Nhìn người trước mặt, Mạc Thiên cảm thấy không còn chút hứng thú muốn ăn nữa. Tên Hồ Nhất này đúng là dai như đỉa.
Cậu không thèm nhìn mặt gã nữa, túm tay Mạc Chi Tuyệt kéo hắn rời đi. Cơ mà làm gì có chuyện đơn giản như vậy được. Sau lưng giọng nói làm cho người ta khó chịu vang lên:
- Ây em họ, sao nhìn thấy anh họ của mình thì lại bỏ chạy vậy?
Mạc Thiên lạnh nhạt trả lời:
- Anh nghĩ nhiều rồi.
Nghe tiếng bước chân chầm chậm tiến gần, Mạc Thiên theo bản năng kéo Mạc Chi Tuyệt lại sát bên mình.
- Bảo vệ kỹ như vậy à?
Một tiếng cười nhạo vang lên trên đỉnh đầu.
- Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Cái cảm giác bị xem như một con mồi này làm cậu vô cùng khó chịu, ngẩng đầu lên thẳng thắn hỏi.
Hồ Nhất lại trưng ra bộ mặt nham nhở của mình, tay đưa gần đến khuôn mặt Mạc Chi Tuyệt:
- Ta chỉ muốn cùng vật nhỏ này tâm sự chút thôi mà.
Hệ thống đã lâu không xuất hiện đột nhiên hiện lên trong đầu làm cho Mạc Thiên giật mình, bước chân khựng lại. Mạc Chi Tuyệt thấy thế liền ngẩng đầu nhìn cậu.
Mạc Thiên nhanh chóng hồi phục lại sắc mặt mỉm cười nhìn hắn một chút rồi tiếp tục đi.
Trong lòng không khỏi phỉ nhổ, cái tên hệ thống chết tiệt này, xuất hiện thông báo nhiệm vụ cái liền rời đi luôn, làm cậu chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Mấy ngày nay quả thật cậu xém nữa quên mất nó.
Cơ mà việc gian nan hơn là bây giờ làm sao để Mạc Chi Tuyệt gặp nữ chủ 1 đây. Nhớ lại cốt truyện thì hình như tối nay hai người này sẽ gặp nhau.
Cơ mà đó là lúc Mạc Chi Tuyệt lén trốn khỏi ngôi nhà này và được nữ chủ 1 giúp đỡ. Nhưng bây giờ mọi việc đã khác, vậy thì lấy lý do gì để gặp mặt đây.
Chả lẽ lại bảo hắn giả vờ trốn khỏi đây. Không không vừa nghe đã thấy kỳ quặc.
Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Mạc Thiên, Mạc Chi Tuyệt hơi hơi giật tay cậu hỏi:
- Huynh có.. việc gì vậy?
- Hả.
Do mải suy nghĩ nên Mạc Thiên chậm nửa nhịp mới hỏi lại.
Mạc Chi Tuyệt kiên nhẫn nói:
- Huynh vừa nãy đang suy nghĩ gì vậy?
Mạc Thiên cười cười lấp liếm:
- Haha không có gì đâu, ta đang nghĩ bao giờ thì luyện tập dị năng giúp đệ ấy mà.
Mạc Chi Tuyệt mắt loé lên chút sắc bén. Hắn biết Mạc Thiên đang nói dối, vẻ mặt lúc nãy chắc chắn đang nghĩ đến cái khác.
Không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu.
Bèn lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu:
- Chúng ta đi đâu vậy.
- A? Đệ muốn đi đâu?
Mạc Chi Tuyệt nhíu mày rồi lập tức giãn ra:
- Không phải nói là đi ăn trưa sao.
- A vậy chúng ta ăn ở trong phòng đi.
Chút nữa thì quên.
Mạc Chi Tuyệt gật đầu không nói nữa.
Cả ngày hôm nay Mạc Thiên cứ ngồi một chỗ, suy tính việc tối nay.
Cậu đang cố tìm cái cớ nào đó để bai người gặp mặt nhau. Dù sao đó cũng là người yêu của nam chính trong tương lai a.
Tuy cậu không ủng hộ việc nam chính thích nhiều người, cơ mà dù sao cũng không thể tuyệt đường tình duyên của hắn được.
Vả lại em gái đầu tiên cũng cho hắn ấn tượng tốt, hiền lành tốt bụng, lại một lòng giúp nam chính.
Aiz rầu chết mất thôi.
....
Tối.
Mạc Thiên mượn cớ muốn ra ngoài đi dạo liền kéo Mạc Chi Tuyệt đi cùng.
Cậu khéo léo dẫn dắt hắn đi đến địa điểm hai người sẽ gặp mặt.
Đó là một nơi khá vắng vẻ. Mạc Chi Tuyệt sau khi bỏ trốn liền chạy đến đây.
Cậu thật sự không hiểu nữ chủ làm gì ở cái nới chim không thèm đậu này. Đúng là bug quá mà.
Mạc Thiên hắng giọng, bày ra một vẻ mặt muốn chân thành bao nhiêu có chân thành bấy nhiêu:
- Ta hơi đói bụng, bây giờ đi mua chút đồ ăn nhé. Đệ đứng đây chờ ta một lát, ta đi xong sẽ về liền.
Lừa người, rõ ràng lúc nãy mới ăn xong, thế quái nào mà lại đói bụng được chứ. Cái cớ này quá miễn cưỡng rồi được không.
Không để cho nam chính kịp phản ứng, cậu canh chuẩn thời gian rồi lập tức chạy đi.
Chạy cứ phải gọi là trối chết.
Chạy một đoạn liền vòng trở lại, sau đó Mạc Thiên liền lén núp vào một chỗ theo dõi.
Quả nhiên, chưa tới ba phút đồng hồ. Một cô bé dễ thương xuất hiện.