Mạc Thiên sửng sốt, không hiểu ý của viện trưởng. Không dưng tại sao lại muốn chuyển Mạc Chi Tuyệt đi chứ.
- Ta có thể hỏi lý do không?
Bà mỉm cười thân thiện, nhìn Mạc Thiên rồi nói:
- Trong khoảng thời gian theo dõi, ta cảm thấy Mạc Chi Tuyệt là một người có thiên phú rất đặc biệt. Vậy nên ta đề nghị đưa hắn đến một nơi có thể phát huy tối đa được điều đó.
- Đó là nơi nào?
- Một học viện còn cao cấp hơn nơi này "Tinh anh học viện", chỉ có một số người mới được mời đến đó. Chắc cậu cũng đã nghe qua.
Tinh anh học viện, tên như bản chất của nó. Đó là một nơi hội tụ những người tài giỏi nhất nhì của thế giới này, để vào được nơi đó thì phải là thiên tài trong thiên tài. Chỉ cần được chọn thì sẽ một bước lên tiên, và được đào tạo một cách bài bản nhất. Những người tốt nghiệp trường này đều là những anh tài được mọi người kính trọng.
Vậy nên ám chỉ rất rõ ràng, được đến đó chính là vinh hạnh của Mạc Chi Tuyệt. Mạc Thiên vẫn không thể hiểu nổi.
- Nhưng tại sao lại chỉ nói cho ta biết?
- Nghe nói, hai người rất thân thiết.
Hai mắt bà híp lại, lần này cười nhưng lại dấu nhiều ẩn ý bên trong. Thế nhưng Mạc Thiên hiểu rõ, phải cho người quan sát rất kỹ lưỡng mới có thể biết chắc rằng Mạc Chi Tuyệt rất nghe lời Mạc Thiên. Hơn nữa cũng đã tìm hiểu được một thời gian rồi.
Tuy nhiên bây giờ đề cập đến việc này làm cậu thấy quá đột ngột, tự dưng để một người thân của mình đi xa, người đó lại là người mình rất quan tâm, quả thật rất khó thích ứng.
- Ta có thể suy nghĩ được không?
Viện trưởng gật đầu, cho cậu thời gian hai ngày để suy nghĩ kỹ, không quên nói vài lời ẩn ý về phúc lợi to lớn nếu đến nơi đó. Mạc Thiên vờ như không nghe hiểu, cúi đầu chào rồi quay người bước đi.
Sở dĩ cậu chưa đồng ý là bởi vì trong nguyên tác việc nam chính chuyển đi còn lâu nữa mới tới, mà bây giờ chỉ nhập học một thời gian không lâu thì đã được viện trưởng chú ý đến. Đã vậy còn để ý rất kỹ lưỡng. Phải chăng là hiệu ứng bươm bướm? Từ đầu đến giờ do cậu nên mọi việc đi chệch quỹ đạo vốn có, nên việc này diễn ra sớm hơn chăng?
[Ting
Nhiệm vụ: Để nam chính chuyển đến Tinh anh học viện.]
Hệ thống đột nhiên nhảy ra cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Thiên, nghe đến mục tiêu nhiệm vụ thì cậu liền trầm mặc. Đến hệ thống cũng đã nói vậy rồi thì có thể làm gì nữa.
Có điều...
Mạc Thiên cũng không phải là không biết gì, cậu biết Mạc Chi Tuyệt rất phụ thuộc vào mình, ban đầu còn đỡ, bây giờ hở một chút là lại dính người. Cậu biết hắn rất quyến luyến mình, vậy nên nếu đề nghị chuyện này thì hắn có đồng ý không đây?
Nếu đến đó chắc chắn đối với Mạc Chi Tuyệt chỉ có tốt hơn chứ không có chuyện thụt lùi, sẽ có ích cho người song dị năng như hắn. Nam chính sẽ có thể kích phát toàn bộ tiềm lực trong cơ thể, nhưng sẽ rất mất thời gian. Không biết được là sẽ qua mấy năm hai người mới có thể gặp lại.
Mấy năm à...
- Ca!
Một giọng nói dễ nghe vang lên từ phía sau, Mạc Chi Tuyệt ôm eo Mạc Thiên, mỉm cười kêu.
- Ca vừa đi đâu vậy?
Mạc Thiên xoa mái tóc mềm mại của hắn, nói thật:
- Ta vừa gặp viện trưởng.
Mạc Chi Tuyệt nhìn Mạc Thiên hòng tìm ra câu trả lời.
- Đi về phòng rồi chúng ta lại nói tiếp.
Vừa dắt tay Mạc Chi Tuyệt đi, Mạc Thiên vừa suy tính trong lòng. Cậu thật sự không biết phải mở miệng như thế nào, đột nhiên một người thân cận của mình rời đi cậu cũng khó chịu lắm chứ. Tuy ở không lâu nhưng từ lâu Mạc Thiên đã xem hắn như ruột thịt của mình mất rồi.
Nhìn người này Mạc Thiên lại không biết nên nói sao.
- Ca, lúc nãy rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Mạc Chi Tuyệt hơi sốt ruột, không biết sao cứ cảm thấy lời sắp nói sau đây là điều mà hắn không muốn nghe. Hắn cảm giác việc này liên quan đến mình, nhưng nhìn bộ dạng xoắn xuýt này của Mạc Thiên là lại cảm thấy tò mò.
Kiên nhẫn đợi một lúc, đột nhiên gương mặt cậu trở nên nghiêm túc lên như hạ quyết tâm gì đó.
- Ta hỏi nhé, đệ có muốn mạnh mẽ hơn không?
- Muốn.
Mạc Chi Tuyệt trả lời chắc nịch, không chút do dự, tuy không biết sao Mạc Thiên lại hỏi điều này. Hắn muốn mạnh mẽ để có thể nắm giữ những thứ mà bản thân khao khát. Nghĩ đến đây hắn liếc nhẹ sang Mạc Thiên một cái.
Mạc Thiên không phát hiện ánh mắt này có gì đó kỳ lạ, xoa nhẹ đầu hắn rồi hỏi tiếp:
Nhận ra tâm tình của hắn biến đổi, Mạc Thiên cũng không hỏi dò nữa mà bất đắc dĩ phải nói thẳng.
- Viện trưởng lúc nãy yêu cầu chuyển đệ đến đó với mục đích bồi dưỡng dị năng của đệ, nơi đó chắc chắn sẽ giúp đệ phát triển tài năng của mình đó. Ta nghĩ đệ nên đi.
- Ca đồng ý rồi?
Mạc Thiên gật đầu mà không hề để ý đến gương mặt đang dần chuyển sang màu đen của Mạc Chi Tuyệt.
- Huynh lại muốn đẩy ta ra nữa ư?
Giọng hắn trở nên khàn khàn. Ánh mắt nheo lại nguy hiểm.
Mạc Thiên sửng sốt không theo kịp mạch não này. Nhìn sang gương mặt của Mạc Chi Tuyệt, Mạc Thiên mới phát hiện hắn đang cau chặt mày của mình, môi mím thành một đường, nom rất giận giữ.
Mạc Thiên rất muốn nói điều gì đó để xoa nhẹ tinh thần của Mạc Chi Tuyệt nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Đột nhiên Chi Tuyệt quay đi, không nhìn cậu nữa, đi về giường ban đầu của mình rồi nằm xuống. Hoàn toàn mặc kệ Mạc Thiên!
Mạc Thiên chưa phản ứng kịp với diễn biến này, đang tốt đẹp lắm mà, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ!!