Trình Tinh Dương tiến đến trước mặt Khương Nhiên, nghĩ đến Tô Yên vừa được Khương Nhiên tự mình đưa về nhà, cười có chút đê tiện: "Ai nha, là có liên quan tới bạn học Tô Yên sao?"
Bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, Trình Tinh Dương có chút e ngại, ho khan một tiếng: "Chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi mà."
Nói rồi định dời đề tài.
Nào biết, khóe môi Khương Nhiên cong lên, dựa vào ở góc tường, tư thái lười nhác lên tiếng:
"Về sau gọi là chị dâu."
Trình Tinh Dương trừng lớn mắt, một lúc sau liền không dừng được mà cười ha ha: "Ha ha ha ha ha ha"
Cười ngửa tới ngửa lui, giống như là trông thấy trò cười đáng sợ nhất.
Không ngờ là Khương Nhiên cũng có ngày hôm nay!
Khương Nhiên đạp cậu một cước, ngữ khí mang theo ý cười lười nhác: "Buồn cười như vậy à?"
"Ông đây mong ngôi sao mong ánh trăng, rốt cuộc Khương Nhiên cũng yêu đương rồi."
Trình Tinh Dương đỡ thùng rác, vừa cười vừa nói.
Đột nhiên, hình tượng của Tô Yên trong lòng cậu bay lên một mảng lớn, hơn nữa phá lệ tôn sùng.
Một nữ sinh có thể chấn trụ được Khương Nhiên, ừm, rất cường đại.
Khương Nhiên đứng lên, lười phản ứng cậu, đi sang bên cạnh.
Trình Tinh Dương vừa thấy Khương Nhiên đi, vội vàng đuổi theo: "Ai, anh đợi em chút a, dù sao cũng là anh em, nói cho em nghe nào, anh vừa ý cô ấy ở điểm nào thế?"