Nam Chính Đại Nhân Cầu Buông Tha

Chương 69



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Quân Nhã nhấp môi, ngữ khí phiền chán xua xua tay

- Các anh về đi!

Hạ Tích Tích trố mắt nhìn bốn chàng đẹp trai lưu luyến không rời mà lê từng bước chân rời đi. Lâu lâu họ lại quay đầu, đôi mắt chờ mong nhìn Tiêu Quân Nhã giống như đợi cô gọi lại, thế nhưng cô nàng một chút luyến lưu cũng không có, chỉ chuyên tâm hỏi Hạ Tích Tích phải làm sao bây giờ. Hạ Tích Tích cũng không quan tâm bốn người kia nữa, lúc này cô mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Cô nhớ lại lúc nãy, cô bị bắt lên xe của Cố Trì, Vương Thần Phong đuổi theo sau, cô cứ tưởng hắn không theo kịp nên đã trở về rồi, nào ngờ đến tận bây giờ cô đã trở lại nhưng một chút bóng dáng của hắn cũng không có. Theo như bốn người kia nói thì trong trường không hề thấy Vương Thần Phong, vậy thì chắc hắn đang ở bên ngoài. Hạ Tích Tích nghĩ tới đó, nắm lấy vai Tiêu Quân Nhã nói

- Cậu chờ ở đây! Tớ ra ngoài tìm A Li!

Trong khi Tiêu Quân Nhã còn đang ngơ ngác, não chưa kịp load thì Hạ Tích Tích đã xoay người nhanh chóng chạy đi, cô muốn gọi với theo cũng không còn kịp.

Lết tấm thân hết cả dãy phố, mỗi lần thấy bóng dáng chú chó trắng nhỏ ánh mắt liền ánh lên tia vui mừng, thế nhưng hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, tất cả đều là những con chó hoang. Đang lúc cô vừa ngồi chồm hổm vừa thở dài cúi đầu đút xúc xích cho mấy con chó con bị bỏ rơi. Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da được đánh bóng kĩ lưỡng, đang định ngước mắt nhìn lên, ngay lập tức cô cảm thấy gáy mình bị một lực mạnh đập xuống, trước mắt trở nên tối sầm rồi ngã xuống.

Một lần nữa mở mắt, cô mê mang nhìn xung quanh một chút. Phát hiện ở đây giống như là một kho nhà hoang cũ kỹ, phía trên lợp mái tôn đã bị gỉ sét, một vài tia nắng len lỏi qua những lỗ thủng kia nhè nhẹ chiếu xuống rọi rõ những hạt bụi lơ lửng lung tung giữa không khí, bởi vì cửa nhà kho đang bị đóng chặt, trong đây lại không có bất kỳ thứ gì cung cấp ánh sáng, Hạ Tích Tích chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt của tia nắng mà híp mắt quan sát. Thử động đậy cơ thể, bất ngờ thấy chính mình hai tay bị trói ở phía sau, nhưng cũng chỉ trói một chỗ như thế, chân cô tạm thời vẫn tự do có thể cử động. Có lẽ bọn bắt cóc cho rằng cô chỉ là một nữ sinh yếu đuối vô dụng, gặp chuyện là chỉ biết sợ hãi khóc lóc nên cũng khinh thường mà trói gô cô, đoán rằng cô không thể thoát nên trong nhà kho này, ngoài cô ra thì chẳng còn ai cả. Nhưng Hạ Tích Tích biết, bên ngoài vẫn có người trông chừng, dù sao cô cũng không có bị thiểu năng, muốn trốn thoát là chuyện bình thường, dù cho theo bọn chúng suy nghĩ rằng cô vô năng không dám chạy thì chẳng sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất nên cũng phòng hờ trường hợp cô chạy trốn. Hạ Tích Tích tối sầm mặt, cô đứng dậy đi vòng quanh nhà kho quan sát, bước chân nhẹ như mèo, không hề phát ra tiếng động. Nhà kho khá là rộng, có lẽ do lâu ngày không có người sinh sống, không ai quét dọn nên dưới đất bị phủ một lớp bụi dày, mấy chiếc xe phế thải bên trong cũng bị đóng bụi nhìn thật giống như mô hình vậy. Sau khi quan sát một vòng, Hạ Tích Tích mới quay trở lại chỗ cũ mà nằm xuống, chỉnh lại tư thế, cô nhắm mắt lại, hơi thở đều đều, thoạt nhìn giống như đang ngủ thật sâu. "Kẹt" Tiếng cửa nặng nề mở, vài ba tiếng bước chân hỗn tạp tiến về phía cô, nghe tiếng chân khác nhau, cô đoán là có ba người, hơn nữa đều là đàn ông, trong đó chắc chắc có một người mập ú, hai người đô con lực lưỡng. Chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh đầy bất mãn của một nam nhân tuổi tầm tứ tuần

- Mày có chắc đây là người đàn bà của Cố Trì? Mày không bắt nhầm người chứ?

