Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 8: C8: Không làm thì không chết



Hiện tại không cần mỗi đêm lột đồ người khác vận chuyển linh lực, Sở Ngư yên phận đả tọa một ngày, tinh thần phấn chấn, linh lực hao tổn cũng chậm rãi khôi phục lại.

Để khôi phục lại trạng thái cao nhất, có hai phương pháp tu luyện có thể sử dụng.

Mấy tháng nay, Sở Ngư đã học thuộc một pháp quyết, nhắm mắt lại là có thể trong nháy mắt tiến vào trạng thái tu luyện. Chỉ là hắn vẫn luôn trạch ở trong tiểu viện, lại lúc nào cũng hao phí linh lực, không có cơ hội đi luyện tập.

Nhìn sắc trời đen kịt, Sở Ngư bò dậy, đang chuẩn bị xuống núi, cửa phòng lại "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, Tạ Hi ôm gối đi vào.

Tiểu thiếu niên mặt có chút hưng phấn hồng hồng, nhìn cực kỳ mượt mà đáng yêu, lại còn cố ý xụ mặt, làm người khác nhịn không được muốn véo má.

Sở Ngư sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ Tạ Hi lúc buổi sáng làm nũng muốn ngủ cùng hắn, Sở Ngư nhìn y cười, "Ngươi đi trước ngủ đi."

Tạ Hi nghiêng đầu nhìn Sở Ngư sắp xếp đồ vật trên bàn, dừng một chút, "Đại sư huynh, huynh rời khỏi Viễn Trần phong?"

"Ừm. Nghe nói dưới chân núi có thị trấn bị thủy quỷ quấy nhiễu, hại tới mạng người, ta đi xem." Sở Ngư kiểm tra rồi xác nhận lại không có lầm, đem đồ vật thu vào nhẫn trữ vật. Trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, rồi lại có điểm nóng lòng muốn thử.

Đại điện Thiên Uyên môn sẽ ngẫu nhiên sẽ tuyên bố nhiệm vụ thu yêu trừ ma. Đệ tử từ các phong có thể đến lãnh nhiệm vụ, hoàn thành trở về có thể lĩnh đan dược, bùa chú như một loại khen thưởng.

Đây cũng là một loại rèn luyện. Đáng tiếc ảnh hưởng của Thiên Uyên môn đến địa giới Tiêu Hà khiến yêu ma quỷ quái ít đi. Dù có có, quấy phá cũng không nhiều lắm. Chúng phong đệ tử đều sinh lười biếng, không có gì để rèn luyện kinh nghiệm.

Sở gia là gia tộc lớn nhất Tiêu Hà, nguyên chủ Sở Ngư là đích tử của Sở gia, lại là Thiên Uyên môn Viễn Trần Phong Đại đệ tử, tự nhiên không thiếu đan dược cùng bùa chú nên nguyên chủ chưa từng xuống núi rèn luyện.

Sở Ngư lục soát ký ức mãi vẫn không tìm được kinh nghiệm để dùng ứng phó với ma trùng ăn thịt người ba năm sau. Nên vì kiếm kinh nghiệm và vì luyện tập pháp quyết, hắn liền đi lãnh nhiệm vụ này.

Rốt cuộc Đặng gia gia* nói đúng, từ thực tiễn mới suy ra hiểu biết chính xác.

(*Đặng Tiểu Bình)

Sở Ngư không chút để ý mà nghĩ, không chú ý tới phía sau Tạ Hi thay đổi sắc mặt. Hắn đang muốn lấy khăn ra đem Tầm Sanh lai chùi một lát, Tạ Hi lại đột nhiên nói: "Đại sư huynh, ta cũng phải đi."

Gì?

Trẻ con quả nhiên không hiểu chuyện.


Sở Ngư quay người lại, làm ra tư thái cao quý lãnh diễm: "Sư đệ đừng nháo, sư huynh là đi trảm yêu trừ ma, không phải đi du sơn ngoạn thủy."

"Ta cũng phải đi!" Tạ Hi cắn môi, bổ nhào vào trong lòng Sở Ngư, ôm eo hắn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ ủy khuất, "Ta muốn đi!"

