*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ức Khanh ngồi chỗ ghế lái, sắc mặt kinh hoàng nhìn đám người bên ngoài xe.
Mẹ ơi! Hắn mà bước ra sẽ không bị đám người này đè chết chứ?
Nhưng mà hắn cũng rất đắc ý nha, sếp của hắn còn được hoan nghênh hơn thần tượng nổi tiếng nữa! Tự hào quá đi chứ!
Cố Trì ngồi phía sau đến liếc cũng không thèm liếc đám nữ sinh đông như kiến lũ vây quanh bên ngoài đang chờ mong anh bước xuống xe một cái. Ánh mắt Cố Trì chỉ chăm chăm nhìn vào tờ lý lịch trong tay.
Nhắc đến tờ lý lịch này không thể không nhắc đến bao công sức đau khổ của Ức Khanh. Từ hôm qua tới giờ, ngay cả ban đêm hắn cũng sắp bị xếp dày vò đến mức sắp chết rồi! ( Vi Vi: Khụ...yêu cầu các bạn hủ đừng nghĩ bậy =))) Hắn đã phải tìm kiếm toàn bộ hình ảnh của nữ sinh trong các trường cao trung ở thành phố A này. Giới tính nữ, tuổi dao động 16 đến 17, còn phải có một bộ dáng đáng yêu. Tìm thấy đối tượng nào phù hợp yêu cầu, hắn đều phải chạy tới đưa hình cho sếp coi. Nhưng lần nào sếp cũng nhàn nhạt liếc qua rồi phun ra hai chữ " Không phải! " và bắt hắn tiếp tục tìm. Cuối cùng nhờ trời cao ban ơn, hoặc là nhờ hắn ăn ở quá tốt, khi hắn đưa tờ lí lịch cuối cùng thì sếp đứng phắt dậy, chạy tới giật tờ giấy trong tay hắn, kích động nói " Phải rồi, là cô ấy! ". Và bây giờ thì có cái cảnh này...
- Cố vương tử, em yêu anh!!
- Cố vương tử, em muốn sinh con cho anh!!
- Cố vương tử, hãy liếc nhìn em một lần đi!!
- Cố vương tử,...
- ....
Tử Tuyết Vi lấy tay bịt hai lỗ tai lại. Khuôn mặt tỏ vẻ rất ghét bỏ mấy người này. Cô muốn trở về!
Thấy Tử Tuyết Vi xoay người muốn đi, Tiêu Quân Nhã liền túm chặt tay cô lại, hô lên
- Cậu đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa thấy mặt của Cố vương tử mà!
Tử Tuyết Vi mặt không biểu cảm nhưng lời nói ra lại có tính uy hiếp rất lớn đối với Tiêu Quân Nhã
- Nếu cậu còn không buông tay tớ sẽ nói với Tiếu Y về sau cậu có trốn trường cũng không được cứu cậu nữa!
Tiêu Quân Nhã vội vàng buông tay, khuôn mặt chân chó cười hì hì, xua xua tay
- Đừng mà đừng mà! Cậu cứ đi đi!
Tử Tuyết Vi cũng chẳng có luyến tiếc để gặp mặt Cố vương tử trong truyền thuyết gì đó. Ở ký túc xá cô còn có cả đống tiểu thuyết chưa đọc kia kìa. Cố vương tử kia còn có thể quan trọng hơn sự nghiệp đọc truyện của cô à? Đáp án đương nhiên là không! Vì thế Tử Tuyết Vi không chút chần chừ mà xoay người rời đi, căn bản không biết Cố vương tử ngoài kia đang muốn tìm thấy cô đến điên rồi.
Cố Trì nhìn tấm ảnh thẻ trong tờ lý lịch của cô. Khi nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại cô, tự nhiên sao anh lại hồi hộp thế này? Cố Trì phiền muộn dẹp suy nghĩ này sang một bên. Gì chứ, rõ ràng anh tìm con yêu nữ kia là để giải bùa! Đúng vậy, chỉ có như thế thôi!
