Lăng Việt nói cái gì đó khó hiểu làm Hải Lan không thể hiểu được, sau khi mượn rượu giả điên hôn Hải Lan thêm lần nữa, thì ngồi trên bệ cửa sổ, không nói lời nào nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, không có cái gì hết, Hải Lan cũng không biết rốt cuộc là hắn đang nhìn cái gì.
Lăng Việt có lẽ say, nhưng cũng có lẽ không say, những người mượn rượu giải sầu, thường là những người có tâm sự, vậy tâm sự của Lăng Việt là gì?
Hải Lan sợ Lăng Việt tiếp tục uống rượu, cho nên đem chút rượu còn dư lại giấu đi, may mà, hắn không có uống say phát điên nháo muốn tiếp tục uống rượu.
Hải Lan xoa xoa môi, lau đi mùi rượu trên môi do Lăng Việt lưu lại, sau đó hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Lăng Việt, nắm lấy tay hắn: “Đừng nhìn nữa, nhanh chóng trở về phòng tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Lăng Việt quay đầu lại nhìn về phía Hải Lan, trong mắt có bi thương mà Hải Lan không thể hiểu, ngay sau đó nhắm mắt lại thở dài một hơi, xuống bệ cửa sổ, rút tay mình ra khỏi tay Hải Lan, rồi đi về hướng cầu thang.
Từng bước từng bước đi qua, mỗi bước chân như nặng ngàn cân, bước đi một cách khó khăn, im lặng, đi đến cầu thang, có lẽ là do hoa mắt, nên bước hụt chân, thân thể lung lay một chút, Hải Lan cả kinh, đang muốn chạy đến đỡ, thì hắn đã đỡ vách tường ổn định lại, sau đó đỡ tường, chậm rãi đi lên lầu.
Hải Lan ở lầu một, trái lo phải nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra sự khác thường của Lăng Việt là do đâu.
Đột nhiên vỗ trán một cái, “Xong rồi, quên nói với Lăng Việt chuyện của La tỷ.”
Hiện tại Lăng Việt vừa mới uống rượu xong, ý thức khẳng định không tỉnh táo, lúc này cô nhắc tới cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể chờ đến lúc hắn tỉnh táo rồi nói.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của Lăng Việt đúng 7 giờ rưỡi vang lên, hắn cũng tỉnh lại.
Mỗi ngày buổi sáng, Lăng Việt đều đúng giờ thức dậy, rời giường, rửa mặt, chạy bộ buổi sáng, sau đó lại đến công ty ăn sáng, nhưng hôm nay, là ngoại lệ.
Sau khi thức dậy, xoa huyệt Thái Dương, để giảm bớt cơn đau dầu do say rượu mang đến, trong lúc xoa huyệt Thái Dương, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên hình ảnh của đêm qua.
Cảnh hắn hôn Hải Lan.
Tay tức khắc dừng lại, hạ tay xuống, hơi híp mắt, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Nhớ lại lời mình nói, cùng những chuyện mình làm với Hải Lan, nhắm hai mắt lại, gương mặt lộ ra sự ảo não.
Lăng Việt cảm thấy bản thân chắc chắn là điên rồi mới có thể nói với Hải Lan những lời đó, Hải Lan có tư duy nhạy bén, chỉ cần có một chút manh mối, thì cô sẽ có thể lần theo một chút manh mối đó để tìm hiểu ngọn nguồn, đào tất cả mọi chuyện ra, vậy thì những nỗ lực lúc trước của hắn đều uổng phí.
Nghĩ nghĩ, mở bừng mắt, xuống giường, sau khi rửa mặt, cũng không có thay quần áo để tập thể dục, mà mặc một bộ quần áo ở nhà ra khỏi phòng.
Đứng ở cửa trước nhìn thoáng qua phòng cho khách.
Hải Lan từ trước đến nay sẽ không bạc đãi bản thân, mặc dù đêm qua hắn không sắp xếp phòng cho cô, thì cô cũng sẽ tự sắp xếp cho mình.
Xoay người đi xuống lầu, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Hải Lan.
Thời gian bắt đầu làm việc của Lăng thị là 9 giờ sáng, cho nên đồng hồ báo thức của Hải Lan reo lúc 8 giờ, mỗi ngày đều đúng giờ đi làm.
Lúc tỉnh lại ngồi ngốc một hồi lâu, mới phản ứng lại bản thân đang ở trong nhà Lăng Việt.
“Thật là kỳ quái, mình vậy mà lại không lạ giường.” Hải Lan có một chút lạ giường, tới chỗ mới, rất dễ mất ngủ, nhưng đêm qua, sau khi chắc chắn Lăng Việt đã thật sự trở về phòng, cô do dự một hồi lâu, mới tự đi tìm phòng cho khách nghỉ ngơi, cô còn cho rằng bản thân sẽ ngủ không được, nhưng nằm ở trên giường suy nghĩ một hồi lâu, vậy mà lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi, còn có cảm giác ngủ ngon.
Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng cùng với khăn lông hoàn toàn mới, lúc Hải Lan rửa mặt xong, chuẩn bị đi nhìn Lăng Việt một chút, lúc ở cầu thang nghe được tiếng vang dưới lầu truyền đến, nên cũng không có đi gõ cửa phòng Lăng Việt.
Từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Lăng Việt mặc một bộ quần áo ở nhà đang ở bàn ăn trước bày bữa sáng, Hải Lan sửng sốt một chút, bất tri bất giác buột miệng thốt ra: “Chân giò hun khói kiểu Pháp, trứng ốp la, bánh mì nướng, sữa bò.”
Giọng nói Hải Lan rất nhỏ, đại khái chỉ có mình cô mình nói cái gì, Lăng Việt chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ, sau đó quay đầu, nhìn thấy Hải Lan, lộ ra một nụ mỉm cười: “Anh đã làm xong bữa sáng rồi, ăn xong rồi hai chúng ta cùng nhau đi làm.”
Hải Lan đi tới trước bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn không chỉ có đẹp, thoạt nhìn còn rất muốn ăn, bởi vì cùng chính mình vừa mới theo như lời bữa sáng giống nhau như đúc, cả người đều ngốc ngốc.
Sao cô lại biết những món Lăng Việt làm cho mình?
“Có vấn đề gì sao?” Lăng Việt hỏi.
Hải Lan có chút giật mình.
Phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu, “Chỉ là kinh ngạc, vừa làm bữa tối vừa làm bữa sáng, người bạn trai như anh thật đúng là thực toàn năng. Làm tôi lau mắt mà nhìn.”
Lăng Việt đạm đạm cười, kéo ghế dựa ra, “Ngồi xuống thử một chút, bữa sáng có làm em vừa lòng giống bữa tối hay không?”
Hải Lan cắt một miếng chân giò hun khói, bỏ vào trong miệng nhai kĩ, ngon ngoài dự đoán.
Lăng Việt, làm bạn trai được chọn, thật là không thể bắt bẻ.
Ăn xong bữa sáng, Hải Lan thay quần áo của mình, đến công ty cùng Lăng Việt, ngậm miệng không đề cập tới chuyện tối qua, ở trên xe cũng chỉ nhắc tới chuyện của La tỷ.
“La tỷ cũng sắp đến ngày dự sinh rồi, chuyện bàn giao không thuận lợi cho lắm, áp lực lớn, cảm xúc chắc cũng sẽ bị ảnh hưởng, anh xem anh làm cấp trên, có phải nên phối hợp một chút, nói giám đốc đổi một người khác để bàn giao hay không?”
Lăng Việt lái xe, nhàn nhạt nói: “Người cô ấy bàn giao, là Tề Noãn?”
Hải Lan gật đầu: “Là cô ta, có thể là do cô ta là nhân viên mới, nên không hiểu công việc cho lắm, nên bàn giao có chút khó khăn, có lẽ bàn giao cho nhân viên cũ sẽ tốt hơn một chút.”
