Edit: Mị Mê Mều
Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng rơi trên màn trời, xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng khách chiếu rọi vào phòng với cảnh cửa đóng lại.
Bên trong chỉ còn ngọn đèn mờ nhạt, cơ thể cô gái trần truồng được che đậy hoàn toàn dưới tấm chăn của người đàn ông, được hơi thở nam tính nồng đặc bao lấy.
Mạnh Sơ đối mặt với anh, hơi thở đều đều mà nhịp nhàng.
Trần Thù Quan nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của cô vài giây, cảm thấy có chút buồn bực và vướng bận, lật người cô quay lưng lại với anh.
Ngón tay anh lại không nhịn được dao động trên da thịt trơn nhẵn của cô, xẹt qua cổ, sống lưng cuộn mình cong lên, xương cùng bên dưới của cô.
Sau vài lần, trên tay dừng một lúc, lại đổi ý xoay người cô trở về.
Cô nằm trong chăn mềm, dáng dấp quyến rũ mặc cho quân hái.
Cuối cùng, anh không nhịn được, cúi đầu, chiếm đoạt những thứ này từng chút một.
Trông cô gầy, bụng nhỏ bằng phẳng nhìn như không có thịt thừa, lại không sờ được xương nhô ra, khung xương của cô rất nhỏ, thịt nhiều chút cũng nhìn không ra.
Anh thử nhéo nhéo thịt mềm bên eo cô, cô gái nhỏ sợ ngứa, lập tức không thuận theo, rầm rì vặn vẹo trên giường.
Lần đầu tiên Trần Thù Quan ngủ chung giường với người khác, đối mặt với cô gái nhỏ bên vùi trong chăn phồng thành một đoàn, dường như không thể không tiếp thu như trong tưởng tượng.
Ngoại lệ anh cho cô gái nhỏ này quá nhiều, cho phép cô xâm lấn không gian riêng tư của anh.
Hiển nhiên là cô gái nhỏ không biết cái giá phải trả phía sau những chuyện này.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Chỉ là đêm nay, anh lại mất ngủ hiếm thấy.
Tâm lý miễn cưỡng tiếp thu là một chuyện, cơ thể thích ứng lại là một chuyện khác.
Trần Thù Quan nhắm mắt, chấm dứt hoạt động xoay chuyển trong đầu, buộc mình phải tiến vào trạng thái ngủ say.
Nhưng rất nhanh đã thất bại, người bên cạnh không tỉnh, trạng thái cũng không tốt lắm.
Mí mắt khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt mà nhăn lại, đau đớn ngọ ngoạy: "Nước...!nước...!Đừng mà! Nước..."
Anh nhớ tới giấc mơ ngắn ngủi khi ngủ vừa nãy, có phút chốc mất tập trung.
Thiếu nữ trong mơ dường như đã trưởng thành, anh vừa nhìn liền nhận ra đây là dáng vẻ ngày sau của cô.
Có lẽ Mạnh Sơ trong tiềm thức anh nên là như vậy, nét ngây ngô trên mặt đã mất mấy phần, lễ phục sát người lộ rõ dáng người với đường cong lả lướt, long lanh mà mê người không đổi.
Cô đứng trên đài lãnh thưởng cao cao, cười nhẹ duyên dáng, mắt hoa đào trăng non khẽ cong lên: "Cảm ơn mọi người đã tin tưởng và ủng hộ tôi, hôm nay tôi cũng có tin vui muốn chia sẻ với mọi người.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa mọi người sẽ phải gọi tôi là bà Tần..."
Chân thật không giống như mơ.
Nước lạnh lẽo để bên mép miệng Mạnh Sơ, hơi thở quen thuộc của người đàn ông quấn quanh, bao phủ khắp người cô, cô hoảng sợ mở to hai mắt.
Nước!
Còn có Trần Thù Quan!
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô gái chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Giữa lúc mơ màng, tất cả cảnh tượng lại chồng chéo.
Khi đó, anh đưa cho cô một ly nước, từ đó kéo cô vào địa ngục.
Cô gái nhỏ thét chói tai "A" một tiếng.
Bỗng nhiên cô ngồi dậy, ly nước trong tay người đàn ông bị hất đi.
Anh nhất thời không đề phòng, ly nước đập mạnh lên người anh, bắn tung tóe ướt đẫm quần áo.
Hết chương 20.