Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 104



Khói bụi bay mù mịt khó chịu, Mạc Chi Tuyệt nheo mắt nhìn về chỗ bụi dày đặc nhất, một cuộn lửa lớn lập tức được phóng vào đó. Ngọn lửa như một con rồng thật vậy, cuốn lấy mọi thứ thiêu rụi.

Tuy nhiên Phùng Bắc đâu chỉ đến thế, lửa bị ông ta thâu tóm vào lòng bàn tay, da dày như được làm bằng đồng, lửa của Mạc Chi Tuyệt không thể gây ra thương tổn.

- Hừ.

Phùng Bắc cười lạnh, mắt mở lớn, sóng âm từ đâu chạy ra, sức ảnh hưởng kinh người. Mạc Chi Tuyệt nhanh chóng bịt tai lại, nhíu mày, dùng tinh thần lực cường đại của mình đối chọi.

Hai người thần thức đều cường hãn như nhau, đối chọi gay gắt. Mạc Chi Tuyệt nhắm mắt, đôi môi mấp máy. Chỉ một lúc, sau lưng Phùng Bắc hiện liên một cột lửa chói mắt.

Hơi nóng bốc lên cao, sức nóng không khác gì của dung nham khiến ông ta hơi phòng bị. Phùng Bắc không dám quá phân tâm, không tới một giây sau, cột lửa khổng lồ liền đổ ập xuống người ông ta.

Âm thanh xì xèo, trên tay Phùng Bắc xuất hiện một vết bỏng nhỏ, ông ta tức giận. Vừa dùng tinh thần lực đối chọi, vừa dùng sức mạnh cơ thể đánh tiếp.

- Một tên chưa trải sự đời như ngươi thì làm được gì cơ chứ, đúng là hỗn láo.

- Vậy sao?

Mạc Chi Tuyệt cười nhẹ nhưng ẩn chứa vẻ không xem ai ra gì, dáng vẻ này làm cho Phùng Bắc càng tức giận hơn. Ông ta đứng thẳng, tinh thần lực ngang tài ngang sức.

Không khí xung quanh cũng bị áp lực này làm cho trở nên khó thở, bầu trời âm u, cây cối ngã trái ngã phải.

Một tia lôi điện từ trên trời đột nhiên đánh xuống, Phùng Bắc tạo màng chắn chắn ngang, thế nhưng nó cũng bị đánh vỡ. May mắn thay ông ta kịp né, nhờ đó Mạc Chi Tuyệt tấn công vào chỗ sơ hở.

Đánh vào đầu óc chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất, bởi vì chỉ cần đối phương lơ là sẽ bị chiếm thượng phong ngay. Và lúc này Mạc Chi Tuyệt đang tận dụng điều đó.

Phùng Bắc liên tiếp phải né mấy tia lôi điện đáng sợ được giáng liên hồi, đầu óc cố giữ bình tĩnh để chống chọi một tia cuối cùng. Khoé mắt ông ta chảy ra hai giọt máu đỏ tươi, trợn trừng nhìn đối thủ của mình.

Sự phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, Phùng Bắc gầm lên một tiếng hoang dại của dã thú, cơ thể từ từ hoá thành khổng lồ, sau đó hoàn toàn trở về nguyên dạng.

Là một con rồng!

Còn rồng ngửa đầu gầm thét, sau đó dùng bàn tay to lớn của mình đánh xuống, đường lửa theo miệng nó phun ra, mạnh mẽ không thua gì dị năng Hoả của hắn.

Mạc Chi Tuyệt tặc lưỡi cuộn một vòng để tránh né, ban nãy khi Phùng Bắc biến hoá cũng đã hoàn toàn cắt đứt dây nối tinh thần lực.

Tiếng gầm như cuộn sóng ập tới, mạnh gấp mười lần ban nãy. Mạc Chi Tuyệt vừa phòng bị vừa lùi. Cả người hắn bao phủ bới lửa, hắn chạy nhanh vòng ra đằng sau con rồng khổng lồ kia. Tốc độ khó nhìn bằng mắt thường, từ đấu xuất ra một con dao, nhìn thì rất bé nhưng lại vô cùng đặc biệt.

Một nhát chém ngọt vào phần thân gần cuối của Phùng Bắc, ông ta bị mất một mảng thịt, máu từ chỗ đó chảy ra ròng ròng.

- Gừ!

Phùng Bắc quẫy đuôi vì đau, lấy hết sức hất mạnh vào người Mạc Chi Tuyệt. Hắn bị quật vào tay, cảm giác như sắp gãy đến nơi, thế nhưng miệng lại nở nụ cười.

Thực ra nếu như dao bình thường sẽ không thể làm như vậy, có khi bị nghiền thành bụi. Thế nhưng khi nãy, loại hắn dùng được làm nên từ tinh hạch của một con dị thú cấp chín, hơn nữa với lượng sức mạnh được Mạc Chi Tuyệt truyền vào thì hoàn toàn có thể gây ra vết thương sâu.

Mạc Chi mỉm cười tàn ác, lợi dụng cơ thể bé đối đầu với thứ khổng lồ, mà cầm con dao nho nhỏ này phá hủy nó từ từ.

