =))))

Ta là mẹ đẻ của các ngươi: @Mỹ nhân như hoa Ta cảm thấy có gì đó ... ái muội =v=

P/S: 1k vote rùi~ ( つ╹ω╹)つ

Tiện thể đổi luôn cái bìa truyện! (>ω


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.