Phương án đấu thầu đã hoàn toàn thông qua, nhưng vẫn không thể thả lỏng, ngoại trừ lần đấu thầu đầu tiên, còn có lần thứ hai và lần cuối cùng, cho nên nói không khí chỉ càng ngày càng khẩn trương hơn.
Tuy nói Lăng thị là một trong những công ty đứng đầu Khang Thành, nhưng trong hàng ngũ cạnh tranh còn có Thẩm thị cùng những công ty có thực lực khác, do đó không thể buông lỏng cảnh giác dù chỉ một chút.
Kết quả khảo hạch nhân viên mới cũng đã có, người ở bộ phận khảo hạch giao văn kiện cho Hải Lan, sau đó Hải Lan giao cho Lăng Việt, cô không có tự ý xem nội dung bên trong, mà trực tiếp để văn kiện lên bàn làm việc của Lăng Việt.
“Đây là kết quả khảo hạch nhân viên mới.”
Lực chú ý của Lăng Việt đặt ở trên màn hình máy tính, “Ừ” nhẹ một tiếng, nửa ngày không thấy Hải Lan đi ra ngoài, thì ngẩng đầu nhìn cô: “Còn có việc?”
Hải Lan lia mắt nhìn văn kiện cô vừa mới để xuống trước mặt hắn, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Phần văn kiện tôi đưa cho anh, là kết quả khảo hạch nhân viên mới.”
Lăng Việt lập tức hiểu ý của Hải Lan, bất đắc dĩ mỉm cười, cầm lấy văn kiện, mở ra xem nội dung bên trong.
“Kết quả thế nào?”
Lăng Việt ngước mắt nhìn về phía cô, cười cười, ngay sau đó đưa văn kiện cho cô, “Em tự xem đi.”
Hải Lan vội vàng cầm lấy văn kiện, nhìn nội dung bên trong, sau đó dời tầm mắt khỏi văn kiện, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc với Lăng Việt.
“Tề Noãn không phải dựa vào việc đứng trên vài người nên vào được bộ phận giám sát sao, sao kết quả khảo hạch lúc này lại đứng từ dưới đếm lên, cái này có phải có chút khoa trương rồi không?”
Hải Lan biết, bên trong, hình như trước đó Tề Noãn làm việc ở Thẩm thị một khoảng thời gian rồi mới vào Lăng thị, nhưng làm cách nào để vào được, tác giả lại không nói rõ, nhưng thành tích khảo hạch hiện tại của cô ta, làm cho Hải Lan tò mò, rốt cuộc cô ta làm thế nào mà vào được Thẩm thị sau đó lại vào được Lăng thị?
Chẳng lẽ cái này là bug*?
*Lỗi
Thật là làm người ta nghĩ mãi không ra.
“Tề Noãn làm sao bây giờ?”
Đối với việc làm sao Tề Noãn vào được Lăng thị, Lăng Việt biết rõ.
Lăng Việt đan hai tay vào nhau đặt lên bàn, khóe miệng hơi cong lên, chậm rãi nói: “Lăng thị là nơi nói đến tình người.”
Hải Lan hơi nâng khoé miệng lên, “Tôi không tin, nói trọng điểm, cho nên nói vẫn giữ cô ta lại Lăng thị sao?”
Thành tích này đối lập với thành tích trước đó, rất rõ ràng là có hơi nước, hoàn toàn có thể tra rõ, nếu thật sự tra ra được vấn đề của Tề Noãn, thì có thể đuổi thẳng cô ta.
“Tạm thời không thể động, anh muốn biết rốt cuộc kẻ thấp hèn nào to gan như vậy dám ở dưới mí mắt của anh làm rối kỉ cương, vừa lúc mượn cơ hội này, thanh lọc một chút.”
Hải Lan khẽ nhíu mày, nói thì nói như vậy, nhưng tại sao cô lại có cảm giác đây không phải là mục đích của Lăng Việt?
