Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 33



Ban đêm, trên trời không có một ngôi sao nào, mưa còn chưa đến, ngoài homestay đã nổi lên gió to, thổi mạnh đến mức làm cho cây cối xung quanh rung động kêu xào xạt, vì ở lối đi có gắn đèn để dẫn đường, nên đèn của homestay đều bật sáng, chiếu lên bầu trời, có thể nhìn thấy mây đen.

Xuống núi dễ hơn lên núi, lúc lên núi phải tốn bốn năm tiếng, xuống dưới gần như chưa đến một tiếng.

7 giờ rưỡi, mọi người cũng lục tục trở về, Tề Noãn cũng đã trở lại, nhưng Lăng Việt vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hải Lan.

Lăng Việt ngồi ở lầu một của homestay, không thể ngồi yên được nữa, đi tới cửa, nhìn về hướng của mọi người, ánh mắt càng thêm âm u.

Lúc Hoàng Khiết trở lại homestay, Lăng Việt hỏi cô ấy: “Hải Lan đâu?”

Sắc mặt Hoàng Khiết khẩn trương, nói: “Lúc xuống núi, đi được một đoạn, cô ấy nói để quên điện thoại ở trong lều, nên quay trở lại lấy điện thoại, nói chúng tôi đi trước, chúng tôi vì chờ cô ấy, nên đi rất chậm, nhưng qua một lúc lâu vẫn không nhìn thấy cô ấy, nhân viên bảo vệ đã đi tìm.”

Lăng Việt nhắm mắt lại, trên mặt tức khắc phảng phất lộ ra vẻ lạnh lẽo, ánh mắt đen lạnh lẽo không hề có độ ấm, giọng nói đè xuống cực thấp: “Cho nên các cô để cho cô ấy quay trở lại một mình?”

Những người đến gần đều bị khí lạnh của Lăng Việt doạ tới, gục đầu xuống trầm mặc không lên tiếng.

Lăng Việt không có nói ai sai, quay đầu nhìn về phía giám đốc, nói: “Lập tức chuẩn bị đồ leo núi cho tôi.”

Giám đốc cả kinh, đi tới: “Lăng tổng, trong thời tiết này, không thể một mình…..”

Vốn muốn khuyên bảo, lại bị ánh mắt sắc bén của Lăng Việt doạ đành phải nuốt vào trong bụng.

“Tôi nói lại lần nữa, chuẩn bị đồ leo núi cho tôi.” Lời nói rất rõ ràng, giọng điệu không thể phản bác.

Trong lầu một của homestay, không ai dám nói chuyện, an tĩnh đến mức chỉ tiếng gió bên ngoài.

Lăng Việt nói đã đủ rõ ràng, quyết định của hắn, không ai có thể cản được, giám đốc cũng không nói thêm nữa, xoay người đi chuẩn bị.

“Lăng tổng, anh không thể đi, đã có người cứu hộ, Hải Lan chắc chắn cũng sẽ không có chuyện gì, nếu ra ngoài vào thời tiết này thì sẽ rất nguy hiểm.” Không có người nào dám nói chuyện, chỉ có duy nhất một mình Tề Noãn lao đến, đứng ở trước mặt Lăng Việt, kích động khuyên bảo.

Lăng Việt chỉ cho Tề Noãn một cái liếc mắt sắc lạnh, không nói gì hết, thu hồi tầm mắt, nhìn triền núi đen nghìn nghịt ngoài cửa.

Tâm trạng cũng nặng trĩu giống như đêm tối kia.

Hải Lan tuyệt đối không được có chuyện gì.

Tề Noãn bị nhìn thoáng qua, nháy mắt kia có một loại cảm giác hít thở không thông, ánh mắt đó, lạnh băng như tuyết, lạnh lẽo vô tình, nhìn cô ta giống như một người râu ria xa lạ.

Sau vài giây, Tề Noãn bị đả kích, vẫn không muốn bỏ cuộc.

“Nếu Lăng tổng muốn đi, tôi sẽ đi cùng anh.” nói xong cũng chạy vào trong chuẩn bị đồ leo núi.

