Nam Chính Đại Nhân Cầu Buông Tha

Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tử Tuyết Vi mặt càng ngày càng đen, cuối cùng âm trầm nói

- Câm miệng!

Giang Bảo Nhi sợ tới mức lùi lại vài bước mặt mũi trắng bệch, trong mắt hơi có hơi nước nhưng vẫn ngoan ngoãn im miệng

Phải biết rằng người trước mặt nàng là hòn ngọc quý trên tay Thừa tướng và đại phu nhân. Nếu Giang Bảo Nhi nàng chọc cho nàng không cao hứng thì trở về chắc chắn sẽ bị phụ thân phạt. Nàng chỉ là nữ nhi của chi thứ hai, phụ thân chức quan không cao lắm, vinh quang như ngày hôm nay đều là nhờ phủ Thừa tướng. Nàng tuy còn nhỏ nhưng luôn biết bên cạnh biểu tỷ này thì tiền đồ của mình ngày càng rộng mở nên không ngừng lấy lòng nàng. Chỉ cần thân cận biểu tỷ thì đến cả phụ thân cũng phải nhường nhịn nàng. Biểu tỷ khiến nàng vừa hâm mộ vừa ghen tị nhưng không thể động vào. Điều khiến nàng thõa mãn chính là khi dễ phế vật Giang Tĩnh Sa, không những giúp biểu tỷ vui vẻ mà còn đem lại cho nàng cảm giác cao cao tại thượng. Thật là nhất tiễn song điêu. Nghĩ như vậy nàng cười lấy lòng với Tử Tuyết Vi sau đó chạy lại chỗ Giang Tĩnh Sa quỳ, ra lệnh cho nha đầu lấy roi quật, tức thì trên người Giang Tĩnh Sa đã có vài vệt đỏ kéo dài, có chỗ còn chảy ra tia máu

Tiếng roi quật ngày càng nặng khiến Tử Tuyết Vi nhíu nhíu mày, liền đi tới nghiêm giọng

- Dừng tay!

Tức thì động tác của nha đầu đang ra thế quất roi cứng đờ, Giang Bảo Nhi thì trợn mắt nhìn nàng như không thể tin được

- Biểu tỷ? - biểu tỷ đây là bệnh chưa khỏi sao?

Tử Tuyết Vi nhìn Giang Tĩnh Sa đã ngất xỉu, nha đầu Đàn Nhi lúc này từ phía xa vừa khóc vừa chạy tới ôm lấy nàng ta. Nhưng phía sau Đàn Nhi lại là một ôn thần mặt than đang đi tới. Tử Tuyết Vi vừa nhìn đã biết tại sao Đàn Nhi không ở đây bảo vệ chủ. Một nha đầu trung tâm như nàng ta sẽ không vì có Giang Bảo Nhi gây khó dễ mà chạy trốn. Hiển nhiên là vừa rồi nàng ta đi tìm cứu tinh rồi

Giang Tịnh nhíu mày nhìn Giang Tĩnh Sa đang yếu ớt nằm trong lòng Đàn Nhi, ánh mắt lạnh lẽo như độc xà quét qua Giang Bảo Nhi khiến nàng ta run sợ tới mức lui từng bước về phía sau, nhưng ánh mắt kia cũng không dừng lại trên người nàng ta quá lâu mà hướng thẳng đến Tử Tuyết Vi. Sau đó bạc môi mỏng gằn từng tiếng âm hàn

- Giang, Tĩnh, Sương!!

Tử Tuyết Vi: "...."

Hệ thống, chúng ta bắt tay cái nào. Hiện giờ ta đã hiểu cảm giác cái gì gọi là làm chuyện tốt mà còn bị coi là lòng lang dạ thú

Hệ thống trong lòng đắc ý. Ký chủ, đây là báo ứng của cô vì đã hiểu lầm bản hệ thống

Bất quá Tử Tuyết Vi ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vân đạm phong khinh dù trong lòng sớm tức chết rồi. Nàng cười nhẹ hỏi

- Tỷ ở đây, đệ đệ ngoan không cần kêu to như thế, tai ta không có điếc đâu!

Lời vừa dứt sắc mặt Giang Tịnh càng thêm âm trầm, không khí xung quanh liền bị đè ép xuống dốc không phanh

Tử Tuyết Vi vẫn cười điềm nhiên, bảo nàng sợ hãi một đứa nhóc mặt than? Xin lỗi, nàng diễn không được.

- Đệ nếu không chữa trị cho Tĩnh Sa thì có lẽ nàng sẽ mất máu mà chết đấy!

Lời này như vừa đánh tỉnh Giang Tịnh, hắn đi tới bế Giang Tĩnh Sa lên, quay qua phân phó người hầu cho mời đại phu. Nói xong liền cấp tốc rời đi, không thèm xem Tử Tuyết Vi đặt ở trong mắt

Tử Tuyết Vi nhìn thấy một thằng nhóc đang bế một cô nhóc kiểu công chúa liền không nhịn được phì cười

Đệ đệ, để ta cùng ngươi chơi tới cùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.