Lăng Việt nhìn về phía Hải Lan, thấy cô thất thần, thì hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”
Hải Lan lắc đầu, “Không có gì, tôi ra ngoài trước.”
Lúc đang muốn xoay người đi ra ngoài, Lăng Việt lại gọi cô lại: “Chờ một chút.”
Hải Lan dừng lại, nhìn về phía hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Tối nay tan ca sớm một chút, đến nhà anh ăn cơm.”
“Đến nhà anh……” gương mặt Hải Lan lộ ra sự do dự, tuy rằng đề phòng, nhưng lại không thể phủ nhận, đồ ăn Lăng Việt làm, thật sự có thể làm người ta nghiện, ăn qua lần thứ nhất sẽ muốn ăn thêm lần thứ hai, ăn qua lần thứ hai sẽ muốn ăn lần thứ ba, hoàn toàn chìn sâu vào trong đó, không dứt ra được.
“Thế nào?”
Cuối cùng Hải Lan cắn răng một cái, trả lời: “Được, tôi ở chỗ cũ chờ anh.”
Dù sao cũng phải ăn cơm, ở đâu ăn mà không được.
Sau khi Hải Lan ra ngoài, Lăng Việt cười khẽ một tiếng, ở chung với Hải Lan nửa năm, hắn biết cô thích ăn cái gì nhất, thích khẩu vị gì nhất.
Lúc cầm lấy bản khảo hạch kia ý cười dần dần phai nhạt, khoé miệng cong lên phát ra ý cười lạnh, thuận tay ném văn kiện lên mặt bàn, cầm điện thoại gọi.
Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lẽo cất lên: “Giám sát sao rồi?”
“Tốt, cho người tiếp tục giám sát Tề Noãn 24/24, không được lơi lỏng dù chỉ một chút.”
Cúp điện thoại, đáy mắt Lăng Việt một mảng lạnh băng.
Vật cực tất phản, bây giờ hắn ép Tề Noãn nổi giận, e rằng sẽ có một số việc xảy ra trước kế hoạch.
Lúc tan ca, Hải Lan vẫn ở giao lộ trước công ty chờ Lăng Việt.
Cách đó không xa Tề Noãn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hải Lan, lúc nhìn thấy cô lên xe Lăng Việt, mặt đầy tủi thân nắm chặt túi của mình.
Nhìn xe lái đi xong, không chần chờ, trực tiếp gọi cho Thẩm lão phu nhân.
“Tôi đồng ý với bà, đi trộm giá thấp nhất của dự án trung tâm thương mại và nội dung của kế hoạch.”
Vốn dĩ cô ta còn đang do dự, nhưng, cô ta lại cảm thấy bản thân mình nhân từ, người khác vẫn không chút lưu tình ép cô ta vào đường cùng, vậy thì tại sao cô ta phải nhân từ?
Cô ta cũng phải chủ động xuất kích, cướp lại những thứ thuộc về bản thân.
…………
Lần thứ ba bước vào nhà Lăng Việt, Hải Lan lại cảm thấy bản thân là khách quen của nơi này, mỗi ngóc ngách đều rất quen thuộc.
Mùa hè đã đến, ngày dài đêm ngắn, 6 giờ rưỡi, trời cũng chưa tối, trời mưa không có, cũng không có bệnh nhân yếu ớt, rốt cuộc Hải Lan cũng có thể đi ra ngoài, ngắm nhìn sân sau của biệt thự Lăng Việt.
Lần đầu tiên tới đây, cô đã để ý tới cái sân này.
Tuy sân không lớn, nhưng cũng bằng 1/4 sân bóng rổ, một mảng trống rỗng, không có cái gì hết, được người ta sửa sang lại nên rất sạch sẽ, không có một cây cỏ dại, trước nay Hải Lan chưa từng nhìn thấy cái sân nào sạch sẽ như vậy, chỉ nhìn thấy lộn xộn bất kham, hoặc tinh xảo.