“Chuyện này, lúc họp giám đốc đã nói qua, bây giờ năng lực của nhân viên mới không đồng đều, cho nên trong cuộc họp mọi người đã quyết định tiến hành khảo hạch thêm một lần nữa, ai được thông qua thì sẽ giữ lại, còn ngược lại thì phải rời khỏi.”
Công ty không phải là nơi nói đến tình người, nên sẽ không bởi vì bạn có thái độ làm việc nghiêm túc, chăm chỉ chịu học, mà xem nhẹ vấn đề năng lực, xem nhẹ việc bạn liên tiếp phạm sai lầm.
Càng đừng nói đến vấn đề thái độ và nhân phẩm.
“Còn tôi thì sao?”
“Toàn công ty đều biết em là vợ chưa cưới của anh, chẳng lẽ em còn muốn cạnh tranh công bằng?” Ngữ điệu của Lăng Việt mang theo chút trêu chọc.
Hải Lan cân nhắc một chút, nói: “Tôi cũng không có rảnh đến như vậy, công ty của anh, anh muốn thế nào thì thế đó đi.”
“Vậy đề nghị làm thư ký cho anh thì sao?”
Nói chuyện một hồi, vậy mà lại nói đến vấn đề này, Hải Lan mím mím môi, trải qua một ngày, suy nghĩ của cô cũng đã thay đổi.
“Được, tôi làm thư ký của anh, làm hai tháng.”
Lăng Việt sửng sốt, nhìn liếc qua cô, ngữ điệu kinh ngạc: “Sao đột nhiên em lại đồng ý?”
“Cũng không phải là đột nhiên, chỉ là tôi cảm thấy buổi sáng hôm qua mình có chút quá đáng, anh lại không tức giận chút nào, còn chuẩn bị bữa tối và bữa sáng cho tôi, vậy nên tôi cảm thấy làm thư ký cho anh cũng không có gì không tốt.”
Lăng Việt trầm mặc một lúc, khẽ đảo mắt, dường như phát hiện ra được điều gì đó, nhưng cũng không có tìm hiểu quá sâu, chỉ nhàn nhạt cười: “Nghĩ thông suốt cũng tốt, chuyện này, anh sẽ công bố trong cuộc họp sáng nay.”
“Công bố đi.” Sau khi nói xong, Hải Lan nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô vẫn không có cách nào bỏ qua được chuyện xảy ra tối qua, cho nên cô quyết định thừa dịp hai tháng này, để điều tra rõ ràng.
Bởi vì toàn bộ tâm tư đều đặt lên hành động kỳ lạ của Lăng Việt, cho nên cô cũng không để ý việc mình và Lăng Việt cùng nhau xuất hiện ở công ty.
Quần áo cũng không có thay, người sáng suốt trong lòng cũng đều biết rõ hai vị này tối qua đi chỗ nào.
Hải Lan mở máy tính lên, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, ngẩn người, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tề Noãn nhanh chóng cúi đầu.
Hải Lan hơi híp mắt lại, cái ánh nhìn lạnh lẽo xuyên thấu vừa rồi là xuất phát từ Tề Noãn sao?
Hải Lan suy tư một lát, Lăng Lâm nhận được tin tức từ đồng nghiệp, còn chưa vào văn phòng của mình, đã chạy thẳng đến văn phòng của Hải Lan, đứng trước bàn làm việc của cô
Nhìn Lăng Lâm vội vã chạy đến còn mang theo gương mặt hưng phấn, Hải Lan hỏi: “Có chuyện gì, mà vội vã như vậy?”
“Chị dâu… A không, Lan tỷ, nói chuyện một chút.” Nói xong lập tức kéo tay Hải Lan lên, kéo cô ra khỏi văn phòng.
Tới cầu thang, khẩn trương hỏi: “Lan tỷ, hôm qua chị và anh em thật sự ở cùng nhau sao?”
