Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta

Chương 4



Tô Yên nghe rất nghiêm túc, sau đó gật đầu: "Được, lần sau ta sẽ nhớ rõ."

Cô đồng ý thật ngoan.

Hệ thống Tiểu Hoa nghe lời này của ký chủ nhà nó, nghi hoặc:

[Ký chủ, cô không biết? ]

"Không biết"

[Trong tư liệu, trước khi cô trở thành Chủ Thần, hoàn cảnh sinh hoạt cơ bản là cùng nơi này giống nhau, chẳng lẽ.. cô chưa từng đi học? ]

"Chưa từng."

Nghe được câu trả lời của Tô Yên, Tiểu Hoa càng tò mò hơn, ký chủ tại sao lại chưa từng đi học?

[Vậy trước kia ký chủ học tập như nào? ]

"Đọc sách."

[Hả? Một mình ký chủ, có thể xem hiểu sao? ]

"Ừ."

Ký chủ nhà nó trả lời thật bình đạm.

Thân là một cái hệ thống săn sóc, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.

An tĩnh trong chốc lát, cho đến khi ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Tô Yên vuốt ve khuyên tai Trân Châu trên vành tai.

Thanh âm mềm mại nghi hoặc: "Tiểu Hoa, mi sẽ vẫn luôn ở trong viên Trân Châu sao?"

[Ký chủ, giá trị thể lực cùng giá trị dung lượng não của cô khi đạt tới 7, chúng ta sẽ có thể ký kết khế ước, khi đó tôi có thể sử dụng ý thức cùng cô liên hệ.]

"Ừ." Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.

Hiện tại hệ thống còn không có cách nào cùng Tô Yên ký kết khế ước, cho nên chỉ có thể bám vào khuyên tai Trân Châu để giao lưu cùng cô.

Bởi vì do mái tóc của cô, phần lớn thời điểm luôn rối tung.

Hơn nữa thanh âm Tiểu Hoa rất nhỏ, lại là nói chuyện ở bên tai của cô, cho nên dù là có người đứng ở đối diện Tô Yên, cũng là không có cách nào nghe được giọng nói của Tiểu Hoa.

Cô thanh thiển lên tiếng: "Cho ta xem các phương diện trạng thái hiện tại của chính mình."

Theo đó, trước mắt nữ sinh hiện ra một mảnh ký tự màu hồng.

[Dung lượng não của ký chủ trước mắt: 1

Giá trị thể lực trước mắt: 3]

"Dung lượng não 1 là có ý gì?"

Lời vừa ra khỏi miệng, nữ sinh nhíu một chút đôi mày đẹp.

Ngay sau đó thanh âm quen thuộc vang lên:

[Ký chủ, bây giờ cô đừng suy nghĩ gì cái, vấn đề mà cô tự hỏi một khi vượt qua phạm vi kiến thức trong đầu liền sẽ bị đau đầu!]

Cô gái chớp chớp con ngươi hạnh nhân, nhìn dung lượng não trước trước mắt của mình chỉ có 1: "Vì sao vậy?"

Tiểu Hoa thở dài giải thích nói:

[Cô bắt buộc phải bắt đầu tất cả từ số 0.]

Chả trách lúc đi trên đường, chỉ cần thoáng nghĩ việc gì, đầu liền sẽ đau.

"Tiểu Hoa, mi bảo ta mua kẹo ăn, là vì cái gì?"

[Ký chủ khẳng định sẽ thường xuyên đau đầu, khi nào đau đầu liền ăn một viên kẹo a. "

" Ăn kẹo là có thể giảm bớt sao? "

[Không thể, nhưng mà có thể an ủi tâm linh của cô.]

" Ừ. "Tô Yên ngoan ngoãn lên tiếng.

Một ký chủ một hệ thống, một cái hỏi, một cái trả lời, phối hợp đến cực kỳ ăn ý.

Hiện tại thời gian là 9 giờ 10 phút sáng.

Giờ này đã đến giờ vào lớp.

Nghe có tiếng bước chân truyền đến, cùng với thanh âm nữ sinh nói chuyện:

" Chị Vũ Phỉ, vừa mới nghe người ta nói Khương Nhiên hôm nay ở bên ngoài trường học cùng người ta đánh nhau. "

Tiếp đó một giọng nói thanh thãnh nói tiếp:

" Hắn đánh nhau còn ít sao? Ngoại trừ ghi tội, trường học Đế Đô cũng không dám làm gì hắn. "

" Cái kia ···· Chị Vũ Phỉ biết hắn đánh nhau với ai sao? "

" Ai? "

" Chính là cái người cuồng nhiệt theo đuổi chị, Doãn Khôn! Chị Vũ Phỉ, khẳng định là Khương Nhiên ghen tị! "

" Không được nói bậy. "

" Cái gì gọi là nói bậy? Chị Vũ Phỉ không biết chứ, hai người bọn họ bình thường một chút giao thoa đều không có, nếu không phải bởi vì chị, tại sao lại nháo đến lớn như vậy?"

Tô Yên đứng ở trước chân tường, nhìn hai nữ sinh từ trước mặt cô đi tới.

Trong đó một nữ sinh dáng người cao gầy, sắc mặt thanh lãnh, lớn lên rất đẹp, đôi tay ôm ngực, vòng eo đĩnh đến thực thẳng.

Cũng là cùng mặc đồng phục áo sơ mi trắng thêm váy dài màu đen, mặc ở trên người nữ sinh này liền thành váy ngắn nhỏ, mang theo một loại cảm giác mạc danh cấm dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.