Bonn bước đi trong đêm tối, đất dưới chân mềm mại vô cùng, thế nhưng đôi lúc lại có đá sỏi, nhắc nhở cho gã rằng không phải gã đang bước trên không trung.
Hết thảy đều đen kịt, bầu trời đêm đầy ánh sao nhường chỗ cho đôi mắt vô hồn, những tia sáng dường như vĩnh viễn chẳng thể chiếu xuống mặt đất. Gã nghe thấy tiếng cành cây kêu răng rắc, những phiến lá xào xạc nghe như tiếng kim loại chạm vào nhau. Khoảnh khắc gã nhìn về phía phát ra tiếng động, lại chỉ nhìn thấy bóng tối mịt mùng.
Gã vô thức bước tới một nấm mộ vô danh, bỗng có một ngọn lửa nào đó thúc giục, gã dùng hai tay đào bới bùn đất trên mộ.
Bùn đất mềm tựa như mây trắng, đào hết đất trên phần mộ cũng chẳng khó khăn hơn đào mây là bao. Khi gã mở nắp quan tài đen kịt, chính gã cũng không biết vì sao mình lại nhìn rõ người nằm trong quan tài giữa không gian tối đen như mực kia, thậm chí có thể nhìn rõ độ cong của từng sợi lông mày.
Bonn không cách nào tưởng tượng ra vẻ ngoài xinh đẹp của mình sau khi chết, khuôn mặt vặn vẹo, thi thể phù thũng, những tiếng chửi rủa của chủ nhà trọ… Thậm chí gã sợ hãi cả quãng thời gian sau khi chết đi nữa kia. Linh hồn siêu thoát, thân thể sẽ như một cô nhi đáng thương bị bỏ rơi ở thế giới này, chịu đựng sự tàn khốc của hiện thực.
Nhưng trong màn đêm đen kịt, “Bonn” nằm cô độc trong quan tài lại đẹp tựa đóa hồng đẫm sương đêm. Hai tay đặt ở trước bụng, vẻ mặt an tĩnh đến ngọt ngào.
… Rõ ràng cùng một gương mặt, vì cái gì lại khác biệt đến nhường này?
Gã vươn tay vuốt ve gương mặt kia, cảm nhận cái lạnh lẽo phát ra từ xác chết. Cánh tay gã run run, trái tim lại sinh ra một ảo giác tê dại vô vàn. Lạnh như băng, làn da nhẵn nhụi. Gã muốn xem xác chết kia có gì khác với bản thân mình, gã cởi quần áo của “xác chết”, nhìn thấy bờ ngực gầy yếu kia. Những cơ bắp trên người xác chết có vẻ suy yếu, bởi thế mà sinh ra một vẻ đẹp yếu ớt lạ kỳ.
… Thật khó tin, chẳng lẽ là gã tự huyễn hoặc về bản thân?
Nhưng khi soi gương, gã chỉ xấu hổ vì khuôn mặt khiếp nhược và thân thể khô gầy của bản thân thôi, chứ không hề sợ hãi đến hoa mắt như thế này. Phải chăng da thịt gã cũng lạnh lẽo y như vậy, thân thể sắp phân hủy, cho nên gã mới vô cùng yếu đuối, mới có một thứ cực đoan kích động lòng người?
Thi thể, đêm tối, quan tài… Gã đột nhiên ý thức được đây sẽ là một bức tranh tuyệt hảo. Khi hắn nhận ra điều này, toàn bộ vũ trụ đều điên đảo, tinh thần xoay chuyển. Gã không khỏi xúc động, nhưng khi gã muốn hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia, thì chợt tỉnh lại từ trong mộng.
Bức họa treo trên tường vẫn giữ cái dáng vẻ đang thưởng thức buổi trà chiều, khóe môi hơi cong lên lộ vẻ u buồn vốn có, nhưng Bonn lại cảm thấy một nụ cười giả tạo.
Dường như cười một trò đùa quái đản chẳng ai thèm để ý, lại dường như đắc ý mà thờ ơ.
*
Gã bị một thứ vĩ đại dẫn dắt, một ý nghĩ tuyệt diệu nảy lên trong đầu gã.
Nhưng mà thật đáng buồn là, gã không có năng lực tạo ra nó. Một họa sĩ hạng ba vụng về, cũng giống như một nhà thơ hạng ba vậy, cho dù cố hết sức để kể lại một câu chuyện động lòng người, thì cũng chỉ khiến độc giả thấy khô khan chán nản mà thôi.
Không thể trông ngóng ai cũng sẽ trở thành thiên tài, trong giới hội họa, người có thể trờ thành họa sĩ hạng nhất trong mười năm chỉ có thể là thiên tài. Mà người thanh niên nghèo túng đáng buồn này, chẳng qua chỉ là một họa sĩ khốn khổ chẳng có tiền mời nổi người mẫu thôi.
Đương nhiên cũng có thể thử vẽ một vài người ở tầng lớp đáy xã hội, bọn họ có lẽ là những người mẫu tuyệt hảo với một vài họa sĩ, nhưng đấy lại là những kẻ mắc bệnh chủ nghĩa lãng mạn, còn Bonn chẳng thể nào nghe được tiếng gọi từ tâm hồn những con người khốn khó kia.