Có tiếng đáp lại

- Lão tổng sao có thể nghi ngờ năng lực của anh em tôi? Tôi chắc chắn đây là người phụ nữ bên cạnh Cố Trì ở khách sạn ngày đó, không nhầm đâu.

Tiếng lão già kia lại vang lên, giọng đầy khinh miệt

- Không ngờ hình mẫu của hắn ta lại tầm thường như vậy, con bé này nhan sắc thì có nhan sắc nhưng còn chẳng bằng một phần vạn của đám tình nhân nhà tao. Đến dáng người cũng chẳng có, tên Cố Trì này rõ là bị bệnh, hàng nghìn cô em tươi ngon, nhan sắc diễm lệ đều tự nguyện dâng mình, mỗi ngày đều tìm cách dụ dỗ hắn lên giường, hắn đến mắt cũng chẳng thèm liếc mà xử lý vô cùng máu lạnh, thế nhưng hắn lại để mắt tới con bé bình thường này, còn cho người đi theo bảo vệ, chứng tỏ con bé này rất quan trọng với hắn!

- Đúng vậy, vệ sĩ Cố gia lấy một địch mười, chỉ hai tên thôi cũng đủ làm chết mất hai mươi ba người của chúng tôi, lão tổng, ông nhất định phải bồi thường phần thiệt hại này!

Ông già cười ha ha đầy nham hiểm, ánh mắt ông ta chiếu vào Hạ Tích Tích

- Người Cố gia không dễ động, nhớ năm đó một nhà Lăng gia đắc tội Cố gia đều bị tuyệt diệt, chúng ta làm ăn phải nhanh gọn nhất có thể, nếu để Cố Trì tìm ra manh mối thì đó chính là ngày chết của chúng ta!

Hai người đàn ông đô con sắc mặt xanh lét nhìn nhau đầy sợ hãi, một tên cắn răng hỏi

- Vậy thì tại sao chúng ta lại bắt bạn gái của Cố Trì, biết hắn không thể chọc lại còn động vào làm gì cơ chứ?

Ông già nghe vậy liền nắm chặt khớp tay, phẫn hận nghiến răng

- Hắn ta giành mất phần cổ phiếu quan trọng trên thị trường với Cao gia ta, tao nhất định phải trả thù mới có thể yên lòng. Cố Trì không thể động lại không có điểm yếu, khó khăn lắm hắn mới có nhược điểm, tất nhiên tao phải nắm bắt cơ hội!

Nói xong hắn cười tà dâm, trong mắt toát ra mùi vị dâm dục

- Con bé này cũng không tệ, hôm nay tao nhất định phải vấy bẩn người phụ nữ của Cố Trì để hắn thống khổ cả đời! Đi lấy nước tạt cho nó tỉnh, tra tấn nó xong cưỡng hiếp cũng không muộn!

Hai tên đô con chưa kịp vâng dạ đã nghe thấy giọng nói tà mị vang lên

- Khỏi cần nước, ta tỉnh rồi!

Cả ba sững sờ quay mặt qua nhìn thiếu nữ trên đất, họ bất ngờ bị xoáy sâu vào đôi mắt đen như mực kia. Cả người thiếu nữ hoàn toàn biến mất thứ gọi là đơn thuần, ngây thơ lúc trước, mùi vị lạnh lẽo tà khí của chết chóc bất ngờ vây quanh khiến ba tên kia, ngay cả hai tên đô con cũng chết đứng, đôi mắt mở to đầy sợ hãi khi nhìn thấy Tử Tuyết Vi từ từ đứng dậy, lấy hai tay phủi bụi trên người, động tác lỗ mãng như thế nhưng khi đến lượt cô làm lại mang một khí chất đặc biệt phong tình khác, nó không hề giả tạo mà giống như Tử Tuyết Vi chỉ tùy ý làm ra nhưng khí chất đó lại phát ra từ trong cốt tủy. Nhưng vấn đề mà ba tên kia quan tâm chính là sợi dây vốn đã trói chặt tay cô thế nhưng biến mất, trên cổ tay một vết hằn thường thấy khi bị trói cũng không có, ba tên kia nhất thời sợ hãi muốn thoát khỏi đây nhưng cơ thể không cử động được, mồ hôi lạnh thi nhau đổ ra ướt cả một mảng lưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.