Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 62



Mạc Thiên.

Có người kêu khiến Mạc Thiên ngẩng đầu lên, hôm nay là ngày gặp mặt hay sao mà hết người này đến người khác gọi tên vậy. Cứ mỗi lần cậu định đi dạo thì sẽ không có chuyện yên bình.

Lại chạm mặt Giai Kỳ lần nữa, liếc sang Mạc Chi Tuyệt thì quả nhiên sắc mặt hắn đang rất khó coi. Mạc Thiên bất đắc dĩ đáp lại, nở một nụ cười thương mại.

Giai Kỳ đi có một mình mà không mang theo hai tên bảo vệ nữa, cô tiến lại gần vui vẻ nhìn Mạc Thiên.

- Lần này nhớ kỹ tên ngươi rồi, Mạc Thiên.

Giai Kỳ híp mắt, gương mặt thanh thuần lúc này nào giống hình tượng nữ cường trong thiết lập chứ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn xuống bàn tay giao nhau của hai người lúc này Giai Kỳ mới để ý đến Mạc Chi Tuyệt.

Ánh mắt cô soi xét hắn, không hề che dấu mà quan sát từ đầu đến chân. Nhìn chán chê mới quay sang Mạc Thiên hỏi.

- Đây là?

Thấy thái độ của nữ chủ với nam chính lạnh nhạt đến không thể nhạt hơn làm Mạc Thiên câm nín. Cảm giác bàn tay Mạc Chi Tuyệt đang siết chặt tay mình, cậu cũng hiểu nên kết thúc nhanh lên.

- Đệ của ta, Mạc Chi Tuyệt.

Giai Kỳ suy ngẫm cái từ "đệ" một lúc rồi lại nhìn xuống bàn tay đan vào nhau tiếp.

- Hai người thân thiết nhỉ?

Mạc Thiên gật đầu không nói gì thêm để mặc nữ chủ suy diễn. Mạc Chi Tuyệt đã sắp hết nhẫn nại, hắn không quan tâm bản thân bị xem nhẹ hay không, bây giờ hắn chỉ muốn đi. Nếu không phải ở đây không tiện, hắn đã tiêu diệt nữ nhân này rồi, Mạc Chi Tuyệt chưa bao giờ là người nhân từ cả.

- Vậy, xin phép đi trước.

Mạc Thiên cũng khó khăn lắm khi bị kẹp giữa thế này, tốt nhất là tránh cho lành.

- Từ đã, ngươi có biết đối thủ tiếp theo là ai chưa.

Giai Kỳ níu áo Mạc Thiên hòng kéo cậu lại, Mạc Thiên thấy thế thì ý tứ giật nhẹ ra rồi kéo giãn khoảng cách, từ từ lắc đầu. Chưa bao giờ bị người khác né tránh vậy khiến Giai Kỳ bất ngờ, có phần khó chịu nhưng vẫn cố kìm nén.

- Ta biết.

- Ừm.

Mạc Thiên trả lời bâng quơ, tựa như không liên quan đến bản thân vậy.

- Người không tò mò sao?

Giai Kỳ nhịn hết nổi thốt lên, sao người này phản ứng ngoài mong đợi vậy chứ.

- Có gì đặc biệt ư, sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi.

Trước khi thi đấu một ngày, các đội đấu sẽ được cho biết người mà mình đối đầu. Vậy nên thời gian tìm hiểu kẻ địch rất ít, nhưng đây cũng là dụng ý của học viện, tạo sự bất ngờ sẽ giúp hiểu hết sức mạnh các học viên hơn.

Cậu cũng không thắc mắc tại sao Giai Kỳ lại biết trước được, xét về bối cảnh thì chắc chắn chuyển nhỏ này không khó để tra ra.

- Ngươi!

Nữ chủ nghe lời nói của Mạc Thiên mà nghẹn họng, nhưng đây cũng là mặt mà cô thích ở người này.

- Là ta và Tuyết Yên.

Mạc Thiên liếc Mạc Chi Tuyệt thì thấy hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt u tối làm người ta phải sợ hãi. Vậy mà lại là người quen, còn là hai cô gái, có chút khó khăn.

Quan sát sắc mặt Mạc Thiên nãy giờ, hiện tại cậu mới hơi biến đổi, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ làm cho cô hài lòng. Giai Kỳ cười mỉm, ánh mắt cong cong hình bán nguyệt, giọng nói vui vẻ.

- Vì ngươi đã giúp ta...

Mạc Thiên nghi hoặc nhìn Giai Kỳ đang tỏ vẻ thần bí kia.

- Nên lần này ta sẽ giúp ngươi, xem như xoá bỏ ơn cứu giúp.

Mạc Thiên đang định hỏi rằng giúp thế nào thì một nữ nhân khác đã chạy đến cắt ngang, bộ đồ trắng tinh tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của cô nàng. Cô trước tiên thở dốc rồi nhanh chóng ổn định lại, nhăn mày nhìn Giai Kỳ.

- Giai Kỳ, ngươi đúng thật là, sao lại bỏ mặc ta cơ chứ.

Cô gái đồ trắng mở miệng trách mắng, giọng nói vài phần bất mãn. Giai Kỳ cười cười ánh mắt hối lỗi.

- Xin lỗi mà Nhiên Nhiên, ta gặp phải người quen.

