Nào chỉ là không tồi, sợ là khó có người bì lại được ấy chứ.
Nghĩ vậy cậu lại vẫy vẫy Mạc Chi Tuyệt:
- Lại đây.
Mạc Chi Tuyệt có chút chần chừ rồi chậm chạp đi đến bên cạnh cậu. Thấy hắn còn dừng cách mình cả một đoạn, cậu liền túm lấy tay kéo hắn lại gần. Hỏi:
- Đệ có muốn thức tỉnh dị năng không?
Thấy Mạc Chi Tuyệt trợn mắt nhìn mình cậu lại hỏi thêm:
- Đệ có muốn biết dị năng của đệ là gì không?
Do dự một lát, hắn mới khàn giọng hỏi một câu:
- Thật không?
- Tất nhiên.
Nói thật để thức tỉnh dị năng cho một người cần phải thiên thời địa lợi nhân hòa, có người hỗ trợ đồng thời cũng cần ít nguyên liệu phụ trợ. Tóm lại cũng có chút phức tạp.
Vậy nên khi thấy Mạc Thiên bằng lòng giúp mình thức tỉnh dị năng, hắn mới đờ người. Lòng thầm nghĩ chả lẽ cậu lại bằng lòng giúp hắn. Cậu không sợ nếu hắn đạt được sức mạnh sẽ quay lại cắn trả cậu ư?
Mạc Thiên thật sự vẫn có chút sợ Mạc Chi Tuyệt quay sang trả thù mình, dẫu sao nguyên chủ cũng làm nhiều việc quá đáng với nhân vật chính. Hơn nữa nhớ đến kết quả của mình, Mạc Thiên lại cảm thấy sợ hãi.
Cơ mà ngẫm lại, dù sao ở đây cậu cũng chỉ nhận diện được mỗi Mạc Chi Tuyệt, nếu hắn gặp chuyện gì khác thì cậu ở đây làm gì nữa?
Lại có, dù sao khi nhìn thấy hình ảnh nhếch nhác của hắn, cậu cũng coi như là hạ quyết tâm giúp hắn rồi, không thể quay lại được nữa.
Nhìn người trước mặt, Mạc Thiên ôn tồn nói:
- Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai ta sẽ giúp đệ thức tỉnh. Dù sao cũng cần chuẩn bị một chút.
- Ừm.
Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, kèm theo cái nhan sắc kia, Mạc Thiên không kìm lòng được đưa tay sờ sờ đầu Mạc Chi Tuyệt.
- Muộn rồi, chúng ta ngủ đi.
Nói rồi dịch sang một bên để thừa một khoảng trống cho hắn. Xong rồi vỗ vỗ giường nói:
- Lên đây.
Mạc Chi Tuyệt chầm chậm leo lên giường, sau đó nằm dịch sang bên mép cuộn người lại.
Thấy Mạc Chi Tuyệt như vậy Mạc Thiên cảm thấy đau lòng, bèn vươn tay kéo hắn lại ôm vào trong lòng.
Mạc Chi Tuyệt cả người cứng lại, giãy dụa đôi chút nhưng lại bị Mạc Thiên ôm cứng.
Cậu cười khẽ:
- Yên nào. Ngủ đi.
Mạc Chi Tuyệt thôi cử động, lẳng lặng nằm im. Cảm nhận được người đằng sau đã hít thở đều hắn mới hơi thả lỏng đôi chút. Cơ mà hắn không thể nào ngủ được, dây thần kinh vẫn luôn căng lên.
Hắn sợ Mạc Thiên lại bày trò gì.
Cẩn thận nhích người một chút, người sau lưng " ưm" một tiếng. Hắn liền dừng lại hành động, nín thở nhìn người bên cạnh. Cậu vẫn đang ngủ.
Mạc Chi Tuyệt thầm thở phào một hơi, sau đó hơi nhổm người dậy. Cẩn thận lấy trong người ra một mảnh dao nhỏ nhưng cực kì bén sắc. Không biết hắn dấu vào người lúc nào, bây giờ cầm ra có chút rợn người.
Hắn để miếng dao kề sát cổ của cậu. Người này thế nhưng không hề có phát giác gì, vẫn cứ một bộ dạng vô tư mà ngủ không chút phòng bị.
Nhìn khuôn mặt mà hắn luôn hận không thể giết ngay lập tức bây giờ ở trước mặt, sinh mạng còn đang bị hắn nắm giữ. Vậy mà lại cảm thấy có chút không muốn ra tay.
Mạc Chi Tuyệt thật sự không tài nào hiểu được thái độ của Mạc Thiên. Rõ ràng lúc trước luôn mà một bộ hận không thể đánh chết hắn, vậy mà bây giờ lại quay ngoắt thái độ. Thật sự là kỳ lạ.
Nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn quyết định thu dao lại.