Sở Ngư đẩy đẩy y, nghiêm mặt nói: "Trảm yêu trừ ma là việc cực kỳ nguy hiểm, ngươi còn nhỏ, không thể đi theo......"

Tạ Hi ánh mắt kiên nghị: " Trên dưới phong đông đảo sư đệ cũng chỉ mới ở Luyện khí kỳ tầng năm tầng sáu, ta đã là Luyện khí kỳ tầng tám, có thể bảo hộ chính mình, sẽ không liên lụy đến Đại sư huynh!"

=□=!!! Trong nguyên tác không có cái cốt truyện này!!!

Sở Ngư bị nghẹn đến không còn lời nào để nói, há miệng th ở dốc, ôn nhu khuyên: "Ngoan, ngươi an tâm ở trên núi tu luyện cho tốt, sư huynh khi trở về mang đồ ăn ngon cho ngươi."

Tạ Hi mím môi: "Đại sư huynh lại chán ghét ta sao? Đại sư huynh có phải vì không muốn ngủ cùng ta nên mới muốn xuống núi?"

Đứa trẻ này, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi......

Sở Ngư thở dài, xoa xoa huyệt thái dương. Trong nguyên tác đối với ba năm này không miêu tả chi tiết, chỉ có một câu kinh điển "Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa, trong nháy mắt, ba năm đã qua". Cho nên, nếu mang nam chính đi...... Hẳn là sẽ không có việc gì đi? Nói không chừng vì có nam chính ở bên còn sẽ không gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến điều này, Sở Ngư lại hòa hòa khí khí mà cười rộ lên, xoa xoa tóc Tạ Hi, "Được được được, mang ngươi xuống núi."

Tạ Hi lúc này mới tươi cười rạng rỡ, vui mừng mà nhặt gối lên, bò lên giường.

Sở Ngư suy tư nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé. Đứa trẻ này có phải hay không có chút quá mức dính hắn?

Không quan trọng, hiện tại cùng nam chính chậm rãi tạo quan hệ tốt, cách thiên đao vạn quả liền xa một chút, lại gần quang minh tiền đồ gần một chút.

Tuy nhiên xét về lâu dài, Sở Ngư mong rằng nam chính bớt dính hắn một chút.

***

Sáng sớm hơn sau, một đám pháo hôi ở Viễn Trần phong cùng nhau theo đuôi Sở Ngư và Tạ Hi đi đến trước sơn môn.

Sở Ngư sắc mặt lãnh đạm, xoay người huấn giới: "Ta rời đi nhiều ngày, các ngươi không thể chậm việc trễ tu hành."


"Vâng."

"Ta trở về sẽ kiểm tra một lượt, ai dám bỏ bê việc tu hành, liền ném vào trong rừng, nhốt một ngày."

Mọi người đồng thời biến sắc: "Dạ!"

Sở Ngư cảm thấy vui mừng với uy nghiêm của bản thân. Hắn hài lòng gật đầu, xoa đầu Tạ Hi, chậm rãi hướng tới dưới chân núi. Một chúng đệ tử sắc mặt nghiêm nghị, nhìn hình bóng một cao một thấp dần biến mất trong sương mù mơ hồ.

Nhìn ra toàn bộ Tu chân giới, Thiên Uyên môn cũng coi như là một đại môn phái. Nghe rằng có mấy trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ ở trong núi tiềm tu, sắp bước vào giai đoạn Hóa Thần kỳ. Lão tổ của Thiên Uyên môn là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, đang ở trong giai đoạn bế quan quan trọng.

Tiêu Hà địa giới núi non phạm vi ngàn dặm, Thiên Uyên môn được đặt ở vị trí linh khí nhất nồng đậm.

Bước xuống 9999 thềm đá từ đỉnh núi đến chân núi, có thể tha hồ xem phong cảnh kỳ vĩ tráng lệ mà người thường không thấy được. Mây mù vùng núi như hải, nước suối chảy réo rắt. Tiếng gió nỉ non, ngẫu nhiên mơ hồ lộ ra chi cảnh, núi đá cỏ cây, toàn bộ đều có linh tính.