Nói rồi chỉ tay sang phía Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt. Cô gái tên Nhiên Nhiên thu lại vẻ mặt lúc nãy, dáng vẻ lịch sự cúi chào.

- Thất lễ rồi, ơ.. ngươi là...

Nhiên Nhiên kinh ngạc rồi cười rộ lên.

- Ngươi còn nhớ chúng ta từng va vào nhau không?

Mạc Thiên không hiểu cô nàng đang nói gì, cau mày suy nghĩ xem đã từng gặp ở đâu.

- Không nhớ sao, lúc đó ta còn bị đuổi theo, hình như ngươi đang đi với một nam nhân đúng không?

Hình như có lần đó thật, là cái lần hắn đi ra ngoài thành cũng Niêm Quan, đúng là lúc đó có đụng trúng một cô gái, cậu còn chưa kịp nhìn mặt.

- Ừm, nhớ rồi.

- Lúc đó xin lỗi nhé, ta cũng không phải cố ý.

Nhiên Nhiên chắp tay, kết hợp với khuôn mặt kia quả thật đáng yêu say lòng người, nhưng đối tượng lại là Mạc Thiên với Mạc Chi Tuyệt nên chỉ thấy hơi phiền.

Cậu gật đầu xem như chấp nhận chấp nhận lời xin lỗi, tạm biệt một câu rồi nhanh chóng rời đi. Giai Kỳ còn muốn nói thêm nữa thì bị Nhiên Nhiên bên cạnh quở trách vì tội bỏ rơi bạn bè.

- Đúng rồi, sao ngươi lại quen biết người kia vậy.

Nhiên Nhiên nhéo lên tay Giai Kỳ mấy cái rồi mới trả lời.

- Lúc về sẽ nói cho ngươi.

...

- A Tuyệt?

Mạc Thiên nhìn khuôn mặt khó chịu của đệ đệ mình, tự dưng cảm thấy buồn cười, cứ như hắn đang ghen vậy. Bị suy nghĩ này làm cho giật mình một chút rồi lại tự cười bản thân, nam chính cũng biết ghen sao.

- Không muốn nhìn ta sao? Hửm?

Mạc Thiên nhướn mày, giọng nói trêu chọc, cảm thấy Mạc Chi Tuyệt lúc này rất đáng yêu. Đột nhiên không phòng bị, cơ thể cậu trở nên nhẹ bẫng, một vòng tay rắn chắc ôm ngang eo cậu, bế cậu lên.

- A Tuyệt, thả ta xuống!

Mạc Thiên giật mình, tự dưng bị nhấc lên rồi áp vào tường, may là chỗ này không có một bóng người nếu không cũng không biết dấu mặt vào đâu.

Bị bế bổng làm cậu có cảm giác bản thân rất nhỏ bé vậy, một chân Mạc Chi Tuyệt còn chèn giữa hai chân cậu, Mạc Thiên giãy giụa nhưng lại bị Mạc Chi Tuyệt ép chặt hơn. Đáng lẽ người bị bế phải là hắn chứ, dù gì cậu cũng là ca ca mà.

- Sao huynh quen được hai nữ nhân kia?

Mạc Chi Tuyệt nhíu mày, những gì nhịn từ lúc nãy bây giờ bất chợt xả hết lên đầu của Mạc Thiên. Cậu biết kiểu gì hắn cũng sẽ hỏi mà, thở dài sắp xếp từ ngữ rồi cúi đầu.

- Giai Kỳ là do ta vô tình cứu giúp thôi, còn cô gái tên Nhiên Nhiên là lúc ta đi cũng Niêm Quan không chú ý mà va vào.

Lời giải thích cũng không khiến Mạc Chi Tuyệt dễ chịu hơn, mà trái lại sắc mặt càng đen, những lúc hắn không chú ý, cậu lại đi quyến rũ người khác như vậy.

Mạc Thiên thấy sắc mặt Mạc Chi Tuyệt không giảm chút nào thì bật cười, xoa nhẹ đầu hắn rồi nói tiếp.

- Ta không cố ý mà.

Có thể Mạc Thiên không phát giác ra, nhưng câu mà cậu vừa nói mang âm điệu làm nũng. Mạc Chi Tuyệt bị giọng nói này câu phải, ám ách nhìn cậu rồi như gió cuốn phủ lên bờ môi ngọt ngào ấy.

Mạc Thiên mở hé miệng để mặc cho Mạc Chi Tuyệt làm loạn, còn chủ động đưa đẩy lưỡi làm nụ hôn sâu thêm. Thấy vậy Mạc Chi Tuyệt lại càng làm càn, hung hăng công thành đoạt đất, càng hôn càng làm đối phương nhũn chân thở hổn hển.

Tâm trí cậu trở nên mơ hồ, cảm nhận nụ hôn dời lên tai rồi day nhẹ, sau đó từ từ lưu luyến bên cần cổ mềm mại trắng nõn. Cũng may Mạc Chi Tuyệt kiềm chế được, trong đầu đọc tĩnh tâm mấy lần mới không đè Mạc Thiên ngay tại đây. Tiếp xúc một lúc cả hai mới dứt ra, hắn liếm khoé môi như chưa đã, tâm trạng ban nãy cũng bay đi phần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.