Phùng Bắc nổi giận, dẫm chân, mọi thứ xung quanh lập tức bị áp lực này nghiền nát, miệng phát ra mấy âm thanh gầm gừ. Mạc Chi Tuyệt ôm đầu lùi về sau mấy bước, nhổ một ngụm máu. Hắn quẹt môi, hất tay, sấm sét kêu rền vang trên bầu trời, sau đó đánh xuống. Hắn dùng rất nhiều năng lượng, vậy nên sức phá hủy nghĩ mà kinh.

- Muốn chết?

Từng đối đầu một lần, vậy nên Mạc Chi Tuyệt nắm rõ điểm yếu lẫn điểm mạnh của thú Vương. Nếu quay trở lại mà còn không thể đánh bại được thì thật quá kém cỏi.

Một đấm tràn đầy áp lực, Mạc Chi Tuyệt di chuyển cực nhanh đấm thẳng vào bụng ông ta, sau đó lấy chân đá mạnh.

Con rồng quẫy người mấy cái rồi phóng lửa. Mạc Chi Tuyệt vừa né tránh vừa tấn công, con vật này hình thể lẫn linh hoạt đều trái ngược nhau. Đúng là phiền phức.

- Kết thúc được rồi.

Tay hắn đưa lên ngưng tụ hai luồng dị năng với nhau, cuồn cuồn sức mạnh mà ai cũng thèm khát. Đất trời rung chuyển, ánh mắt Mạc Chi Tuyệt như tu la dưới địa ngục. Năng lượng cuộn tròn thành một quả cầu khổng lồ, lửa cùng lôi hoà vào nhau, Mạc Chi Tuyệt hơi cau mày, tinh thần lực có chút bị tổn thương.

Bên kia thú Vương gào lên một tiếng sắc bén như kim đâm vào tai, cũng ngưng tụ sức mạnh phòng bị. Hai bên không ai vừa ai, cả khoanh đất đều không còn lại hình dạng cũ nữa.

Sau đó cả hai đồng thời bật tung sức mạnh của mình ra, Mạc Chi Tuyệt nghiến răng, lấy lượng lớn dị năng thế này đúng là mệt, tuy nhiên thành quả tạo ra không nhỏ.

ẦM!!!

Hai luồng năng lượng va chạm vào nhau, kinh thiên động địa. Mạc Chi Tuyệt ho khan, tạo một lớp màng chắn che chở, ánh mắt sắc bén lia sang bên kia. Hiện tại cơ thể hắn đang bị tổn thương không nhỏ, vậy nên rất yếu ớt.

Toàn bộ khung trời đều như bay lên, xung quanh một mảnh tan hoang, bụi đá che mờ mịt.

Chờ cho bụi tan đi, hắn đứng thẳng nhìn sang bên kia, nhíu chặt mày. Phùng Bắc đang nằm đó, quay lại hình thái con người, bất động.

Mạc Chi Tuyệt thả bước chậm rãi đi đến, ho vài tiếng, lau sạch sẽ chút máu còn dính, từ trên cao nhìn xuống.

Bất thình lình Phùng Bắc trở mình, tay nắm sức mạnh ném về phía hắn. Mạc Chi Tuyệt ngã người ra, lộn vài vòng tránh né.

- Ngươi đúng là dai.

Mạc Chi Tuyệt nhanh chóng rút ra con dao, đâm thẳng lên ngực trái của ông ta.

- A... A.

Phùng Bắc đau đớn kêu rên, trưng ánh mắt phẫn nộ lên với hắn. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ nhếch nhác, đột nhiên nở một nụ cười lớn.

Ông ta cười đến man rợ, ánh mắt hung hiểm ác độc.

- Ngươi giết ta cũng được... khục... thế nhưng ngươi cũng... khục... không còn gặp lại người kia đâu.

Phùng Bắc vừa ho vừa nói, máu trên ngực thấm đẫm cả một mảng. Nếu là người bình thường đã sớm mất mạng, thế nhưng dù gì cũng là thú Vương, sức sống tất nhiên sẽ hơn rồi.

- Ý ngươi là gì?

Mạc Chi Tuyệt nhướn mày, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi những điều mà ông ta sắp nói.

- A!

Ông ta bất ngờ cuộn tròn ôm đầu, co rúm người, đợi một phút mới bình tĩnh được, thở hổn hển.

- Cái gì nhỉ? À là Mạc Thiên, ha ha ha.

Nhắc đến cái tên này cứ như là điều tối kỵ vậy, Mạc Chi Tuyệt túm lấy vạt áo Phùng Bắc, không lưu tình kéo mạnh lên.

- Ý ngươi là sao!

Hắn gằn giọng, ánh mắt phẫn nộ lạnh lẽo chiếu tới. Thế nhưng Mạc Chi Tuyệt càng tức, ông ta càng cười lớn.

- Ngươi sẽ hối hận thôi, ha ha, thật vui. Trước khi chết còn được nhìn thấy... khục... khuôn mặt này của ngươi. Ha ha... Á Tư, ngươi làm tốt lắm.

- Á Tư là ai?

Mạc Thiên nheo mắt.

- Làm sao ta biết, chỉ cần phá hủy ngươi là đủ.

Ông ta điên rồi, nói năng lộn xộn không suy nghĩ.

- CHẾT TIỆT, NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ?!.

Mạc Chi Tuyệt gầm lên, trực giác mách bảo hắn chuyện này không phải thứ hay ho gì. Hắn cầm lấy con dao đâm thật mạnh vào người ông ta một lần nữa, lần này hoàn toàn im lặng, sau đó quăng đi, sốt sắng chạy về kiếm Mạc Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.