Sở Ngư trước kia là trạch nam, xuyên qua đây trước sau vẫn là trạch nam, lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh như vậy, nhịn không được có chút tâm trí hưởng ứng, yên lặng tung ra Tầm Sanh bên hông, nóng lòng muốn thử.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã có thể ngự kiếm phi hành. Tuy rằng lần trước Lục Khinh An trở về có mang theo Sở Ngư bay một đoạn. Nhưng rốt cuộc thời gian quá ngắn, Sở Ngư còn chưa kịp phản ứng lại đây, liền đến nơi.

Nhìn khóe môi Sở Ngư lộ ra nụ cười hưng phấn quỷ dị, Tạ Hi cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra.

"Sư đệ, ngươi có sợ độ cao không?"

Sở Ngư nhìn chằm chằm Tầm Sanh lơ lửng trong không trung một lát, lại hồi tưởng cảm giác ngự kiếm phi lúc trước một chút, hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn về phía Tạ Hi.

Tạ Hi chân mày run run, khuôn mặt nhỏ có chút do dự, vẫn là lắc đầu.

Sở Ngư cúi người một hơi bế y lên, thả người nhảy lên Tầm Sanh, trong lòng ngao ngao kêu: "Sư huynh mang ngươi bay!"

Dứt lời, hắn thúc giục Tầm Sanh, "Vèo" một cái bay đi.

Tầm Sanh mới di chuyển, Sở Ngư lập tực lệ rơi đầy mặt.


Tổn thọ ta!

Chuyển hướng như thế nào! Giảm tốc như thế nào! Không dừng được! Huấn luyện viên ngươi ở đâu! Phanh ở đâu!

Ngự kiếm phi hành, gió tựa đao kiếm đâm vào mặt phát đau. Sở Ngư một bên phun tào chính mình cũng không thua nguyên chủ phương diện dũng cảm tìm đường chết, một bên tạo một cái pháp quyết bảo vệ hai người, khát cầu phía trước gặp được một cái cây gì gì đó đi. Lập tức đụng phải liền phanh được.

Sương mù quanh người dần dần tản ra, Sở Ngư miễn cưỡng nhìn cảnh sắc phía dưới, mới phát giác hai người hiện đã rời khỏi Thiên Uyên Môn.

Tạ Hi bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy được vững vàng bảo vệ, rất ấm áp. Y cọ cọ hắn ngực, kêu lên: "Đại sư huynh."

Sở Ngư nghe thấy, nhưng hắn là đang liều mạng nhớ lại pháp quyết khống chế phi kiếm.

Tạ Hi duỗi tay sờ sờ mặt hắn, ánh mắt tối sầm lại: "Mặt huynh lạnh quá."

Ngươi thử bị gió tạt vào mặt đến gần ngu người xem, có lạnh không?

Tạ Hi rất tri kỷ mà giúp Sở Ngư xoa mặt vài cái, xem như cọ xát tạo nhiệt. Sở Ngư xoa đầu y, vắt hết óc mà suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng nghĩ ra pháp quyết có thể cho Tầm Sanh dừng lại.

Sở Ngư vui mừng quá đỗi, lập tức bấm tay niệm thần chú.

Tầm Sanh quả nhiên lập tức đứng lại, thủy lam quang trên thân kiếm cũng nháy mắt biến mất. Mất đi linh lực khống chế, lập tức rơi xuống.

Rơi xuống......khi Sở Ngư và Tạ Hi còn đang đứng trên thân kiếm.

A a a a a a a a a!!!

Sở Ngư đại não trống rỗng, hồn suýt phi ra ngoài. Nhưng mà càng là lúc này, biểu cảm trên mặt hắn càng có vẻ là bình tĩnh lạnh lùng, thậm chí còn phảng phất một tia di thế độc lập tiên khí.

Tạ Hi thấy Sở Ngư biểu tình bình tĩnh thong dong, nguyên bản còn có chút hoảng sợ liền biến mất, thậm chí còn có thời gian tự hỏi: Đại sư huynh chẳng lẽ là đang khảo nghiệm mình?

