Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 15: Giấy Vụn





Edit: Mị Mê Mều
Trần Thù Quan không hỏi vì sao cô gái nhỏ này thay đổi thất thường, vì sao lại đến chỗ hẹn? Có lẽ, anh cũng không quan tâm lắm.

Cho dù anh chịu nhọc lòng suy nghĩ, đối với anh, tư tưởng của một con mồi nhỏ có bao nhiêu quan trọng chứ?
Con mồi, có thể có quyền lên tiếng nhưng có nghe theo hay không, lại được quyết định bởi gã thợ săn.

Anh bắt đầu cởi quần áo ít ỏi trên người cô đi, giống như đối diện với dụng cụ thí nghiệm tinh vi nhất, cẩn thận không qua loa trước sau như một.

Chậm rãi, không chút hoang mang, ánh đèn trong phòng rất sáng, mặt của cô gái nhỏ cũng rất nóng.

Khi tay anh chạm vào vật che chắn duy nhất trên người Mạnh Sơ, rốt cuộc cô cũng còn chút lòng xấu hổ, đưa tay ngăn cản.

Anh như thần linh bước lên một bước, bố thí mà cúi người, nắm chặt tay cô, mê hoặc: "Ngoan, bỏ tay ra, cho tôi xem."
Mảnh vải cuối cùng rơi xuống, búp hoa chớm nở giữa hai chân thiếu nữ không có bất kỳ bí mật gì, thịt trai non nớt, hồng phấn nhạt, đến cả lông tơ cũng thưa thớt lác đác, dường như không thấy mấy sợi.

Dục vọng tàn bạo phóng túng mà xao động bất an, hơi muốn ăn.


Xương cột sống sau lưng Trần Thù Quan như bị người ta kéo lấy, anh híp mắt, hòa hoãn hơi thở rối loạn.

Đột nhiên anh cúi đầu ôm cô, hàm dưới tì giữa tóc cô: "Đi tắm trước, nhé?"
Một tháng không gặp, dường như cô đã biến thành trái cây thơm ngon, ngọt ngấy.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Trần Thù Quan kiên trì chờ cô gái nhỏ lề mề, hồi lâu cô mới nhăn nhó xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

Trên người vẫn trần trụi như cũ, không mặc gì cả, yêu kiều ướt át, như một cây sơn chi tươi mới.

Anh đặt quyển sách trên tay xuống, vẫy vẫy tay với cô: "Lại đây."
Thiếu nữ đến gần bị anh ôm vào lòng.

Lúc này anh mới nhận ra, tóc của cô gái nhỏ chưa khô, phần đuôi tóc còn dính mấy mảnh giấy vụn trắng khả nghi.


Không ngờ Trần Thù Quan không có biểu hiện chán ghét, tỉ mỉ giúp cô nhặt từng mảnh đi, ánh mắt cất giấu trêu ghẹo: "Sao vậy, trốn ăn vụng giấy à?"
Mạnh Sơ âm thầm lầm bầm, lấy trình độ thích sạch sẽ này của anh, ai dám dùng khăn lông của anh chứ, chỉ có thể lấy giấy thay thế.

Anh kinh ngạc, rốt cuộc cô mang theo hương thơm gì, rõ ràng cô tắm vội, sữa tắm trên người là cùng một hiệu với anh, sức ảnh hưởng quẩn quanh chóp mũi anh lại không giảm mấy.

Anh ôm lấy cô trở mình.

"Đừng, đợi đã..." Cũng không biết từ đâu cô gái nhỏ có sức lực lớn như vậy, thừa dịp anh không đề phòng thì từ dưới thân anh tránh thoát, nhảy xuống giường, tìm kiếm gì đó trong áo khoác trên sofa.

Vị trí này của cô, vừa lúc tiến vào tầm mắt của người đàn ông.

Cả người Trần Thù Quan đều chìm đắm trong tư thế khom lưng vểnh mông của cô.

Huyệt thịt nhỏ nhắn và lỗ nhị nhăn nheo sít sao bao bọc lộ toàn bộ trong mắt anh.

Rốt cuộc, Mạnh Sơ tìm thấy món đồ, muốn nâng người lên thì bạn cảm thấy trên lưng chợt nặng.

Chẳng biết từ lúc nào, người đàn ông đã phủ tới, hôn dọc theo tấm lưng trần trụi của cô, cắn vành tai cô nói: "Đừng lộn xộn, lát nữa chúng ta lại lên giường."
Mạnh Sơ vội vàng đưa hộp đồ trong tay cho anh: "Dùng cái này đi, ngày đó em uống thuốc tránh thai hai lần...!không tốt cho cơ thể."
Hết chương 15.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.