Tuy rằng Lăng Việt không phản ứng, nhưng Hoàng Khiết ở bên cạnh lại gắt gao chau mày.

Tề Noãn nói muốn cùng Lăng tổng lên đó, cô ta là ai chứ, chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ bé, hơn nữa với thân hình nhỏ bé của cô ta, còn có thể giúp đỡ?

Những người khác đều đang tìm kiếm Hải Lan, đến lúc đó đừng nói còn muốn cứu thêm một người nữa.

Giám đốc lấy tới ba lô leo núi cùng áo mưa ra tới, Lăng Việt nhanh chóng mặc áo mưa vào, nói với giám đốc, “Coi chừng Tề Noãn, đừng cho cô ta đi, ngoài ra nhanh chóng liên hệ với cảnh vệ gần đó, nhờ bọn họ tìm kiếm và cứu hộ.”

Lăng Việt sắp xếp đâu vào đấy, nhìn thì có vẻ thong dong trấn định, nhưng chỉ có bản thân hắn biết, giờ này khắc này hắn rốt cuộc có bao nhiêu khẩn trương.

Cuối cùng những người nhân viên bảo vệ còn lại ở homestay cũng lên núi cùng Lăng Việt, khi Tề Noãn chạy ra tới, người đã đi rồi, lúc đang muốn ra bên ngoài, cửa bị người ta chặn lại.

“Các cô làm gì vậy?” Tề Noãn kinh ngạc nhìn người đứng ở cửa.

Giám đốc đứng một bên bất đắc dĩ lắc đầu, “Hiện tại đã đủ loạn, Tề Noãn cô đừng có rước thêm phiền phức nữa được không.”

Tề Noãn trừng mắt: “Tôi không phải muốn thêm phiền phức, tôi là muốn đi giúp Lăng tổng, các cô không đi thì thôi, vì sao lại muốn ngắn người khác?”

Hoàng Khiết thật sự nhịn không được nữa, ở một bên trào phúng nói: “Thu hồi cái tâm tư đó của cô đi, Lăng tổng không cần cô giúp đâu.”

“Hoàng Khiết, cô nói lời này là có ý gì, Tiểu Noãn cũng chỉ muốn giúp một chút thôi mà.” Tống Hiểu Kính bên cạnh phản bác lại giúp Tề Noãn.

“Đúng vậy đó, có ai chèn ép đồng nghiệp của mình giống như cô sao?” một đồng nghiệp nam bên cạnh chõ miệng vào.

Hoàng Khiết hừ lạnh một tiếng, “Tề Noãn bản lĩnh của cô thật lớn nha, hiện tại chỉ cần ai nói cô một câu không phải, toàn bộ đồng nghiệp nam đều sẽ vì cô mà bênh vực kẻ yếu.” Lúc Lăng tổng ở đây, cũng không thấy bọn họ lên tiếng thay chính nghĩa.

Tề Noãn tức khắc ủy khuất, “Không có chuyện này.”

Hoàng Khiết cũng lười cãi nhau với cô ta, bây giờ cô chỉ lo lắng cho an nguy của Hải Lan mà thôi.

Mưa vẫn to như thế, toàn bộ homestay đều là tiếng mưa rơi, âm thanh sàn sạt, tiếng cầu cứu cũng có thể bị âm thanh này lấn áp.

“Cứu mạng.” giọng nói kêu đến khàn khàn.

“Cứu mạng khụ khụ khụ” nước mưa rơi vào mặt, chảy vào mắt vào khoang miệng cùng khoang mũi, sặc tới yết hầu.

Hải Lan vô ý trượt chân, từ trên sườn núi ngã xuống, đụng vào cục đá, hôn mê, chờ đến khi tỉnh lại thì trời đã tối đen, may mắn cô kẹt lạy trên một cành cây nhỏ trên dốc đứng, nên mới không rơi xuống, nhưng cũng không thấy may mắn gì cả.

Bởi vì cái cành cây này rất nhỏ, thân cây so với cổ tay của Hải Lan cũng không lớn hơn bao nhiêu, Hải Lan sợ bản thân lộn xộn, thì cái cây sẽ lập tức gãy.

