Gió thổi mạnh mẽ khiến cây cối kêu lên xào xạc, bóng tối bao trùm lấy khu rừng. Mạc Chi Tuyệt cầm một cây thương dài, trên đó vẫn còn đọng lại vài giọt máu. Hắn hơi cau mày, mùi máu chỗ này nồng quá.
Đáng lí ra chuyện ngăn cản mấy con dị thú nổi điên này là chuyện của mấy người thuộc hạ, vậy mà nửa đêm đột nhiên có thông báo khẩn rằng số lượng lẫn sức mạnh bọn chúng vượt quá mức khống chế. Thế là Mạc Chi Tuyệt đành phải để Mạc Thiên một mình rồi khoác áo rời đi.
Ngọn cỏ dưới chân hắn cháy lách tách, ánh mắt Mạc Chi Tuyệt trở nên nguy hiểm như thợ săn, đề cao tinh thần nhìn mọi thứ xung quanh. Ban nãy Mạc Chi Tuyệt vừa tách ra khỏi đám người kia, dầu gì hắn cũng mạnh nên không chút lo lắng.
"Soạt." Một tiếng động lạ đặc biệt nổi bật giữa khoảng trời im lặng này, tiếng này vọng đến từ một nơi không xa. Mạc Chi Tuyệt định thần nép sau bụi cây cao lớn, tập trung tinh thần nhìn diễn biến.
Đợi đến lúc trăng lên đỉnh, ánh sáng nhẹ nhàng toả ra, từ nơi đó ban đầu xuất hiện chiếc sừng nhọn hoắt, rồi dần dần lộ rõ ra bóng dáng cao lớn của một con thú. Mạc Chi Tuyệt chăm chú nhìn kỹ, bộ lông thuần trắng, chiếc sừng dài sắc, dáng vẻ hiền lành, cặp cánh to, là kỳ lân!
Nghe nói lúc trăng tròn sẽ có kỳ lân xuất hiện, Mạc Chi Tuyệt ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên đêm này trăng tròn đầy.
Hắn càng đề cao cảnh giác hơn, con thú này nhìn qua có vẻ thân thiện, thế nhưng chỉ cần thấy con người thôi sẽ trở nên hết sức hung hăng. Đã thế năng lực của nó kháng được lửa, vậy nên dị năng thứ nhất của hắn trở nên vô dụng rồi.
Kỳ lân này tầm cỡ cấp tám, là một kỳ lân cấp cao. Hiện tại cấp bậc của Mạc Chi Tuyệt đã chạm tám mươi rồi, khá cân bằng. Nói thì nói thế thôi, người với thú thì lúc nào người chả bất lợi hơn.
Mạc Chi Tuyệt kìm chế hơi thở của mình, từng bước từng bước lùi về sau, cách nó càng xa càng tốt. Mắt không ngừng quan sát xem vị trí kỳ lân, hắn muốn tìm cơ hội tiêu diệt nó.
Mạc Chi Tuyệt bước đi thật cẩn trọng, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ cách vài bước nữa là đến phía sau nó.
Thế nhưng hình như đêm nay vận may không mỉm cười với Mạc Chi Tuyệt thì phải, vũ khí trên tay hắn vô tình quẹt nhẹ trên một chiếc lá tạo ra âm thanh mỏng như tờ giấy rơi. Nếu với điều kiện bình thường thì chắc chắn chả có vấn đề gì, nhưng hiện tại đối diện lại là con thú có sự nhạy bén kinh người.
Hắn biết không thể giấu được nữa, nếu đợi nó quay đầu chi bằng thừa cơ đánh úp trước.
Một tiếng ầm rung trời vang lên, sức tàn phá từ lôi điện quét một đường dài, đốn gãy mấy cây cổ thụ to lớn. Ấy vậy mà chỗ đó không thấy con kỳ lân đâu, tốc độ này quả thật rất thần kỳ.
"Hiiiiii."
Tiếng kêu bén nhọn lại kéo dài, Mạc Chi Tuyệt cau mày bịt tai lại, lập tức ngẩng đầu lên trên. Nó đang giương cánh, vẻ mặt hung hăng, chân cào cào trong không trung. Hắn nhíu mày nhìn con thú đó, chăm chú quan sát xem nó tính làm gì.
Đột nhiên miệng nó há ra, một quả cầu lửa cực đại được hình thành vô cùng nhanh nhắm thẳng vị trí Mạc Chi Tuyệt. Hắn thấy thế trợn mắt, lập tức bật nhảy khỏi chỗ đó, cuộn tròn vài vòng.
Chậc.
Mạc Chi Tuyệt tặc lưỡi, rồi tiếp tục cuộn tiếp, làm thế này nhanh, hơn nữa giảm mức độ ma sát. May mắn cho hắn là phản ứng kịp, sức mạnh đổ xuống phát ra âm thanh chết chóc, cho dù Mạc Chi Tuyệt đã lăn đi rất xa thì bên gáy vẫn cảm nhận được sức nóng như dung nham.
Kỳ lân đạp gió mà bay đến, miệng không ngừng tiếp tục tạo thêm cầu lửa nữa, mà cái cầu lửa này thật kỳ lạ, khó có cách nào dập tắt được, lỡ trúng thì tiêu.
Mạc Chi Tuyệt vừa chạy vừa tính toán, lại một quả cầu nữa phóng tới. Hắn ngay lập tức rẽ ngang, trượt xuống một con dốc.
