Khương Nhiên đứng ở chỗ đó, nhìn Nguyên Hân Lâm, đôi mắt hiện lên một tia âm trầm.
Nơi xa, Trình Tinh Dương và các anh em đang về trường.
Không biết là ai, thoáng nhìn thấy Khương Nhiên, kinh ngạc không nhịn được lên tiếng: "A? Kia không phải anh Khương sao?"
"Nhìn sắc mặt anh Khương không tốt lắm."
"Ai ai ai, đang nói chuyện bên kia, không phải Tô Yên và Nguyên Hân Lâm sao?"
"Ai da! Hóa ra Khương ca là nam phụ đau khổ vì tình a!"
"Cút sang một bên đi, mày gặp nam phụ đau khổ vì tình nào hung tàn như anh Khương chưa?"
Nhìn ánh mắt kia, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện, hận không thể chọc một cái lỗ để nghe lén.
Vài người có chút đồng tình, nhưng càng là vui sướng khi có người gặp họa.
Có thể nhìn thấy biểu tình này của anh Khương, trăm năm khó gặp a!
Trình Tinh Dương gãi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Một người nhìn thấy bộ dạng này của Trình Tinh Dương, không nhịn được nghi hoặc: "Mày làm sao vậy? Táo bón?"
"Cút!"
Khi nói xong, Trình Tinh Dương nhấc bước đi về phía Khương Nhiên.
Lúc này, đôi mắt Khương Nhiên chuyển qua, nhìn về phía người đi tới.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn, liếc tới bên cạnh tảng đá, một cái khuyên tai đang nằm im.
Chỉ liếc mắt một cái, Khương Nhiên đã nhận ra.
Đây là hoa tai của Tô Yên.
Đi về phía trước hai bước, khom lưng, nhặt cái hoa tai kia lên.
Niết trong tay.
Bên cạnh, Trình Tinh Dương đã nhích lại gần.
Hỏi cậu vì sao đi tới đây?
Đương nhiên là tới bày mưu tính kế cho anh em của mình.
Rốt cuộc.. nếu chuyện tình cảm của Khương Nhiên không thuận lợi, không chỉ lăn lộn cậu, còn có nhiều người nữa!
Trình Tinh Dương cười tùy tiện: "Anh Khương."
Khi nói, ghé sát vào.
Khương Nhiên liếc mắt nhìn cậu, lực chú ý quay lại chiếc hoa tai.
Bị bơ như vậy, Trình Tinh Dương sờ soạng mặt mình, lại dán qua, giọng nói chậm lại: "Anh Khương, anh mới ra viện, thân thể không tốt. Là thời điểm cần sự quan tâm chăm sóc."
"Cậu muốn nói gì?"
"Con gái mà, nhìn thấy một người trong lúc yếu ớt sẽ đau lòng, tình thương của mẹ tràn lan."
Trình Tinh Dương nháy mắt với Khương Nhiên.
Khương Nhiên nhíu mày.
Hắn còn chưa nói gì, đột nhiên Trình Tinh Dương đã hô to gọi nhỏ: "Anh Khương! Sao anh lại chạy ra ngoài? Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi!"
Bên này có động tĩnh, bên kia Tô Yên chưa nói được hai câu quay đầu lại nhìn.
Cắn cắn môi, nhịn không được đi về phía Khương Nhiên.
Trình Tinh Dương lập tức đỡ lấy Khương Nhiên, vô cùng đau đớn: "Anh Khương, anh phải yêu quý thân thể của mình chứ. Anh nhìn xem sắc mặt anh tái nhợt rồi này, thật là làm người đau lòng.."