Sân sạch sẽ như vậy, thật giống như là đang đợi ai đó tới tới thiết kế.
Nếu như cô là người thiết kế, cô sẽ trồng đầy hoa hồng đỏ ở cái sân này, lại xây thêm một cái đình nhỏ ở chỗ kia, bên trong đình nhỏ để một bộ bàn ghế, tốt nhất là làm từ cây trúc sau đó lại ở bên cạnh đình nhỏ để một cái đu dây, khi mùa xuân đến, hoa hồng nở rộ, đẹp không sao tả xiết, khi mùa thu đến, ở trong sân nướng BBQ uống bia……
Đợi đã, sau này cô cũng không có ở đây, nghĩ cẩn thận như vậy làm gì?
Đang muốn đi trở về phòng khách, lại phát hiện Lăng Việt đang khoanh tay lại, dựa vào cửa nhìn cô.
“Anh đứng đây từ lúc nào vậy?” Cô quá mức nhập tâm, nên Lăng Việt xuất hiện ở phía sau lúc nào, cô cũng không biết.
Lăng Việt dời tầm mắt khỏi người Hải Lan, nhìn về phía cái sân nhỏ sau lưng cô.
“Nếu cho em bố trí cái sân này, em muốn bố trí như thế nào?”
Hải Lan sửng sốt, chẳng lẽ Lăng Việt có thuật đọc tâm, bằng không câu hỏi do hắn đưa ra, sao lại giống với suy nghĩ lúc nãy của cô?
Lăng Việt nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt dừng ở bên trái Hải Lan, “Ở chỗ đó xây một cái đình kiểu Âu, bên trong để một bộ bàn ghế làm bằng trúc.” Tầm mắt lại di chuyển, nhìn qua bên phải, “Ở đó lại để thêm một cái đu dây.”
Hải Lan để tay ra sau thắt lưng, nắm lại.
“Còn các chỗ khác thì trồng đầy hoa hồng.” cuối cùng ánh mắt của Lăng Việt dừng ở trên mặt Hải Lan, đối diện với cô.
Hải Lan không hề để lộ ra chút manh mối, cũng không có lộ ra sự nghi ngờ hay khó hiểu nào, chỉ cười cười với hắn cho có lệ, “Những lời này, anh phải nói với nửa kia của mình, nói với tôi làm gì, tôi lại không thích hoa hồng đu dây gì đó.”
Dứt lời, bĩu môi, đi tới trước mặt Lăng Việt, “Nhường một chút.”
Lăng Việt nghiêng người, để cô đi vào, nhìn về phía bóng lưng của cô, cười bất đắc dĩ.
Tình cảm mà Hải Lan đối với hắn rõ ràng đã thay đổi, theo chiều hướng tốt, nhưng tính tình vẫn rất cứng đầu, miệng cô cũng cứng như vậy, chính là không chịu thừa nhận tình cảm của mình.
…………
“Tớ cảm thấy, Lăng Việt cũng giống như Tề Noãn.”
Cuối tuần, Hải Lan đi gặp Tề Duyệt, nói suy nghĩ trong lòng mình ra.
Tề Duyệt đang tưới hoa nghe vậy, ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Hải Lan: “Sao lại nói câu này, chẳng lẽ Lăng Việt cũng giống như Tề Noãn, cũng biết đây là một quyển tiểu thuyết, biết trước cốt truyện?”
Hải Lan lắc đầu: “Tớ đã từng phân tích, nếu như Lăng Việt cũng giống như Tề Noãn, cho dù hắn biết nữ chính có vướng mắt tình cảm với rất nhiều đàn ông, nên không hề thích nữ chính, chỉ muốn rời xa nữ chính, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không tới trêu chọc nữ phụ nha.”
Tề Duyệt nhíu nhíu mày: “Lỡ như hắn nhận ra nữ phụ tốt hơn thì sao?”