- Chết tiệt! - Vì không tránh thoát hoàn toàn, cánh tay trái của hắn bị trúng đòn, máu chảy ròng ròng trông vừa ghê rợn lại nghiêm trọng. Mạc Chi Tuyệt gầm lên một tiếng chửi thề, nghiến răng né khỏi tập kích.
- Đúng là muốn chết!
Mạc Chi Tuyệt gằn giọng lên, hắn dang tay, miệng lẩm nhẩm, bất ngờ từ trên trời sấm chớp ùn ùn, theo hiệu lệnh của hắn mà giáng xuống từng đòn. Cây cối bị phá hủy nghiêm trọng, âm thanh rền văng vẳng ra xa xa. Tiếng lẹt xẹt của lôi cùng tiếng lách tách của lửa đối đá với nhau.
Mặt Mạc Chi Tuyệt sầm lại, nhờ Hoả hệ của mình nhảy bật lên trước bằng tốc độ cao, không trung hiện lên vòng cung phát sáng. Hắn dẫm lên cành cây gần đó chăm chú nhìn, rồi thành thạo bật sang cành cây kế tiếp.
Kỳ lân trời sinh thông minh, vậy nên Mạc Chi Tuyệt rất gian nan khi phải đối phó với nó, hắn tăng nhanh tốc độ né tránh phun lửa, quang điện cũng không thua kém đáp trả, nén cảm giác đau bên cánh tay bị thương.
Người với thú bất phân thắng bại, kỳ lân lại há miệng tiếp, Mạc Chi Tuyệt nheo mắt tính bật người nhanh hơn, vậy mà lần này không có cái gì đến cả, hắn nghi hoặc.
Đột nhiên một sức ép khác nổi lên từ bốn hướng, Mạc Chi Tuyệt như phát hiện gì đó, lập tức phong bế toàn bộ giác quan của mình lại, dựa vào suy đoán mà phóng đi.
Là sóng âm.
Con vật này vậy mà lại có nhiều thứ đáng ghét phiền phức như vậy, Mạc Chi Tuyệt đu người lên một chỗ nào đó, xem như yên ổn mới từ từ giải phóng sáu giác quan.
Phát hiện bản thân đang ở một cây rất lớn, hắn trèo lên trên đỉnh rồi phóng mắt, từ phía xa xa, kỳ lân cũng đang đứng đó. Mạc Chi Tuyệt nhắm hai mắt lại, tinh thần lực cường đại bao quát cả một vùng rộng lớn, thâm nhập phá hủy dị thú trước mặt.
Kỳ lân bất ngờ trở nên cuồng loạn, giãy giụa như muốn phát điên, miệng khè ra lửa nóng phun khắp nơi.
"GÀO GỪ..."
Nó kêu một cách thảm thiết, quằn quại giữa không trung, rồi đột nhiên mất thăng bằng rơi cái rầm xuống đất. Nhân cơ hội đó, Mạc Chi Tuyệt lê mình chạy đến, trên tay xẹt tia lôi, bước chân như quỷ ảnh nhắm thẳng bụng nó mà đấm mạnh.
Dị thú tức tối nhe răng quơ chân, hắn không muốn để nó có thể phun lửa tiếp nữa, hai tay chụm lại, giáng thẳng lên đầu kỳ lân. Chiếc thương từ đâu biến ra, ghim thẳng lên lưng nó.
Mùi máu cực kỳ tanh xộc lên mũi, con vật cào cào vài lần sau đó chết dần đi. Mạc Chi Tuyệt thở hổn hển, nhanh nhẹn thu lấy tinh hạch cất giữ, cái này khá là đáng giá.
Hắn nhíu mày nhìn máu vẫn còn đang chảy, xé lấy ống tay áo bọc tạm thời rồi quay đầu bước đi. Bọn người kia cũng thật chơi lớn, điều hẳn cả dị thú cấp tám ra trận, chắc đêm nay chỉ một con như vậy thôi, hắn phải gia tăng kết giới mới được.
...
Cảm giác bị chen chúc khiến Mạc Thiên tỉnh giấc, cậu quay đầu nhìn người đằng sau mình, là Mạc Chi Tuyệt. Trên người hắn hơi lạnh, chứng tỏ vừa đi đâu về, Mạc Thiên trở người.
- Ngươi tỉnh?
- Ừm.
Giọng cậu vẫn còn ngái ngủ, Mạc Chi Tuyệt kéo cậu vào lòng mình, để mặt cậu tựa vào lồng ngực của bản thân.
- Làm ngươi tỉnh rồi, ngủ đi.
- Ngươi vừa đi đâu về sao?
Mạc Chi Tuyệt tựa cằm vào mái tóc mềm của Mạc Thiên, khẽ gật đầu.
- Chút việc nhỏ thôi.
Mạc Thiên gật đầu không hỏi nhiều, vòng tay ôm chặt thắt lưng của hắn. Cảm thấy thân thể Mạc Chi Tuyệt cứng đờ một chút, cậu liền nghi hoặc. Đột nhiên Mạc Thiên ngửi thấy thoang thoảng trong không khí mùi máu rất nhạt, nếu không phải kết hợp với sự kỳ lạ của hắn thì cũng sẽ không đoán ra đâu. Lập tức, Mạc Thiên ngồi bật dậy.