Sau khi dùng cơm tối xong anh liền cùng cậu đứng dậy rời đi.
Lê Tú cùng Nguyễn Minh An muốn giữ hai người lại nhưng anh đã từ chối.
Nguyễn Minh Hoàng nói với bà rằng anh đã hứa với Phan Miêu Vũ khi nào đi công tác về sẽ đưa cậu đi chơi.
"Hay là ngày mai rồi đi " Lê Tú níu kéo, dù sao hai đứa nhỏ rất lâu mới về một lần bà không nỡ để bọn họ đi sớm như vậy.
"Không được, em ấy tối ngày chỉ ở nhà rất buồn chán.
Hôm nay sẵn dịp con dẫn em ấy đi ra ngoài chơi luôn." Nguyễn Minh Hoàng lắc đầu: "Không những vậy ngày mai bọn con có buổi tụ họp cũng không thể ở riêng với nhau được."
Lê Tú nghe vậy cũng không ngăn cản nữa, bà cũng biết đứa nhỏ đáng thương này thật sự không có mấy dịp ra ngoài.
Con trai bà cái gì cũng tốt chỉ là không biết quan tâm đ ến vợ nó mà thôi, hiện tại cuối cùng nó cũng nghĩ thông suốt ba không thể làm người xấu cản trở thế giới riêng của tụi nhỏ được.
Nguyễn Minh An ngược lại cực kỳ không muốn buông tay mà giả vờ đáng thương nắm chặt tay cậu không buông: "Anh Vũ anh ở lại chơi với em đi mà, lâu lắm em mới được gặp anh mà."
Phan Miêu Vũ khó sử nhìn thằng bé, nói thật cậu cũng không muốn đi cùng Nguyễn Minh Hoàng cho lắm, cậu khá sợ nghe đến chuyện anh nói chán ghét mình, hay hỏi tội vì sao cúp máy đột ngột như vậy.
Nhưng cậu biết chuyện này sẽ không được bỏ qua dễ dàng, vậy không bằng cái gì đến cứ đến, như vậy cậu cũng không cần đoán già đoán non nữa.
Nguyễn Minh An thấy cậu không nói gì lại tiếp tục chu môi làm nũng: "Hay là...!Hay là em đi cùng hai người, em cũng muốn được đi chơi cùng hai anh."
"Nguyễn Minh An, em đây là muốn làm cái bóng đèn sáng nhất đêm nay hả?" Nguyễn Minh Hoàng giận quá hóa cười mà nhìn chằm chằm đứa em trai mỗi ngày đều đang nhăm nhe vợ nhỏ của mình.
Không phải anh không biết đứa em trai này từ ngày được cậu cứu thì như một cái đuôi nhỏ suốt ngày chỉ muốn dính lấy cậu mà thôi.
Nếu như không phải thằng em ngốc này của anh chỉ mới mười tuổi thì anh đã nghĩ nó muốn cướp luôn vợ nhỏ của mình.
May mắn câu nói lúc sáng của đứa nhóc này không bị anh nghe thấy nếu không thì chắc chắn sẽ bị anh nhìn chằm chằm như lang sói mà ngăn cắm cậu chạy đến gần cậu.
Nguyễn Minh An bị anh trai nhìn liền không khỏi co quắp lại, nhưng nhóc vẫn không cam tâm mà ấp úng: "Nhưng...!Nhưng mà..."
Phan Miêu Vũ nhìn ánh mắt Nguyễn Minh Hoàng càng ngày càng trở nên nguy hiểm, cậu lo lắng đứa nhỏ này còn tiếp tục như vậy thì ngày mai chào đón thằng bé sẽ là vài cái gia sư trong nhà.
Bởi vì lo cho tuổi thơ vui vẻ trẻ khỏe của đứa nhỏ mà cậu đành thở dài trong lòng rồi ngồi xổm nhìn đứa nhỏ ngốc nghếch không nỡ rời xa cậu này mà nói: "Tiểu An, hôm nay là anh thất hứa không ngủ cùng em.
