*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đàn Nhi vừa gấp vừa hoảng nhìn vào thư phòng, mắt thấy một bóng dáng đi ra liền có hy vọng, nhưng khi nhìn kỹ là ai thì tâm tình triệt để chìm vào đáy cốc
Tử Tuyết Vi nhìn Đàn Nhi ngây ngốc đứng đó, cũng không quan tâm lắm mà lướt qua. Ai ngờ Đàn Nhi đột nhiên nổi điên túm chặt tay áo nàng, quỳ thụp xuống vừa khóc vừa gào
- Đại tiểu thư xin hãy buông tha tiểu thư của nô tì đi, tiểu thư vốn đã số khổ cũng không được lão gia thương yêu, chẳng có gì đáng giá để đại tiểu thư làm thế. Cầu xin tiểu thư....
Giang Tịnh vừa đi ra liền thấy một màn này, cũng nhíu mày bước tới
- Có chuyện gì?
Đàn Nhi vừa thấy Giang Tịnh liền giống như thấy được cứu tinh, vội buông Tử Tuyết Vi ra, dùng hai đầu gối lết đến dưới chân Giang Tịnh
- Nhị thiếu gia hãy cứu tam tiểu thư, là đại tiểu thư cho người tới bắt nàng đi rồi!!
Giang Tịnh nghe xong nhìn Tử Tuyết Vi, thấy nàng đối mình mờ mịt lắc lắc đầu, ý tứ chính là nàng không biết việc này, tâm tình của hắn buông lỏng thêm vài phần. Hắn tin tưởng nàng không có làm việc này nữa. Hắn nhìn Đàn Nhi hỏi
- Là ai đến bắt tam tỷ?
Đàn Nhi lập tức cắn răng trả lời
- Là đại tiểu thư!!
Giang Tịnh đột nhiên tức giận, ánh mắt tối đen đi vài phần, giọng nói âm trầm hỏi Đàn Nhi
- Ngươi xác định?
Đàn Nhi nhìn thấy thần sắc hắn thay đổi, ngay cả ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo, liền không nhịn được run sợ, nói lắp bắp
- Nô tì... Nô tì....
Giang Tịnh khuôn mặt trầm xuống, hàn khí tỏa ra đè ép không khí vốn dĩ đang ấm áp, hắn gằn từng tiếng
- Ngươi, đang, nói, dối!!
Đàn Nhi tái mặt, dập đầu xuống đất, cắn răng nói
- Nô tì không có nói dối, lúc nãy đại tiểu thư đến bắt tam tiểu thư đi, bây giờ đến chỗ thiếu gia chắc chắn là giả mù sa mưa!!
Tử Tuyết Vi: "...."
Cái này gọi là nằm không cũng trúng đạn sao? Thật con mẹ nó oan uổng!!
Giang Tịnh nét mặt càng âm hàn
- Đại tỷ từ sáng đã vào bếp làm sủi cảo, xong liền lập tức đến chỗ phụ thân, sau khi rời khỏi đó thì đến chỗ ta. Vậy ngươi nói, đại tiểu thư có thuật phân thân hay sao mà đến chỗ của tam tỷ bắt người?! Hử? - Từ " Hử " ngữ khí đặc biệt nhấn mạnh
Đàn Nhi trong lòng vội kêu không tốt, nhưng đâm lao đành phải theo lao nên cắn răng nói
- Là nô tì nói nhầm, là đại tiểu thư cho người đến bắt tam tiểu thư nói rằng có việc cần, còn uy hiếp nô tì không được đi theo!
- Phải không?
Đàn Nhi nghe thế liền trong lòng lộp bộp một tiếng. Nhưng chưa đợi nàng thanh tỉnh, Giang Tịnh đã hướng Vệ Khanh nói
- Ngươi đi tra thử!
Vệ Khanh vâng một tiếng liền biến mất
Đàn Nhi sắc mặt tái nhợt, suy sụp ngã ngồi xuống
Không thể nào, thiếu gia ghét đại tiểu thư như vậy, nếu nói tam tiểu thư bị đại tiểu thư bắt đi thì phải phẫn nộ mà trở mặt với đại tiểu thư chứ. Tại sao lại bình tĩnh như vậy, lại còn sai người đi tra... Nếu sự thật bị tra ra, tam tiểu thư ngay cả chỗ dựa cũng không có, sau này khẳng định sống không tốt hơn xưa!!
Đàn Nhi vừa định mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng không hiểu sao cơ thể cứng ngắc, miệng cũng không thể động đậy, nàng ta cứ ngồi đó mà không thể làm gì cả!! Đàn Nhi vừa sợ vừa hối hận không thôi