“Sao có thể, một người không thích một người, muốn thích, vậy thì chắc chắn cần phải có một quá trình, nhưng hiển nhiên Lăng Việt hắn không có cái quá trình này, khả nghi hơn chính là, sớm không thích, muộn không thích, lại thích trong lúc tới biến thành nữ phụ.”
“Có lẽ là do trùng hợp trong lúc chúng ta xuyên vào hắn mới biết được mình là nhân vật trong truyện?” Tề Duyệt nói ra tất cả các khả năng mà mình nghĩ ra được.
“Tớ biết bây giờ Lăng Việt, tuyệt đối sẽ không bởi vì bản thân là nam chính bên trong, mà thích nữ phụ, hơn nữa, hắn rất hiểu tớ, đương nhiên, có một số chuyện, những người thân của nữ phụ đều không biết, nhưng hắn thì biết hết, quan trọng nhất chính là, hứng thú, sở thích, suy nghĩ của tớ, hắn đều rõ như lòng bàn tay, thật giống với bộ dáng đã sống cùng với tớ rất lâu.”
“Nếu như vậy thì, quả thật rất khả nghi.”
Hải Lan gật gật đầu: “Điều làm cho tớ không thể giải ra được chính là, có đôi khi, tớ ở chung với Lăng Việt lâu, cũng sẽ sinh ra loại cảm giác sống chung vớ vẩn, loại cảm giác này không chỉ xuất hiện một hai lần, mà nó mãnh liệt đến mức giống như là ký ức tớ đã từng mất đi.”
Tề Duyệt nghe vậy, cũng ý thức được chuyện này không đơn giản như mình nghĩ, bỏ bình nước xuống, nâng bụng đi về phía phòng khách.
Trở lại phòng khách, rót hai ly nước, cầm một ly đưa cho Hải Lan.
“Nếu đúng như lời cậu nói, vậy cậu cảm thấy Lăng Việt đây là có chuyện gì?”
Hải Lan nhận lấy ly nước, uống một ngụm, ngay sau đó sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu: “Tớ không biết, nhưng tớ có thể cảm giác được, tình cảm hắn dành cho tớ là thật.”
“Vậy còn cậu thì sao?”
Hải Lan sửng sốt, nhìn về phía Tề Duyệt: “Tớ?”
Tề Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, cậu biết tình cảm hắn dành cho cậu là thật, vậy thì tình cảm cậu dành cho hắn thì sao?”
Hải Lan cười: “Đương nhiên tớ chỉ xem hắn là một người bình thường……” Nụ cười lúc nhìn thấy Tề Duyệt lắc đầu cũng dần dần phai nhạt.
“Tớ lại không cảm thấy như vậy, có lẽ do bản thân cậu không phát hiện, là càng ngày cậu càng thường xuyên nhắc tới tên Lăng Việt, hơn nữa mỗi lần nhắc tới tên Lăng Việt, cậu đều là tức giận rồi lại kích động, còn tươi cười đầy mặt, cảm xúc biến hoá rất lớn, còn thường xuyên khen Lăng Việt, loại thay đổi này tới đều có thể nhìn thấy, Hải Lan à, cậu đừng quên, miệng cậu là cứng nhất, miệng cậu cứng đến mức có đôi khi cậu cũng không nhìn rõ nội tâm của mình, điều này bản thân cậu cũng biết!”
Vẻ mặt Hải Lan dại ra, không biết nói cái gì để phản bác Tề Duyệt, hoặc là nói phản bác chính bản thân mình.
Tề Duyệt bất đắc dĩ thở dài một hơi, không hề ép Hải Lan nhìn rõ bản thân, sợ vật cực tất phản*.
*Khi sự việc đã đạt đến giới hạn thì sẽ phản lại.
“Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?”
Hải Lan phục hồi tinh thần, nhìn Tề Duyệt một lúc, mới nói “Trước tiên phải biết chuyện của Lăng Việt rốt cuộc là thế nào, mới bắt đầu nói chuyện khác.”