Hải Lan sửng sốt, lập tức kiên định lắc đầu: “Không ở cùng nhau!”
“Không đúng, em nghe bọn họ nói, hôm nay chị với anh em cùng nhau đi làm, hơn nữa quần áo cũng không đổi, vẫn là đồ của ngày hôm qua.”
Hải Lan lập tức cúi xuống nhìn quần áo của bản thân, ảo não bưng kín mặt, sao cô lại quên chuyện này được cơ chứ, thật là sai lầm mà!
Lập tức giải thích nói: “Ngày hôm qua cùng nhau ăn cơm, sau đó trời đột nhiên mưa to, không thể về nhà, nên chị ở lại nhà anh em một đêm, là ở hai phòng khác nhau, em đừng hiểu lầm.”
Lăng Lâm cau mày, nghịch ngợm cười cười: “Em không có hiểu lầm, nhưng mà em lại rất tò mò, tại sao ăn cơm, đột nhiên mưa to chị lại qua đêm ở nhà anh em, chẳng lẽ, chị ăn cơm ở nhà anh em, hơn nữa nếu em nhớ không lầm thì hôm qua 10 giờ mới mưa, chẳng lẽ hai người ăn một bữa cơm thôi cũng có thể ăn đến giờ đó sao?”
Hải Lan: …
“Ngậm miệng của em lại, chúng ta còn có thể vui vẻ nói chuyện.”
Lăng Lâm lập tức ngậm miệng lại, ý cười trên mặt vô cùng rực rỡ.
Hải Lan thở dài bất lực.
“Đúng rồi, chị hỏi em một chuyện.”
Lăng Lâm: “Chị nói đi.”
“Em có biết anh em thích chị từ khi nào không?”
Lăng Lâm sửng sốt, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, có chút nghi ngờ: “Anh em thích chị từ khi nào, chẳng lẽ Lan tỷ chị không biết sao?”
“Nếu chị biết, chị còn phải hỏi em sao?”
” Cũng đúng, nhưng câu này không phải nên hỏi anh trai em sao?”
Hải Lan khoát tay lên vai Lăng Lâm, mỉm cười: “Nghe nói tuần sau em được nghỉ ngơi, không bằng chị nói với anh em vài câu để hoãn lại, em nói xem anh ấy có nghe theo chị hay không?”
Nụ cười Lăng Lâm cứng đờ, gương mặt lập tức như đưa đám: “Sao chị lại giống anh em như vậy, chỉ biết dùng những thứ này để uy hiếp người ta. “
Hải Lan nhún vai, “Em chỉ cần nói khoảng chừng thời gian nào là được, ở khoảng thời gian nào đối với chị có sự khác biệt, chị thật sự rất tò mò.”
Lăng Lâm nhớ lại một chút, “Hình như là từ lúc tiệc mừng thọ của Lục lão gia, mẹ em chuẩn bị lễ phục cho chị, ngày chị tới thử quần áo đó.”
Hải Lan thoáng sững sờ.
“Lúc đó em đã cảm thấy thái độ của anh em đối với chị không giống như trước, quả thực chính là khác nhau một trời một vực, cho nên nói Lan tỷ rốt cuộc là chị đã dùng cách gì, làm cho anh em thay đổi thái độ với chị lớn như vậy?”
Hải Lan cười cười với Lăng Lâm: “Bí mật, không thể nói cho em, chị đi làm, tự em đi chơi đi.”
Nói xong sờ sờ đầu Lăng Lâm.
Lăng Lâm: …Đột nhiên có cảm giác như đang nựng cún con là sao?
Lúc Hải Lan xoay người, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, gương mặt dần trở nên nghiêm túc.
Thái độ Lăng Việt đối với cô và nguyên chủ, thời gian thay đổi, đúng là lúc cô xuyên vào sách được một đoạn thời gian, là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là do một nguyên nhân nào đó mà cô không biết?