Không bằng thứ bảy tuần sau anh lại đến sau đó ngủ cùng em hai ngày nhé.
Được không."
Nguyễn Minh An nghe vậy hai mắt liền sáng lên, cậu nhóc vui vẻ mà không ngừng gật đầu tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng.
Nhưng ngược lại với cậu nhóc Nguyễn Minh Hoàng nghe thấy lời này sắc mặt liền không khỏi đen lại.
Nếu hôm nay anh không trở về thì chẳng phải cậu thật sự sẽ ngủ cùng thằng nhóc thúi này sao.
Đến cả anh còn chưa ngủ chung phòng với cậu được mấy lần...!Không được, chuyện này không thể xảy ra, muốn ngủ riêng với vợ anh à...!Mơ đi.
Anh càng nghĩ hai mắt càng trở nên âm trầm, nếu anh đã quyết định trao dồi tình cảm thì việc đầu tiên là hai người phải ngủ cùng nhau.
Như vậy mỗi lần khi mở mắt ra hoặc nhắm mắt lại đều sẽ nhìn thấy nhau.
Anh không tin sớm chiều chung dụng như vậy mà đứa nhỏ dễ lừa gạt nhà mình không động lòng.
Trong lòng hạ quyết tâm nên anh cũng không xen vào cuộc trò chuyện của hai người, dù sao chuyện của tuần sau thì để tuần sau tính anh cũng đâu thật sự để cậu ngủ riêng cùng đứa em ngốc nghếch này.
Ngủ cùng thì ngủ cùng vậy nhưng mà có thêm anh thì cũng đâu sao...!Như vậy cũng không gọi là thất hứa nhỉ.
Nguyễn Minh An hoàn toàn không biết ông anh trai đứng bên cạnh đang không ngừng hài lòng vì sự thông minh của bản thân, cậu nhóc sau khi được cậu hứa hẹn liền vô cùng vui vẻ cùng mong chờ tuần sau mau mau đến, như vậy thì nhóc lại có thể cùng chơi đùa với anh trai nhỏ rồi.
"Vậy được rồi.
Anh Vũ tuần sau gặp lại." Cậu nhóc tuy hài lòng với lời hứa nhưng cũng cực không vui mà đưa tay kéo kéo áo cậu.
Nguyễn Minh Hoàng đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa mà đưa tay nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo cậu rời đi, còn đứng ở đây nữa thì anh sẽ không nhịn được mà đạp cậu em trai đang không ngừng làm nũng với cậu sang một bên.
"Mẹ tụi con đi trước."
"Tạm biệt mẹ." Phan Miêu Vũ chỉ có thể hô một câu rồi bị anh kéo đến xe.
Hai người ngồi vào trong xe, không khí chở nên cực kỳ yên tĩnh.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động chạy ra khỏi nhà chính.
Phan Miêu Vũ ngồi trong xe tay chân không khỏi co quắp lại, mặt cúi xuống nhìn đùi của bản thân.
Tuy nói câu không để ý cốt truyện cuối cùng sẽ diễn biến như thế nào nhưng trong lòng làm sao lại không để ý.
Cậu luyến tiếc hoàn cảnh thoải mái vui vẻ của hiện tại, cậu luyến tiếc hơi ấm từ Nguyễn gia, cậu luyến tiếc sự quan tâm chăm sóc của Nguyễn Minh Hoàng.
Nhưng cậu biết mình đến sau cùng những thứ đó không thuộc về cậu mà thuộc về người khác.
Nhân vật phụ có thể thay thế kết cục bi thảm nhưng mãi mãi sẽ không thể trở thành nhân vật chính.
Cậu có thể sống sót trong cốt truyện nhưng không thể tiếp tục ở bên cạnh nhân vật chính.
Một thế giới mà những doanh nhân không ngừng đấu đá lẫn nhau, một người bình thường không có gì như cậu sẽ không thể nào sống được trong thế giới như vậy..