Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta
Một đám người ở đằng kia ríu rít hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải đi bố trí.
Bởi vì, nếu cuối cùng anh Khương không hài lòng, nợ mới nợ cũ tính cùng nhau, thảm nhất vẫn là bọn họ.
Tô Yên dưới sự đề cử nhiệt tình của Tiểu Hoa, lựa chọn một cái váy màu trắng.
Sau khi chuẩn bị xong, cầm di động, thành thành thật thật đi ra cửa chờ.
Cha mẹ nguyên chủ vì làm ăn hàng năm bôn ba, rất ít ở nhà. Chuyện này đối với Tô Yên mà nói, có lợi không ít.
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Cậu chính là Tô Yên?"
Giọng nói có chút không đứng đắn.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại.
Tốp năm tốp ba nam sinh, người đi đầu mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô, những người còn lại ăn mặc hoa hoè loè loẹt, dạng người nào đều có.
Vừa nói chuyện đã bắt đầu vây xung quanh cô.
Tô Yên chớp chớp con ngươi, thành thật đáp: "Đúng vậy."
Thấy cô ngoan như vậy, cái người dẫn đầu kia lộ ra thần sắc tiếc hận.
"Nữ sinh đáng yêu như vậy, tại sao cứ phải đi trêu chọc Khương Nhiên đây?"
Ánh mắt người nọ lộ liễu không kiêng nể gì đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới.
Tô Yên không hề kinh hoảng, thậm chí còn hỏi một câu: "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
Nam sinh dẫn đầu túm túm cà vạt, tay ý nghịch nghịch mái tóc.
"Tôi là Doãn Khôn, cậu chưa từng gặp tôi, nhưng hẳn là đã nghe nói tới."
Khi Doãn Khôn nói chuyện, người phía sau đã bắt đầu ồn ào.
"Tại sao bên cạnh tao chưa từng có nữ sinh nào ngoan như vậy?"
"Mày cả ngày ở quán bar, làm sao so sánh được với trong trường?"
"Hắc hắc hắc, anh Khôn, nữ sinh như vậy làm sao xuống tay đánh thật được? Hay là, chúng ta đổi một cách khác, cũng có thể nha."
Bất tri bất giác, giọng nói từ kiêu ngạo, biến thành lộ liễu đáng khinh.
Lúc này, sắc trời gần chạng vạng, trên đường lại không có người.
Tô Yên vừa trắng vừa mềm mại, có người không nhịn được duỗi móng heo tới, muốn duỗi tay sờ sờ.
Doãn Khôn một tát vỗ cái móng heo kia ra chỗ khác.
Hắn ta một bộ anh hùng cứu mỹ nhân, trên mặt cười hì hì tiến đến trước mặt Tô Yên: "Bạn học Tô Yên, hay là làm bạn gái của tôi đi."
Ngữ khí của hắn ta không đứng đắn, mang theo tính xâm lược khiến người ta không thoải mái, càng dựa gần vào Tô Yên.
Đôi mắt Tô Yên nâng lên: "Tôi không muốn."
Giọng nói thanh thiển, cũng rất có lễ phép.
Chỉ là giọng nói mềm mại này, một chút lực thuyết phục cũng không có.
Doãn Khôn cười, vươn tay, nắm lấy cánh tay Tô Yên.
"Tiểu Tô Yên, đi theo tôi, tôi bảo đảm em có thể muốn làm gì thì làm trong trường cao trung Đế Đô này!"
Khi nói chuyện, một đám phía sau Doãn Khôn cũng ồn ào theo.
Tô Yên ném tay hắn ta, lui về sau một bước, ngữ khí nghiêm túc: "Tôi không muốn." Cô nói lại một lần nữa.
Doãn Khôn cười, vẫn đi tới gần.
Ánh mắt kia càng thêm không kiêng nể gì, "Không muốn? Vậy không nên trách anh trai mạnh bạo."
Vừa nói, tay định đặt lên bả vai Tô Yên.
Chỉ là bàn tay trắng nõn kia, tựa hồ nhanh hơn hắn ta một chút.
Tô Yên nhẹ nhấp khóe môi, nâng tay lên, nắm lấy cánh tay không thành thật kia.
Cô đột nhiên dùng sức, răng rắc một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy, Doãn Khôn chưa kịp hét lên đau đớn, đã bị quăng ngã xuống mặt đất.
"Anh Khôn?"
"Tiểu Khôn?"
Tất cả những người phía sau Doãn Khôn đều ngây ngốc.
Đây là tình huống gì?
Tô Yên liếm khóe môi, dịch sang bên cạnh hai bước
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.