Cô nhìn thoáng qua phía dưới, sườn núi rất là dốc, bởi vì trời tối, không nhìn thấy đáy, làm người ta càng cảm thấy kinh hãi.

Chẳng lẽ vì cô không dựa theo cốt truyện ban đầu, nên kết cục cũng không sống nổi phải không?

Nếu là như vậy, thì lúc xuất phát cô nhất định phải ôm Tiểu Hải Thiên một cái thật chặc.

Ba, mẹ, Tiểu Hải Thiên, Tề Duyệt, còn có bảo bối nhỏ chưa sinh ra chúng ta không thể gặp nhau rồi, nhịn không được, rơi nước mắt, nhưng khuôn mặt bị nước mưa che kín, không biết là nước mưa hay là nước mắt.

Từ biệt bạn bè thân thích, trong đầu hiện lên gương mặt của Lăng Việt.

Cuối cùng ngẫm lại, hắn cũng không đáng ghét lắm, ít nhất đến bây giờ chuyện có lỗi mà hắn làm với cô, chính là mấy ngày hôm trước cưỡng hôn cô, nếu lần này có thể hoá nguy thành an, thì cô cũng sẽ không truy cứu nữa, cô sẽ cho hắn sắc mặt tốt.

Hải Lan nhắm hai mắt lại, lúc chuẩn bị phó mặc cho số phận, thì loáng thoáng nghe thấy tiếng có người gọi tên mình, khoảng cách rất xa, lập tức mở mắt, cẩn thận phân biệt âm thanh này rốt cuộc là ảo giác, hay là chân thật.

“Hải Lan!”

Đúng thật là có người gọi tên cô, mắt Hải Lan tức khắc sáng lên.

“Tôi ở đây cứu tôi!”

“Cứu mạng khụ khụ khụ….” nước mưa không ngừng rơi xuống, rơi vào cổ họng, làm cô không thể phát ra tiếng.

“Hải Lan, em ở đâu?”

Giọng nói càng ngày càng gần, Hải Lan chống lại sự khó chịu của cổ họng, hô to: “Cứu mạng!”

Tuy rằng giọng nói bị tiếng mưa rơi áp xuống không ít, nhưng trên sườn núi vẫn truyền tới giọng nói mỏng manh, làm người tìm kiếm sửng sốt, vì để xác định lại nơi phát ra giọng nói, hô lớn thêm lần nữa: “Hải Lan, em ở đâu?”

“Tôi ở đây!”

Giọng nói mỏng manh từ phía sau truyền đến, Lăng Việt lập tức xác định được phương hướng, hô to một tiếng: “Tôi tìm được người rồi.”

Ngay sau đó rọi đèn pin bước nhanh về hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một cái sườn dốc, lập tức rọi xuống sườn núi.

Ánh sáng từ phía trên chiếu xuống, làm Hải Lan gần như muốn khóc.

“Ở chỗ này!”

Ánh sáng tức khắc chiếu xuống sườn dốc cách đỉnh núi năm sáu mét, chỉ thấy có người đang treo trên sườn dốc, đồng tử Lăng Việt lập tức trừng lớn.

“Hải Lan!”

Giọng nói quen thuộc, lập tức khiến cho Hải Lan nghe ra được giọng nói này là của Lăng Việt.

“Mau cứu tôi, cành cây này hình như sắp gãy rồi, rất nhanh tôi sẽ ngã xuống.” giọng nói Hải Lan mang theo tiếng khóc nức nở, cô lo lắng hãi hùng không biết bao lâu, cô cho rằng hôm nay mình sẽ chết ở này.

“Em đừng hoảng hốt, có anh ở đây, sẽ không ngã xuống, bình tĩnh lại, bây giờ anh sẽ lập tức xuống đó.” Lăng Việt cột dây thừng vào một thân cây thô to gần đó, thắt đai an toàn bên hông, mở đèn pin trên đầu, sau đó đi đến chỗ dốc, bắt đầu xuống sườn núi.

Mưa càng lúc càng lớn, đường dốc rất trơn, hơn nữa bây giờ đang là buổi tối, Lăng Việt bỗng nhiên trượt chân, cả người trượt xuống hai mét, nhìn thấy Hải Lan run như cầy sấy, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn nhắc nhở hắn, “Anh cẩn thận một chút.”