Bonn bước đi không mục đích trên đường, đúng lúc này lại có một đám đàn ông nghiêm trang bi ai khiêng quan tài đi qua, phụ nữ mặc trang phục màu đen đi theo sau, trên ngực cài một bông hoa bách hợp màu trắng. Bonn liếc nhìn di ảnh người chết. Là một gương mặt trẻ tuổi đáng yêu, Bonn hơi có ấn tượng, chắc là một cô gái có xuất thân quý tộc. Nhưng thứ làm gã run sợ không phải là nỗi sợ hãi khi một sinh mệnh mất đi, mà là một ý niệm cổ quái đột nhiên hiện ra trong đầu.
Chính ý nghĩ ấy đã xúi giục gã trong một đêm không trăng, trốn người canh mộ, mang theo xẻng, đứng trong nghĩa địa. Gã không dám đốt đèn, nên lúc ban ngày gã đã ghi nhớ vị trí mai táng. Gã cạy nắp quan tài, thi thể bên trong còn mới mẻ, phảng phất như sót lại dấu hiệu của sinh mạng.
Ánh trăng bị mây đen che mất, biến cả vùng đất trở nên đen kịt. Cô gái an tĩnh nằm trong quan tài, khuôn mặt hiện lên giữa ánh sáng mông lung còn đẹp hơn trong di ảnh. Cô đẹp quá, thật phù hợp với tưởng tượng của gã.
Gã tỉ mỉ ngắm nhìn hình dạng xác chết, dáng vẻ và màu sắc, tưởng tượng xem nên dùng màu nào để vẽ nên làn da kia… Mà giữa đêm khuya u ám, những đường nét cần thiết lại bị bóng tối giấu đi. Vì muốn cảm nhận rõ từng đường nét ấy, nên hoạ sĩ đưa tay khẽ chạm vào…
Gã cẩn thận sờ nắn từng tấc da thịt của xác chết, làn da lạnh lẽo mất đi độ co giãn, dường như mang theo cái giá rét thấu xương của cõi âm, khiến Bonn không kìm được sự run rẩy khi bất chợt một ngọn gió thổi qua. Một thứ cảm giác sợ hãi xoay quanh đỉnh đầu gã… Không phải do thi thể băng lãnh hay nghĩa địa vắng vẻ, chỉ là bỗng dưng trong lòng hắn dấy lên nỗi sợ hãi mà thôi.
Gã chẳng có cách nào tập trung cảm nhận vẻ đẹp của cô gái kia nữa, bởi vì trong đầu gã lúc nào cũng hiện lên giấc mơ về thi thể của chính mình. Cái hư huyễn trong giấc mộng như truyền qua xác chết mà thấu vào lòng bàn tay… Đây là một loại thể nghiệm điên cuồng cỡ nào nhỉ.
*
Đứng trước thi thể đã bốc mùi, Bonn và “nữ người mẫu” cùng nhau vượt qua vài buổi tối khó quên.
Đêm nay gã trở lại căn phòng đơn sơ, thất thần nhìn bức họa trên vách tường. Tầm mắt “cậu” hờ hững nhìn về phương xa, khóe môi nhếch lên một ý cười lạnh lùng thần bí. “Cậu” đang nghĩ điều gì? Bonn có chút bàng hoàng, ngón tay chạm vào khuôn mặt trong bức họa, vẫn chỉ là lớp sơn dầu trên giấy mà thôi.
Chẳng qua chỉ là một bức họa. Dù rằng đã tự nhủ với lòng mình như thế, nhưng Bonn vẫn không thể ngừng ngắm nghía người con trai trong bức tranh. Đây quả là thứ khiến người ta đau khổ, mỗi khi gã vuốt ve da thịt của xác chết lạnh như băng, đều phảng phất như đang vuốt ve “người” mà gã không thể yêu thương. Ngón tay xẹt qua cằm người con trai, “cậu” cho hắn thấy đường cong cổ xinh đẹp, “cậu” cởi một nút áo sơ mi để lộ xương quai xanh…
Vẫn là màu sơn dầu trên giấy, nhưng sức tưởng tượng cùng khát vọng khiến thân thể trẻ tuổi phản ứng…
Lấy lại tinh thần, Bonn hoảng sợ lui ra phía sau, dường như là chạy trốn mà vội vã lùi vào phòng tắm. Gã để bản thân ướt đẫm nước lạnh, rồi mới cởi quần áo ra. Gã nhìn thanh niên sắc mặt trắng bệch trong gương, cảm thấy mình một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Gã thử tự nghĩ về dáng vẻ của chính mình, linh cảm từ từ giàn giụa, như sắp trào ra khỏi tâm hồn. Gã phác họa xong đường nét bức họa, dù rằng nét vẽ trúc trắc khiến gã mất tự tin, nhưng gã đã tiến thêm được một bước, hắn đã cảm nhận được một thứ gì đó đang tới gần.
Gã lau những bọt nước trên người, bởi vì là một người độc thân, cho nên không thèm che chắn gì đã bước ra khỏi phòng tắm. Gã tính sẽ xóc lọ trên sàn nhà rồi đi ngủ. Nhưng khi gã khom người chuẩn bị tắt đèn thì lại nhìn thấy bức họa trên tường kia.
Tầm mắt người con trai không hướng về phía gã, mà phảng phất như đang nhìn về một nơi xa xăm trong bức họa, nhưng khi gã để ý kỹ, thì dường như “cậu” đang dùng khóe mắt để nhìn mình. Người con trai trong tranh không còn giữ nụ cười thần bí lạnh lùng nữa, mà thay thế bằng một vẻ mặt như cười như không.
Đó là một nụ cười vô cùng tao nhã, khiến họa sĩ nháy mắt đỏ mặt lên.