(Vi Vi: Lúc đầu Cố Trì xuất hiện thì ta định cho anh hình tượng lãnh khốc, tâm tư giả dối. Vốn dĩ là ngầu như thế nhưng không hiểu sao viết đến đây Cố Trì lại biến thành nam nhân ngạo kiều đáng yêu rồi =)))
Hiệu trưởng vội vàng ra đón cựu học sinh xuất sắc và cũng là nhà đầu tư lớn nhất của trường hiện giờ này vào. Nhưng dù cho ông ta có dùng loa thông báo cho những học sinh bu kín trước cổng kia hãy tản đi thì chúng vẫn "đàn gảy tai trâu", không những tiếp tục hò hét mà thậm chí còn có dấu hiệu tụ tập đông thêm, reo hò đầy khí thế
- Cố vương tử, anh là thần tượng của em!!
- Cố vương tử là nhất!!
- Cố vương tử mãi là ánh sao sáng trong tim em!!
- Cố vương tử,...
- ....
Hiệu trưởng: "..." Ông ta bất lực rồi...
Đột nhiên, từ phía sau chiếc xe Rolls-Royce Sweptail liên tiếp nhiều chiếc xe Lamborghini nối đuôi nhau tiến đến. Sau đó, một tập đoàn người áo đen, quần đen, kính đen, nói chung là đen từ đầu tới chân lần lượt bước ra xếp thành hàng ngay ngắn. Họ di chuyển thành hai hàng tách những nữ sinh đang điên cuồng kia ra ngoài tạo ở giữa một lối đi trống. Nhìn khung cảnh hoành tráng cứ như sắp sửa có ngôi sao điện ảnh nổi tiếng thế giới tới vậy.
Hiệu trưởng: "..."
Có cho người ta sống không vậy? Ông ta đường đường là hiệu trưởng vậy mà phải đi một chiếc xe quèn. Thế mà đám người vệ sĩ này lại được đi xe sang đến không thể sang hơn! Ôi cuộc đời...
Hiệu trưởng già lẻ loi đứng, mắt rưng rưng suýt thì chảy thành hai hàng lệ luôn rồi
Các thầy cô xung quanh đồng tình nhìn hiệu trưởng. Thầy cô nào mà không biết hiệu trưởng có một bà vợ chằn tinh, vừa hung dữ vừa keo kiệt. Bà ta lấy cớ quản lý chi tiêu cho nhà để không ai phải phung phí mà hốt hết lương tháng của hiệu trưởng. Thế nên hiệu trưởng hiện giờ là người nghèo nhất trường, đến cả xe hơi sang trọng ngày xưa cũng bị mụ vợ bán rồi đổi thành chiếc xe tàn đến không thể tàn hơn với lý do không được quá phô trương, phải khiêm tốn. Nên bây giờ hiệu trưởng gặp cảnh này chắc chắn là đau lòng lắm, thật đáng thương!
Hiệu trưởng vốn đã suýt chảy lệ nếu đọc được suy nghĩ của quý thầy cô thì chắc chắn sẽ òa lên khóc thiệt mất.
Cố Trì đeo lên cái kính râm, môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười mê đảo nhân sinh. Ức Khanh đã sớm xuống xe để vòng qua đây mở sẵn cửa xe cho anh. Cố Trì tao nhã, thong dong bước xuống xe.
Tức khắc, toàn trường lại một lần nữa bùng lên tiếng la hét chói tai của các nữ sinh. Bọn họ kích động thét to, liều mạng chen chúc xô đẩy nhau để chui qua các khe hở của vệ sĩ, ý đồ đến gần Cố Trì, điên cuồng đến mức các vệ sĩ vốn cơ bắp mạnh mẽ cũng có chút chật vật để ngăn lại. Nhìn tình cảnh hệt như đám fan não tàn tia được thần tượng trong lòng, có khi còn điên cuồng hơn thế nữa!