“Không sao, em đừng hoảng hốt.” giọng nói Lăng Việt mang theo cảm giác an toàn, làm cho Hải Lan đang lo lắng, có chút an tâm, không còn sợ như lúc nãy.

Lăng Việt xuống tới chỗ chỉ còn cách Hải Lan có 1 mét, vươn tay với Hải Lan, “Nắm lấy tay của anh.”

Ánh sáng của đèn pin chiếu xuống, đôi mắt đỏ hoe, sau khi bình tĩnh lại, Hải Lan thật cẩn thận với tay qua, nhưng vừa cử động, cành cây nhỏ bên hong lập tức vang lên tiếng kẽo kẹt, làm Hải Lan sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám.

Giọng nói run rẩy: “Nó, nó sắp gãy rồi…..”

Lăng Việt gấp gáp nói: “Lập tức đưa tay cho anh!”

Hải Lan cắn răng một cái, vươn tay, lúc vừa mới bắt được tay Lăng Việt, Hải Lan cả kinh hô một tiếng, nhánh cây kia lập tức gãy ngang.

Giữ chặt Hải Lan, sợi dây thừng cũng đung đưa theo, vì tránh cho Hải Lan va vào vách đá, Lăng Việt thả lỏng chân để trên vách đá, trọng lực đặt lên người mình, đột nhiên va vào vách đá, cánh tay đụng vào hòn đá, rên một tiếng.

Nước mưa làm ướt toàn thân hai người, tay đang nắm lấy có chút trơn, rõ ràng trượt một chút, Hải Lan cũng cảm giác được.

“Lăng Việt, có phải tôi sẽ chết hay không?!” Hải Lan thật sự rất sợ, cô sợ nếu Lăng Việt không giữ được cô, thì cô sẽ trực tiếp ngã xuống.

“Giữ chặt tay anh!” Lăng Việt cắn chặt khớp hàm, dùng hết toàn bộ lực giữ chặt tay Hải Lan, sau đó bình tĩnh nói, “Sẽ không, có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để em ngã xuống, chết cũng sẽ không.”

Tuy rằng tiếng mưa rơi xôn xao vang lên, nhưng những lời này vẫn lọt vào tai của Hải Lan từng chữ một, trong lòng Hải Lan run nhè nhẹ, giống như có sợi dây nào đó của trái tim nhẹ nhàng dao động.

Cô chưa bao giờ biết, Lăng Việt thích cô, cố chấp như vậy, sâu đậm như vậy.

Nhưng, vì cái gì?

Bọn họ chưa cùng nhau trải qua chuyện gì, tại sao hắn lại có tình cảm sâu đậm như vậy với cô?

Rất nhanh, nhân viên cứu hộ đã tới, kéo hai người bọn họ lên.

Con người dù có mạnh mẽ đến đâu, khi đứng bên bờ vực sinh từ, cũng không thể thong dong đối mặt, huống chi, Hải Lan chỉ là một người mạnh hơn bình thường một chút thôi, không phải người rất mạnh mẽ, cô sợ đau, càng sợ chết hơn.

Qua khỏi đường dốc, lên tới đỉnh núi, Hải Lan gần như ngã quỵ, che miệng lại khóc thút thít, Lăng Việt lại gắt gao ôm cô vào trong lòng ngực, dùng sức rất lớn, Hải Lan cảm giác được hắn cũng đang run rẩy, hắn cũng sợ hãi, nhưng thứ hắn sợ hãi không phải an nguy của bản thân, mà là sợ mất đi một người rất quan trọng.

Hiện tại, hắn cho Hải Lan cảm giác, giống như là tìm lại được báu vật đã bị mất từ rất lâu, muốn đem cô dung nhập vào máu thịt trên người mình.

Thì thầm bên tai Hải Lan chui vào tim cô: “Không có chuyện gì hết, không có chuyện gì hết.”

Như là an ủi Hải Lan, cũng như đang an ủi chính bản thân mình.

Lần này, rốt cuộc hắn cũng đã cứu được cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.