*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau ba ngày dài bơi trong đống bài tập kiểm tra, Tử Tuyết Vi liền trút hơi thở nhẹ nhõm. Tối đến, cô bắt đầu rủ Tần Tiếu Y và Tiêu Quân Nhã trốn ra khỏi trường. Tần Tiếu Y tay cầm cuốn sách dày cộp, tay cầm một cây bút liên tục xoay tròn, đang ngồi ngay ngắn yên vị trên ghế suy nghĩ về cách giải bài tập này thì nghe thấy Tử Tuyết Vi rủ đi trốn khỏi trường tập thể. Tần Tiếu Y chỉ đơn giản mỉm cười, bút trong tay cũng xoay liên tục
- Tớ không có hứng thú phạm tội đâu, tớ còn phải giải quyết xong bài tập này nữa!
Tử Tuyết Vi kinh dị nhìn Tần Tiếu Y như nhìn thấy người ngoài hành tinh đáp xuống Trái Đất.
Ba ngày qua học sinh căn bản chẳng có thời gian thở, ai ai cũng căng thẳng trong kỳ kiểm tra tập trung này. Nếu là người bình thường thì sau khi thoát khỏi nó, phải tổ chức tiệc party thật lớn, không được thì cũng phải nghỉ ngơi thư giãn. Ai lại tiếp tục đâm đầu vào mớ kiến thức đau não kia chứ!
- Tiếu Y à, cậu bị bệnh phải không? Bài tập với sách vở thì có gì thú vị chứ? Cậu cứ học suốt ngày như thế chắc chắn không điên cũng bị đứt dây thần kinh nào đó! Mau mau theo tớ, tớ bảo đảm cậu mà đi thử nơi này một lần thôi thì chắc chắn sẽ nghiện cho coi, không quan tâm cái rắm gì bài tập! Nào nào!
Tử Tuyết Vi nói liên tục, giống như hận không thể dùng những từ ngữ triết lý nhất trong cuộc đời lôi ra dụ dỗ Tần Tiếu Y. Nhưng mặc cho Tử Tuyết Vi nói muốn khô lưỡi, Tần Tiếu Y căn bản chẳng thèm đáp câu nào, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu muốn xoay ghế lại tiếp tục làm bài tập
Thấy Tử Tuyết Vi vẫn cố chấp muốn dụ dỗ lôi kéo Tần Tiếu Y rời khỏi bàn học, Tiêu Quân Nhã liền lôi kéo cô lại, ghé vào tai cô nói nhỏ
- Ây da, Tích Tích à, Tiếu Y vốn là một học bá, sở thích khác người duy nhất là thích học, cũng chính vì thế cậu ấy cứ đứng nhất khối từ nhỏ tới giờ đấy, cái này thì cậu cũng rõ mà nên cậu đừng cố chấp nữa, Tiếu Y căn bản chẳng chịu xa rời đống bài tập thân yêu đâu! Nói cậu biết nhé, hôm đi chơi biển đấy, tớ đã phải năn nỉ muốn gãy lưỡi, đưa ra hàng trăm lí do hợp lí cậu ấy mới bằng lòng gật đầu một cái đấy! Thế nên việc lôi kéo Tiếu Y đi chơi chính là bất khả thi, cậu đừng cố chấp quá!
Tử Tuyết Vi nghe xong liền nhớ lại từ ký ức của nguyên chủ, xác thật là vậy nên cô cũng không phí sức nữa, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Quay ra nhìn Tần Tiếu Y lại tập trung vào đống bài tập lúc trước, bộ dáng không quan tâm bất kể thứ gì xung quanh, ai ngăn cản ta làm bài tập thì sẽ chết khiến Tử Tuyết Vi rùng mình. Quyết định bỏ suy nghĩ rủ rê Tần Tiếu Y đi chơi, Tử Tuyết Vi quay sang nhìn Tiêu Quân Nhã hỏi
- Thế thì cậu đi chứ?
Tiêu Quân Nhã ngượng ngùng cười duyên một cái...
_________________________________________
Tử Tuyết Vi tâm trạng cực kỳ buồn bực. Trong đêm tối, cô một mình leo qua hàng rào bảo vệ một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng. Vừa đi vừa rủa thầm hai đứa bạn vô tâm.
Cái gì mà thích học, quyết tâm không rời khỏi đống sách vở kia? Bộ không ngán cái cảm giác làm học bá gì đó à? Không sợ bị tê liệt não chết hay sao chứ?
Cái gì mà có hẹn đi shopping với bạn trai 1, ăn tối với bạn trai 2, đi ăn nhà hàng với bạn trai 3.... Hẹn hò nhiều người như vậy, bắt cá cả tay cả chân thế kia, không sợ bị quả báo hay sao chứ?
Tử Tuyết Vi tâm trạng bực bội cứ thế đi trong đêm tối, trên đường không có một con chó hoang hay mèo hoang chứ đừng nói đến có người. Đột nhiên trong một con hẻm phía bên cạnh vang lên tiếng la nhẹ của một cô gái, tiếp theo là tiếng nam nhân hung dữ truyền tới, giọng điệu độc ác giống như có thâm thù đại hận gì đó
- Mày dám dụ dỗ bạn gái tao? Cái thằng mặt trắng kia, hôm nay tao sẽ cho mày toàn thân tàn phế!
Một giọng nam nhân thanh mát truyền tới, tiếng nói nhàn nhã giống như hắn không phải đang bị đe doạ là đang hỏi ngươi ăn cơm chưa
- Ồ? Thật ngại quá, tôi đã dụ dỗ bạn gái anh bao giờ?
Nam thanh niên hét lên
- Mày còn dám ngụy biện? Thế thì cô gái đang núp đằng sau lưng mày là ai? Mẹ kiếp! Cô ấy là bạn gái tao! Nếu không phải mày dùng cái khuôn mặt ẻo lả ghê tởm kia dụ dỗ cô ấy thì cô ấy chắc chắn sẽ không phản bội tao!
Nếu ở đây mà có mấy tên côn đồ trong quán bar ngày trước, chắc chắn khi nhìn thấy thiếu niên này sẽ sợ tới vỡ mật mà vội bỏ chạy. Vì đây căn bản chính là thiếu niên cao thủ đẹp trai ngày đó! Bất quá hiện giờ hắn không đeo kính râm nên để lộ một đôi mắt phượng hẹp dài hút hồn người khác, chỉ tiếc sâu trong đồng tử màu đen kia chính là hố sâu đen thẳm không lối ra. Tử Tuyết Vi lén thò đầu vào nhìn, bởi vì vị trí đứng của cô là đối diện với tên thiếu niên kia, còn tên thanh niên hung dữ cùng đồng bọn quay lưng lại nên không thấy cô. Tử Tuyết Vi cũng không quan tâm lắm, giờ đây cô chỉ có thể hít khí lạnh mà nhìn mỹ thiếu niên kia.
Mẹ nó! Đây mà là con trai sao? Thực sự khuôn mặt yêu nghiệt kia là con trai sao? Thật là con mẹ nó! Vẻ đẹp phi logic, phi thực tế, phi giới tính! Thế giới này thật đáng sợ mà, có tên con trai nào đẹp đến vô lý như thế không?
Sau khi kinh ngạc qua đi thì mắt Tử Tuyết Vi toả sáng lấp lánh giống như có thể bắn ra hàng ngàn kim quang rực rỡ
Mẹ nó! Tiểu mỹ thụ cực phẩm trong truyền thuyết đây mà!