Nghĩ đến khả năng này, Tạ Hi trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ. Lấy lại bình tĩnh, y duỗi tay ôm eo Sở Ngư, tay còn lại gọi Tầm Sanh. Được linh lực Sở Ngư ôn dưỡng ba tháng, trong thân thể y vẫn còn mang theo hơi thở của Sở Ngư. Tầm Sanh cũng không bài xích hắn, lập tức ứng triệu mà đến.

Tạ Hi ôm Sở Ngư vóc người cai hơn mình, leo lên Tầm Sanh lần nữa. Nơi này cách mặt đất không xa, y miễn cưỡng đem Tầm Sanh bay đến trên một con sông, cuối cùng không kiểm suốt được nữa. Hai người trên kiếm lại lần nữa rơi xuống, "Bõm" một tiếng rơi vào trong nước.

Sở Ngư đột nhiên bừng tỉnh.

Rốt cuộc 20 năm làm công dân bình thường, tuy xem không ít tiểu thuyết, hắn vẫn bị việc ngự kiếm phi hành dọa sợ gần chết, cứ như gặp phải ác mộng.

Dù rơi xuống sông, Tạ Hi vẫn gắt gao ôm hắn không bỏ. Trong nước chính là thích hợp với thuộc tính thủy của Sở Ngư. Hắn vội vàng định thần, bấm tay niệm thần chú cứu hai người một mạng.


Tạ Hi hai mắt đen mờ mịt ướt át, sụt sịt nói: "Thực xin lỗi, đại sư huynh. Là ta vô dụng."

Không không không không, nam chính ngươi rất hữu dụng. Không có ngươi, hai ta đã đồng quy vu tận!

Sở Ngư cảm thấy hổ thẹn, không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải bảo trì sắc mặt lãnh diễm, tránh làm cho bản thân xấu hổ.

Tạ Hi trộm nhìn sắc mặt của hắn, còn tưởng rằng hắn tức giận, đại kinh thất sắc: "Đại sư huynh, huynh đừng giận mà. Lần khảo nghiệm này ta làm không tốt, hại huynh rơi xuống nước. Lần sau nhất định sẽ không làm huynh thất vọng, Đại sư huynh ngươi đừng giận ta!"

......Hả? Gì? Khảo nghiệm gì cơ?

Sở Ngư sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại, không khỏi đỡ trán.

Đứa nhỏ này sao cứ nghĩ nhiều như vậy......

Nhìn nam chính tiếu thiếu niên bộ dạng lã chã chực khóc đáng thương. Sở Ngư thực sự đau lòng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của y, an ủi nói: "Sư huynh không giận, ngươi làm rất tốt."

Đúng là rất tốt. Một đứa trẻ tu vi Luyện khí tầng tám cư nhiên điều khiển được tiên kiếm của hắn.

Đúng rồi. Kiếm đâu? Không có kiếm như thế nào trảm yêu trừ ma?

Nhìn nam chính mặt nhỏ vẫn còn sợ hãi, Sở Ngư xoa xoa tóc y.

"Ngoan, trước đi tìm đem Tầm Sanh trở về."

Tầm Sanh được nguyên chủ năm mười lăm tuổi ở kiếm khâu trung của Thiên Uyên môn rút ra một thượng phẩm tiên kiếm, nhận Sở Ngư là chủ. Muốn tìm được nó cũng không phải việc gì khó.

Sở Ngư nhắm mắt lại, cảm nhận một trận, liền ôm Tạ Hi bơi xuống phía dưới.

Đáy sông vừa lạnh vừa tối, nhìn không rõ ràng. Sở Ngư cũng chỉ có thể dựa cảm ứng với Tầm Sanh mà lần theo. Một lúc sau, hắn ngừng ở một nơi âm u không ánh sáng.

Tạ Hi ôm chặt eo Sở Ngư, hiển nhiên có chút sợ hãi. Sở Ngư xoa hắn y an ủi, dựa vào cảm ứng vươn tay về phía trước sờ s0ạng.

Không sờ thấy Tầm Sanh, nhưng lại sờ ra...... Một đôi tay.

Một đôi lạnh lẽo lạnh lẽo, giống với tay người chết.

Sở Ngư da đầu bỗng nhiên tê dại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.