Nhìn Mạc Chi Tuyệt cứ cúi gằm mặt, không nói câu nào. Mạc Thiên cũng phần nào đoán được rằng cậu không muốn ở đây. Thế là nhanh chóng ăn xong, cúi chào ba và dì rồi dắt tay hắn rời đi.
Kéo hắn ra ngoài, cậu mới hỏi nhẹ:
- Còn đói không?
Mạc Chi Tuyệt nghe vậy lắc đầu.
Lừa ai vậy. Rõ ràng vừa nãy mới ăn được có một chút, đã thế mấy ngày còn bị tra tấn lẫn bỏ đói. Cơ thể dù có khỏe mạnh mấy cũng khó trụ được.
Nếu không tranh thủ tẩm bổ thì làm sao có đủ sức mà chống chọi với mọi biến cố sau này.
- Nhưng ta lại đói _ Mạc Thiên nhướng mày cười nói với Mạc Chi Tuyệt.
Hắn hơi nhíu mi, không hiểu Mạc Thiên nói vậy là ý gì.
- Dù sao ăn ở đây cũng không thoải mái lắm, chúng ta ra ngoài ăn đi.
Mạc Chi Tuyệt nhìn cậu, không hiểu sao hắn lại cảm thấy Mạc Thiên là đang lo lắng cho mình.
Lắc khỏi đầu những suy nghĩ kì lạ này, hắn tự nói thầm không được buông lỏng cảnh giác. Mạc Thiên có thay đổi thế nào cũng là Mạc Thiên thôi, tính cách con người làm sao có thể nói đổi là đổi được.
Mạc Thiên dẫn Mạc Chi Tuyệt đi đến một cửa hàng nhỏ. Thật may là có thêm ký ức của nguyên chủ mà cậu không đến nỗi lạc đường.
Tuy vậy cậu cũng không dám dẫn đệ đệ đến những nơi lớn nguyên chủ thường đến được. Dù sao cậu cũng không phải nguyên chủ, chẳng may gặp chuyện ngoài ý muốn thì thật khó xử lý.
Vả lại cậu cũng chỉ mới đến đây một ngày, có nhiều thứ ở đây cũng chưa hiểu hết được.
- Vào thôi_ Mạc Thiên nói
Cậu và Mạc Chi Tuyệt tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi vào.
Gọi hai bát mì xong, cậu thảnh thơi ngồi ngắm cửa hàng. Dù ở đây nhỏ nhưng bài trí rất dụng tâm, chứng tỏ chủ quán rất yêu quý cửa hàng của mình.
Bên khung cửa sổ còn trồng một chậu cây mà cậu không biết là cây gì. Được chăm sóc rất tốt.
Làm cậu nhớ tới chậu cây ở sân thượng, không có ai tưới, bây giờ chắc đã héo rồi. Nghĩ tới đây, Mạc Thiên không khỏi nhớ nhà của mình.
Tuy đã chấp nhận rằng mình sẽ không thể quay trở về nữa, nhưng dù sao đã sống mười mấy năm ở đó rồi, nói không buồn chính là là nói dối. Với lại cậu cũng đâu phải người sắt, đột nhiên bị đưa đến một nơi xa lạ ai mà chẳng nhớ nhà chứ.
Hầy đừng nghĩ nữa.
Ngồi đối diện, Mạc Chi Tuyệt chăm chú nhìn người trước mặt. Cảm nhận những biến đổi thất thường của người nọ.
Hắn thấy được Mạc Thiên đang hoài niệm một cái gì đó, một thoáng buồn hiện lên trên khuôn mặt ấy.
Mạc Thiên cũng buồn ư? Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là vậy. Đối với hắn, Mạc Thiên chính là một tên ngỗ ngược, luôn cậy thế bắt nạt người. Lúc nào cũng ra vẻ, lại tàn nhẫn.
Bây giờ nhìn biểu hiện thoáng qua của cậu, hắn bỗng nhiên thất thần. Mạc Thiên rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Hai người đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, đến lúc đồ ăn đến mới bừng tỉnh.
Mạc Thiên ho khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta ăn thôi.
- Ừm.
Nhìn bát mì lớn trước mặt tỏa hương thơm, cậu khẽ nuốt một ngụm nước miếng. Lấy đũa nhẹ gắp lên ăn.
Đúng là ngon mà, không biết đồ ăn ở đây được làm như thế nào mà lại ngon vậy. Cậu không kìm được mà gắp lia lịa. Ăn đến mức môi phủ một tầng bóng.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Mạc Thiên, Mạc Chi Tuyệt đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình, Mạc Thiên không khỏi tò mò:
- Đệ nhìn gì vậy?
- Trên miệng huynh...
- A có dính gì sao_ Nói rồi đưa tay sờ lên miệng.
Hắn lắc đầu nhanh chóng. Vừa rồi vậy mà lại tự dưng nói suy nghĩ trong lòng lên.
Mạc Thiên có chút khó hiểu nhìn hắn, thấy Mạc Chi Tuyệt mới ăn được một phần ba lại giục:
- Đệ ăn nhanh lên, để lâu không còn ngon nữa đâu.
Mạc Chi Tuyệt gật đầu rồi cúi xuống ăn.
Bàn ăn nhất thời lại trở nên yên lặng.
Đột nhiên một giọng nói ngả ngớn cất lên phá vỡ sự yên lặng này: